LÃO PHU THIẾU THÊ

Tỉnh Phi cảm thấy chính mình sắp xong đời rồi. Vấn đề này Cung Phàm hỏi chính là cảnh báo nguy hiểm. Tỉnh Phi tiếp nhận bát cơm Cung Phàm lấy, cúi đầu ăn nhanh mấy miếng, sau đó kéo ghế dựa ra, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chạy vọt vào phòng.

“Rầm –” Cửa phòng bị ầm một tiếng đóng lại, Cung Phàm cũng có chút mơ hồ. Vài bước chạy tới, sau đó nghe thấy được thanh âm cửa khóa.

Cung Phàm mặt đen như đáy nồi. Thỏ khôn có ba hang chứng tỏ con thỏ tuy rằng nhát gan, thế nhưng cũng có trí tuệ!

“Phi Phi, ca cho em một cơ hội, tự mình đi ra nói năng thành thật, ca sẽ xem xét phạt nhẹ.” Cung Phàm đựng cơn giận.

“Thẳng thắn từ khoan, có thể ở đây; Kháng cự từ nghiêm, lập tức về nhà qua năm mới!” Tỉnh Phi run rẩy dựa vào trên cửa, bây giờ có đánh chết cậu cũng không dám đi ra ngoài, gặp được nguy hiểm, phản ứng đầu tiên của Tỉnh Phi chính là tìm một chỗ trốn đi, đại não cũng không tự hỏi được nhiều hơn. Hiện tại đã tìm được địa phương an toàn để trốn, cậu mới không phải đồ ngốc.

“Ra ngay, đi ra ca bóp chết em.” Cung Phàm thanh âm thực bình tĩnh, giống như lửa giận đã bình ổn, thế nhưng lời nói ra khỏi miệng khiến Tỉnh Phi càng không dám chạy ra ngoài, giữ yên trận địa.

Cung Phàm nhìn cửa phòng đóng chặt, giậm chân tại chỗ, sau đó xoay người ngồi ở trên bàn cơm, trên ngón trỏ còn có mảnh vụn mì tôm. Tỉnh Phi ăn mì tôm, hủy diệt chứng cớ cũng rất đúng lúc, thế nhưng dù sao mì tôm cũng có mảnh vụn! Mảnh vụn lại quên quét dọn, bị Cung Phàm nhìn thấy!

Cung Phàm ngồi ở trên bàn cơm, thật giống như một con gấu đen, cả người tràn ngập nguy hiểm, chiếm cứ ở trên bàn. Tỉnh Phi trong bát vẫn còn non nửa chén cơm, Cung Phàm đi lấy thêm cơm cho cậu, lại gắp đồ ăn cho cậu, đem bát của cậu để sang một bên. Chính mình một người miếng lớn ăn cơm, miếng lớn ăn thịt.

Tỉnh Phi ghé vào trên giường, ảo não lăn qua lăn lại, cậu sao lại cảm thấy hết sức bối rối a! Vốn trốn ở trong phòng, Tỉnh Phi đang cao hứng bản thân thoát khỏi một kiếp, thế nhưng sau khi hưng phấn qua đi Tỉnh Phi tỉnh táo lại, cậu cùng Cung Phàm hai người sống cùng dưới một mái nhà, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, huống chi cậu hiện tại lại cùng Cung Phàm đồng giường cộng chẩm, tránh được qua nhất thời, tránh không khỏi một thế! Hơn nữa chính mình vừa rồi không chỉ không chịu “thẳng thắn từ khoan”, còn cự tuyệt cơ hội hối cải.

Tỉnh Phi muốn tìm một cái caravat đem bản thân thắt cổ. Ngu ngốc chết đi được!

Cung Phàm cơm nước xong, liền đi vào trong phòng hiện tại của Tỉnh Phi rửa mặt. Tỉnh Phi dán ở trên cửa, vểnh tai nghe động tĩnh bên ngoài. Cung Phàm đã học qua kỹ thuật cách đấu, động tĩnh đi đường cùng người bình thường có chút khác biệt. Khuôn mặt Tỉnh Phi tại trên cửa bị chèn bẹp cũng không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, không biết Cung Phàm đang làm cái gì!

Tỉnh Phi hai tay cào tóc, cảm giác bản thân có lẽ sẽ “ra đi” trước lúc tráng niên rồi, gấp đến độ xoay đến xoay đi tại chỗ. Làm sao bây giờ? Đi ra ngoài sẽ bị Cung Phàm bóp chết, không ra ngoài, sau khi bị bắt chết còn thảm hơn! Đây là một vấn đề giữa sớm chết sớm siêu sinh và sống càng lâu thì chết càng thảm, thế nhưng cậu đã bỏ qua cơ hội được tuyển chọn trước đó rồi!

