LẤY THÂN BÁO ĐÁP

Edit: Quanh

Beta: Quanh

Đã hơn mười phút trôi qua, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng động trong phòng làm việc, khiến người ta càng nghe càng khó chịu.

Hoắc Nhiễm ngồi trên ghế sofa, cúi đầu nhìn bàn chân của mình, đầu ngón chân không ngừng bấu víu đôi dép lê, trong lòng nhẩm đếm từng giây từng phút. Đào Mẫn ngồi bên cạnh cô.

Cứ cách vài phút, Hoắc Nhiễm lại ngẩng đầu, nhìn về phòng làm việc phía bên kia. Một lúc sau, Đào Mẫn đứng dậy, nhẹ nhàng đi tới trước cửa phòng, áp sát tai, muốn nghe rõ động tĩnh bên trong, cuối cùng lại quay trở về chỗ cũ.

Hoắc Nhiễm dùng ánh mắt dò hỏi, không biết bà có nghe được gì hay không.

Đào Mẫn ngồi xuống, mày không khỏi nhăn lại. Bà suy nghĩ một lúc, sau đó mới do dự nói: “Không biết Nghiêu Xuyên có chịu đựng được không…”

Nó tham gia quân ngũ năm mười tám tuổi, đã vậy còn là bộ đội đặc chủng, lớn như vậy rồi, từng tiếp nhận biết bao nhiệm vụ lớn nhỏ, trải quả không ít mưa bom bão đạn, hẳn là chịu được mấy trận đòn…

Chắc là không sao đâu.

“Chú đánh anh?” Hoắc Nhiễm nghe vậy, luống cuống bật dậy, lại lập tức phủ nhận, “Không thể nào.”

Chú không phải người dễ động thủ.

“Ngày xưa ông ấy đánh suốt, hồi nhỏ thằng bé rất nghịch ngợm, không đánh không ngoan.” Đào Mẫn nhíu mày, mặc dù nói như vậy, lòng bà không hề cảm thấy thư thái.

“Nhưng cô cảm giác như nghe thấy tiếng gậy gộc đánh vào lưng.” Đào Mẫn nói xong, đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Trong phòng làm việc của ông ấy có cây gậy rất to.”

Hoắc Nhiễm nghe vậy vô cùng sốt ruột. Cô bật dậy, cầm lấy cốc nước, nhanh chóng chạy tới phòng làm việc. Anh không phản kháng, nhưng cũng không thể để chú đánh anh…

Đối với cô, Khương Nghiêu Xuyên là người vô cùng quan trọng, dù anh không phản kháng, cô cũng tuyệt đối không thể để anh bị đánh.

“Chú.” Hoắc Nhiễm thử gõ cửa thăm dò, không ngờ mới chỉ dùng sức một chút, cửa đã mở ra.

Hoắc Nhiễm nhìn vào bên trong, chỉ thấy Khương Hải Diệp đang cầm gậy gỗ, vung tay đánh vào người Khương Nghiêu Xuyên, “bốp” một tiếng, Hoắc Nhiễm nghe mà hồn vía lên mây.

Khương Nghiêu Xuyên lại chỉ đứng ở đó, sắc mặt nghiêm túc, không hề nhúc nhích, giống như anh không hề bị đánh. Xem dáng vẻ này, có vẻ như đây không phải gậy đầu tiên….Chú ra tay cũng thật nặng!

“Chú.” Hoắc Nhiễm đặt cốc nước lên bàn, liếc nhìn Khương Nghiêu Xuyên, nhanh chóng đi tới trước mặt Khương Hải Diệp, đồng thời che chắn cho anh.

“Hôm nay là sinh nhật chú, chú đừng để thấy máu, nếu muốn đánh, cũng nên để ngày mai…” Hoắc Nhiễm thử khuyên ông.

Cô đứng ở phía trước, Khương Hải Diệp không thể động thủ. Ông vẫn cầm gậy gỗ, không hề nhúc nhích, nhìn chằm chằm Khương Nghiêu Xuyên.

“Bố nuông chiều con mười năm, vậy vẫn chưa đủ hay sao?”

