LẤY THÂN BÁO ĐÁP

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Vấn đề không phải được ở hay không.

Sau khi Hoắc Nhiễm đuổi Khương Nghiêu Xuyên, cô ngồi trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết âm u, gió thổi rào rào.

Trong đầu cô trống rỗng, cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì, chỉ miên man suy nghĩ, nhưng không nghĩ ra cái gì.

Cô cảm thấy thật uất ức.

Vừa rồi khóc lâu như vậy, mắt sưng không nói, cổ họng cũng đau nhức, vốn tưởng không thể khóc được nữa, nào ngờ hít mũi một cái, nước mắt lại sắp trào ra.

Bởi vì cửa mở, có thể nghe thấy âm thanh rõ ràng, hình như cô chú đã quay về. Hoắc Nhiễm không muốn họ lo lắng, liền cố gắng nhịn xuống.

Buổi tối cô không ăn cơm. Đào Mẫn và Khương Hải Diệp biết qua loa tình hình, hỏi Hoắc Nhiễm có muốn ăn cơm hay không, sau đó không quấy rầy cô nữa.

Hoắc Nhiễm ngồi trên giường, bên ngoài vô cùng yên ắng, hoàng hôn nặng nề chiếu xuống, trước mắt là ánh đèn đường lẻ loi trơ trọi.

Cô đơn giống như cô.

Nhìn đồng hồ trước mắt, đã hơn mười hai giờ.

Khương Nghiêu Xuyên nói hôm nay anh phải đi, anh luôn làm việc tùy hứng, chỉ sợ bây giờ đã đi rồi. Anh mới về chưa được bao lâu… giờ đã đi.

Bao lâu?

Nếu lại là năm năm, đến lúc đó cô đã hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, không nói đến cô, lúc đó Khương Nghiêu Xuyên đã hơn ba mươi tuổi.

Chờ càng lâu sẽ càng già.

Hoắc Nhiễm không hiểu sao mình lại nghĩ như vậy, nhưng ý niệm đột ngột nhảy ra, trong lòng đau xót, cổ họng nghèn nghẹn, có hơi đau.

Hoắc Nhiễm cúi đầu, ôm hai tay mình. Một lát sau, nước mắt rơi xuống đệm, cô gái nhỏ cúi đầu, nhìn mà khiến người ta khó chịu.

Cô đang rất đau khổ, cảm xúc nói đến là đến, cứ miên man suy nghĩ, không ngừng lại được.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Khương Nghiêu Xuyên đi vào, bước chân nhẹ nhàng, không hề nghe thấy động tĩnh.

Từ lúc cô khóc, anh đã đứng ở bên ngoài chờ. Tuy biết rằng cô sẽ không vui, cũng dự đoán trước được, nhưng thật sự không ngờ cô lại đau lòng như vậy, giống như anh sẽ… không bao giờ trở về nữa.

Từ lúc mười hai giờ đến hiện tại, tiếng khóc liên tục đứt quãng, cũng không biết đã qua bao lâu.

Cô khóc cực kì thương tâm, nhìn tình hình này, giống như không thể dừng được. Điều này khiến Khương Nghiêu Xuyên vô cùng đau đớn, cảm xúc kì lạ không nói nên lời.

Hoắc Nhiễm nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên xem. Bởi vì khóc quá nhiều, đôi mắt cô sưng lên, tơ máu đỏ bừng, khuôn mặt lem luốc, khuôn mặt không có thần.

Cô vẫn chưa phản ứng lại, trong phòng không bật đèn, chỉ có chút ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào.

Hoắc Nhiễm thấy anh, còn chưa kịp nói chuyện, Khương Nghiêu Xuyên cúi người, vươn tay bế cô lên. Nháy mắt thân thể ở trên không, Hoắc Nhiễm hoảng sợ, cô nắm lấy tay Khương Nghiêu Xuyên, muốn nhảy xuống.

“Hoắc Nhiễm, đừng động đậy.” Khương Nghiêu Xuyên gọi tên cô, giọng nói vẫn luôn mạnh mẽ như vậy.