Cung Phàm rửa mặt xong, bên hông vây quanh khăn tắm đi ra, ngồi ở phòng khách, chân dài khoát lên trên bàn, trong TV đang chiếu thế giới động vật. Sư tử vẫn hoa tâm trước sau như một, kẻ yếu vĩnh viễn bị kẻ mạnh chèn ép.

“Bang bang –” Cửa phòng bị vỗ rung động. Tỉnh Phi tựa vào trên cửa.“Ca…”

Cung Phàm vẫn nhìn TV, đầu đều không quay lại. Giống như đang chìm vào trong đó.

Tỉnh Phi chưa từ bỏ ý định,“Ca… em chọn “thẳng thắn từ khoan”, có thể khoan hồng mà xử lý hay không?”

Cung Phàm ném xuống điều khiển, đầu cũng không quay lại, tụy tiện tựa vào trên sô pha, “Cơ hội đã cho.”

“Lại cho thêm một lần nha?” Tỉnh Phi gãi ván cửa, ván cửa tích tích rung động.

“Đi ra liền nhận lấy cái chết.” Cung Phàm quay đầu, thanh âm lạnh lùng.

Phía sau cửa mất đi thanh âm, tĩnh lặng đến mức giống như không có một bóng người bên trong.

Tỉnh Phi đi đến trước tủ quần áo, tìm một cái caravat, siết chặt cổ mình. Cuối cùng buông caravat, mở cửa đi ra ngoài, trên mặt tràn đầy vẻ anh dũng hy sinh.

“Ca?” Tỉnh Phi đi đến bên cạnh sô pha, mặt hiện lên nét nịnh nọt nhìn Cung Phàm, Cung Phàm mặt không chút thay đổi xem TV, xem như không thấy Tỉnh Phi.

“Ca ~” Tỉnh Phi sắp khóc, thời điểm Cung Phàm không nói lời nào khiến người khác cảm giác thực đáng sợ, bởi vì ngươi không biết lúc nào anh ấy sẽ cho ngươi một nhát trí mạng, mà ngươi, ngay cả chuẩn bị tâm lý cũng chưa làm được.

Cung Phàm đem chân từ trên bàn lấy xuống, Tỉnh Phi thí điên thí điên(*) chạy tới đấm chân cho anh. Cung Phàm buông mắt nhìn cậu.“Phi phi đã nghĩ muốn chết như thế nào chưa?”

(* thí điên: chắc giống kiểu hớ ha hớn hở ý =)))

Tỉnh Phi,“……”Cậu không muốn chết.“Có đường sống nào có thể chọn không?”

Cung Phàm giật giật chân dài, ôm gọn lấy Tỉnh Phi, Tỉnh Phi quỳ trên mặt đất, nửa người trên ghé vào trên đùi Cung Phàm, cánh tay cũng khoát lên trên đùi của anh, ngoan ngoãn để gọn vào một chỗ, Tỉnh Phi có thể cảm thấy được cơ bắp nổi lên, sức bật mười phần.

“Ca, anh muốn kẹp chết em hả?” Tỉnh Phi cảm thấy bản thân bị vây trong sự áp bách từ hai cẳng chân dài của Cung Phàm, cậu tuyệt không nghi ngờ, hai chân Cung Phàm có đủ sức lực lớn như vậy.

Cung Phàm xoa đầu Tỉnh Phi, từ trên cao nhìn xuống Tỉnh Phi,“Ca muốn làm chết em.”

“Gì cơ?” Tỉnh Phi lăng lăng nhìn Cung Phàm, lắp bắp,“Ca, ca…” Thật sự không biết nên nói sao đây.

Cung Phàm nhìn Tỉnh Phi mặt trướng đỏ hồng, đột nhiên vung tay lên, Tỉnh Phi thân thể phản ứng theo bản năng, nắm lên chiếc gối ôm bên cạnh che trên đầu, chỉ hy vọng không muốn chết, chấn thương sọ não cũng không sao.

Khớp xương trên tay Cung Phàm “Khách lạc…” kêu lên, Tỉnh Phi vẫn không ngừng dụi vào người anh. Cung Phàm dùng chân đá đá mông cậu,“Mông còn lộ ra bên ngoài.”

Bình luận

Truyện đang đọc