Không giống như Đào Mẫn, Khương Hải Diệp phải gánh trọng trách trên vai. Ông biết rõ mình không thể trẻ mãi, mười năm, hai mươi năm sau, sản nghiệp nhà họ Khương cần có người gánh vác. Khương Nghiêu Xuyên có trọng trách quốc gia, có điều mình muốn làm, ông hiểu tâm tình của con, cho nên mười năm trước, ông buông tay, để nó thích làm gì thì làm.

Nhưng đã lâu như vậy, chuyện nó muốn làm cũng nên dừng lại, không thể cứ lang bạt mãi không về nhà, huống chi tới tuổi này, nó nên quan tâm tới việc lập gia đình. Hai ông bà đã lớn tuổi, cũng muốn có con dâu để được quan tâm chăm sóc.

Bố con hai người đối đầu, ánh mắt sắc bén như dao, không có ý định nhường bước.

Khương Hải Diệp quay người, ngồi lên ghế, không muốn để ý tới con trai nữa.

Khương Nghiêu Xuyên đứng đó một lúc, không hề do dự, đi ra ngoài. Hoắc Nhiễm nhìn tình hình này, biết mình không thể nói gì hay, vì thế cũng đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.

. . .

Hoắc Nhiễm đứng bên ngoài, cả người dựa vào tường, nín thở nghe động tĩnh bên trong.

Sau khi Khương Nghiêu Xuyên ra khỏi phòng làm việc, anh trở về phòng của mình, mười phút trước, cô Đào mang thuốc vào cho anh.

Cô Đào vừa đi, Hoắc Nhiễm liền lặng lẽ đứng trước cửa.

Đã ba mươi phút trôi qua.

Cửa không đóng, Hoắc Nhiễm cố gắng mở to hai mắt, nhìn vào khe hở ở bên trong, nhưng cái gì cũng không thấy.

Cô nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng đẩy cửa, hít sâu một hơi, nhẹ tay nhẹ chân đi vào.

Cạnh cửa là giá sách, Hoắc Nhiễm đi tới, lập tức ngừng lại. Giá sách bày đầy sách vở, Hoắc Nhiễm nhìn xuyên qua kẽ hở, chỉ thấy bóng dáng Khương Nghiêu Xuyên đang đứng trước giường. Anh cởi trần, phía sau lưng có vài vệt đỏ sưng tấy, nhìn vô cùng đáng sợ.

Chú ra tay cũng thật mạnh…Hoắc Nhiễm không khỏi hít một ngụm khí lớn.

“Ai?” Chỉ là tiếng động nhỏ, Khương Nghiêu Xuyên lại nghe thấy rõ ràng. Anh quay đầu lại, mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm giá sách.

Hoắc Nhiễm bất đắc dĩ mím môi, nhíu mày, chần chừ một lúc mới ló người ra. Vừa đối diện với ánh mắt của Khương Nghiêu Xuyên, cả người Hoắc Nhiễm run lên, cô đè lấy trái tim đang đập thình thịch, nở một nụ cười thật tươi.

“Anh, anh muốn em giúp anh không?”

Thấy là Hoắc Nhiễm, Khương Nghiêu Xuyên mới thả lỏng cảnh giác. Anh giật giật bả vai, không nói chuyện, đi lấy quần áo.

Vừa rồi đứng ở đằng sau giá sách bị che mất tầm nhìn, Hoắc Nhiễm không thấy rõ ràng. Hiện tại ló đầu ra, cô mới nhìn rõ cơ thể của Khương Nghiêu Xuyên, đường cong uốn lượn, vòng eo rắn chắc, thắt lưng cài chặt.

Xuống chút nữa…

Hoắc Nhiễm đỏ mặt, nghĩ đến gì đó, cô vội vàng nhìn sang chỗ khác.

“Em có mang nước chườm đá tới, anh mau chườm lạnh đi.”

Hoắc Nhiễm nói xong, không tự giác cụp mắt, cũng không đợi Khương Nghiêu Xuyên lên tiếng, cô nhanh chóng đi về phía trước.

“Chườm lạnh rất tốt, lần trước bả vai em bị thương, chỉ chườm nước đá đã tốt hơn rất nhiều.”

“Không cần.” Khương Nghiêu Xuyên lắc đầu, trực tiếp khoác áo vào.

Bị đánh có hai gậy mà thôi, nhìn thì có vẻ sưng tấy, nhưng thật ra không thương tới gân cốt, nếu không phải Đào Mẫn kiên trì bôi thuốc cho anh, anh còn không thèm để ý.