Tuy Hoắc Nhiễm không phản ứng kịp, nhưng nghe thấy lời này, cả người cô ngoan ngoãn bất động.

Khương Nghiêu Xuyên ôm cô, vững vàng bước đi, bế cô tới phòng của anh.

Hoắc Nhiễm ngẩng đầu, đập vào mắt là khuôn cằm của anh, mơ hồ có thể thấy đôi con ngươi tối đen như mực, lại hừng hực lửa nóng, cô thất thần nhìn.

Khương Nghiêu Xuyên đưa cô vào phòng anh, cúi người xuống, đặt cô lên giường. Hoắc Nhiễm nằm xuống, tâm tình bực bội dịu đi phần nào.

Cô ngây ngốc nhìn anh, giọng nói nghèn nghẹn: “Muốn làm gì?”

Bởi vì khóc lâu, giọng cô khàn khàn, lúc nói chuyện, cổ có hơi đau, giống như có dao kẹt trong cổ họng.

“Không phải em muốn ở phòng anh sao? Cho em ở.” Khương Nghiêu Xuyên nhìn giường của mình, ba chữ cuối nhẹ nhàng mà có lực, giống như đây là sự thật, anh không hề nói giỡn.

Hay là anh nghĩ rằng, chỉ cần Hoắc Nhiễm ngủ ở đây, cô sẽ không thương tâm nữa?

“Em….” Hoắc Nhiễm đang định tức giận, nhưng nghe anh nói như vậy, lại không biết nên trả lời thế nào, chỉ mỗi việc khóc đã hao hết sức lực của cô.

Thật nực cười.

“Anh mới nhận được tin tức, mất ba ngày.” Khương Nghiêu Xuyên đứng bên giường, một lúc sau nhẹ giọng mở miệng.

Hoắc Nhiễm vừa nghe liền ngây ra, đầu óc cô choáng váng, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Ba ngày… có ý gì?

Đương nhiên, đây là nhiệm vụ cấp trên yêu cầu, không nên nói chi tiết với người ngoài.

Không phải “không nên”, mà là “không thể”.

Nhưng mà hiện tại anh phải nói với Hoắc Nhiễm, nếu không chỉ sợ không biết cô sẽ khóc tới khi nào.

Vì cô mà Khương Nghiêu Xuyên phá vỡ nguyên tắc của mình.

“Ba ngày?” Mất một lúc Hoắc Nhiễm mới nhận ra, cẩn thận hỏi lại, ánh mắt vui vẻ nhìn anh.

“Ừ.” Khương Nghiêu Xuyên gật đầu, dừng một lúc, lại nói cụ thể hơn, “Đi sang tỉnh bên, chỉ mất ba ngày.”

Hoắc Nhiễm ngây ngẩn. Cô khóc lâu như vậy, thương tâm khổ sở muốn chết, cuối cùng anh lại nói cho cô, chỉ mất có ba ngày thôi. Cô còn thầm nghĩ là ba năm, năm năm, thậm chí còn tính toán cẩn thận, có khi là mười mấy năm, ép buộc bản thân phải thừa nhận.

Tương phản lớn như vậy, đầu óc Hoắc Nhiễm lập tức đình chỉ, tất cả suy nghĩ trước đó sụp đổ.

Vừa rồi còn gào khóc!

Nước mắt rơi, cực kì thương tâm, quan trọng nhất là đôi mắt sưng tấy, trên mặt lem luốc, cổ ê ẩm không nói nên lời. Hơn nữa cả một buổi tối vẫn chưa đi tắm, chắc chắn trên người rất hôi.

Vô cùng chật vật.

Hoắc Nhiễm càng nghĩ càng hít thở không thông, cô không còn sức, ngẩng đầu nhìn Khương Nghiêu Xuyên, không biết là do xấu hổ hay là gì, cô rụt đầu vào chăn, cuốn người lại.

“Em muốn đi ngủ.”

. . .

Hoắc Nhiễm khóc đến nửa đêm, cả thể xác và tinh thần đều xuống dốc, đột nhiên biết tin anh chỉ đi có ba ngày, liền lập tức im lặng, chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Khương Nghiêu Xuyên đã không còn ở đây, chắc anh đi từ tối qua.

Hoắc Nhiễm nhìn mình trong gương, đôi mắt sưng đỏ giống như hạch đào, mí mắt phồng lên, vô cùng đau đớn. May là cô đã nghỉ ở nhà, nếu không với khuôn mặt này, cô thật sự không dám ra ngoài gặp người ta.

Hoắc Nhiễm chờ cô chú ra ngoài mới cẩn thận rời khỏi phòng, vào phòng bếp lấy hai túi chườm đá.

Bữa sáng của cô để trên bàn, quay lò vi sóng cho ấm là được rồi.

Hoắc Nhiễm uống hai ngụm sữa, đang chuẩn bị đắp túi chườm, đột nhiên bên ngoài có tiếng chuông cửa.

Ai vậy?

Với dáng vẻ này của mình, Hoắc Nhiễm không muốn ra cửa. Cô suy nghĩ một lúc, khẽ cắn môi, vẫn mở cửa ra.

Người phụ nữ đứng trước cửa, tư thái tự nhiên hào phóng, gật đầu với Hoắc Nhiễm, “Xin chào”.

Chung Tuệ.

“Hôm nay chị tới mang chút đồ cho Khương Nghiêu Xuyên.” Chung Tuệ cầm một chiếc túi to, chỉ đứng ở ngoài, cũng không có ý định đi vào.

Hoắc Nhiễm định nói Khương Nghiêu Xuyên không ở đây, còn chưa kịp nói, Chung Tuệ đã giành trước, “Chị biết cậu ấy không ở đây, nhờ em cầm hộ, bao giờ cậu ấy về thì chuyển cho cậu ấy.”

Chung Tuệ nói xong, đưa túi cho Hoắc Nhiễm.

Hoắc Nhiễm ngây ngốc một lúc, vẫn cầm lấy.

“Đắp đá không tốt, vẫn nên đi bệnh viện khám, đừng để nhiễm trùng.” Chung Tuệ nhìn đôi mắt của Hoắc Nhiễm, dịu dàng nói.

Hoắc Nhiễm vừa thấy cô ấy liền quên mất chuyện đôi mắt, bây giờ đề cập tới, cô vội cúi đầu, cảm thấy có hơi đau mắt.

“Cảm ơn chị.” Hoắc Nhiễm gật đầu, rồi lại lắc đầu, “Em không sao.”

Chung Tuệ cười cười, không nói gì thêm, xoay người đi về.

Hoắc Nhiễm nhìn xe của cô ấy. Vị này là đại tiểu thư nhà họ Chung, là thiên kim gia thế hiển hách, nói chuyện vừa dịu dàng vừa dễ nghe, khác hoàn toàn với cô, luôn khiến người khác phải xấu hổ.

Hoắc Nhiễm đóng cửa lại, nhìn chiếc túi trong tay mình, tò mò không biết đây là gì, cũng không biết tại sao Chung Tuệ phải gấp gáp đưa cho Khương Nghiêu Xuyên?

Hơn nữa cô ấy còn biết chuyện Khương Nghiêu Xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, còn vô cùng rõ ràng.

Trong lòng có hai luồng khí đánh nhau, Hoắc Nhiễm cố gắng nhìn bên trong, thông qua lỗ hổng nhỏ xem đó là cái gì, nhưng cuối cùng không thấy rõ, cô đành phải từ bỏ.

Cô vẫn nên ngoan ngoãn, không lộn xộn thì hơn.

Hoắc Nhiễm đi lên tầng hai, để túi ở phòng Khương Nghiêu Xuyên. Sau đó cô suy nghĩ một lát, chạy vào phòng mình, ôm một đống búp bê sang phòng Khương Nghiêu Xuyên. Dù sao anh đã nói cô có thể ở đây, vậy thì Hoắc Nhiễm cũng không khách sáo, ai bảo hôm qua anh còn làm hỏng cửa phòng cô. Chờ tới khi cửa phòng được sửa xong, cô sẽ về.

Hoắc Nhiễm thầm nghĩ, không sửa là tốt nhất, cả đời này cô cũng không muốn quay về.

Bình luận

Truyện đang đọc