Chút này không tính là cái gì.

Khương Khiêu Xuyên xoay người, mở tủ quần áo, bắt đầu tìm kiếm, nhưng tìm mãi vẫn không thấy. Hoắc Nhiễm thấy vậy, không nhịn được hỏi: “Anh, anh tìm gì vậy?”

Khương Nghiêu Xuyên tiếp tục tìm, không trả lời.

“Áo len ở ngăn thứ hai bên phải, quần ở ngăn thứ ba bên phải, toàn bộ tất đựng trong hộp nhỏ bên dưới.”

Hoắc Nhiễm mới chỉ nhìn qua đã liệt kê rõ ràng rành mạch.

“Còn áo khoác để ở bên trái.”

Khương Nghiêu Xuyên dừng một lúc, quay đầu lại nhìn Hoắc Nhiễm, “Vậy….cái áo gió màu đen để ở đâu?”

Hoắc Nhiễm nghĩ nghĩ, chỉ sang ngăn tủ bên kia, “Đó là đồ thu đông, tất cả đều đặt ở bên kia.”

“Sao em biết?”

“Đều là em dọn dẹp, đương nhiên em…” Hoắc Nhiễm trả lời, mới nói được một nửa, ý thức không đúng, lập tức ngượng ngùng im lặng.

Bởi vì không biết bao giờ anh về, cho nên mỗi lần giao mùa, Hoắc Nhiễm đều lấy quần áo của anh ra giặt giũ sạch sẽ.

Năm năm trôi qua, không biết bao lần dọn dẹp như vậy, đương nhiên có cảm giác vô cùng quen thuộc. Đến nỗi trong phòng anh có bao nhiêu chiếc áo, Hoắc Nhiễm nắm rõ như lòng bàn tay. Sợ là so với Khương Nghiêu Xuyên, cô còn quen thuộc hơn.

Nhưng cô không dám nói tiếp, bởi vì không hiểu rõ anh, Hoắc Nhiễm sợ Khương Nghiêu Xuyên không thích ai động vào đồ vật của mình, bởi vậy cô lặng lẽ ngồi xổm xuống, tìm áo giúp anh.

Vài phút sau, Hoắc Nhiễm đã cầm lấy chiếc áo, đứng lên.

“Là cái này phải không?” Cô hỏi anh.

Nhìn ánh mắt của Khương Nghiêu Xuyên, Hoắc Nhiễm không cần nghe câu trả lời cũng biết mình đoán đúng.

Khương Nghiêu Xuyên bước lên lấy áo, nào ngờ Hoắc Nhiễm lùi một bước, không cho anh chạm vào.

“Anh, hiện tại đang là mùa đông, mặc cái này rất lạnh.”

“Đưa đây.” Khương Nghiêu Xuyên nghiêm giọng nói, dáng vẻ khiến người ta không dám trái lời.

“Nếu không anh mặc thêm một chiếc áo lót bên trong đi.” Hoắc Nhiễm đề nghị.

“Đưa cho anh.” Khương Nghiêu Xuyên không quan tâm, trầm giọng nói.

“Ừm.” Hoắc Nhiễm đành phải tuân lệnh, không tình nguyện đưa áo cho anh.

“Anh, sau này anh có về nhà không?” Hoắc Nhiễm hỏi, trong lòng bồn chồn, trái tim đập thình thịch, so với thỏ còn đập mạnh hơn.

Cô cúi đầu không dám nhìn Khương Nghiêu Xuyên, đôi mắt cụp xuống, lông mi run rẩy.

Muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn, thật là rối rắm.

Khương Nghiêu Xuyên nhanh chóng khoác áo vào, nghe thấy Hoắc Nhiễm hỏi, anh đảo mắt nhìn cô.

Khương Nghiêu Xuyên nhìn qua đây, vốn Hoắc Nhiễm còn đang trộm nhìn anh, lập tức hoảng hốt cúi đầu xuống.

“Không biết.” Anh lắc đầu.

Anh có trở về hay không, suy nghĩ của anh không quan trọng, quyết định cuối cùng của bố anh mới quan trọng.

Không có khả năng đánh anh mấy cái liền xong việc.

Bình luận

Truyện đang đọc