LẤY THÂN BÁO ĐÁP

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Hoắc Nhiễm lên tiếng, tất cả người của cục cảnh sát quay mặt nhìn sang đây.

Vốn chuyện Khương Nghiêu Xuyên tới cục cảnh sát đã rất đáng chú ý. Người của bộ đội đặc chủng, mang quân trạng trên mình, bây giờ còn được bổ nhiệm làm người hướng dẫn cho cảnh quân, khuôn mặt đẹp trai, con người rắn rỏi, khí chất hơn người, vô cùng hấp dẫn.

Trong cục cảnh sát có vài cô gái, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy anh, đến cả người hung dữ như Lộ Hựu Úy cũng đỏ mặt.

Nhưng đội trưởng Khương là người đứng đắn, ngày thường rất lạnh lùng, không thân thiết với ai. Trong lúc làm việc, chuyện cần làm thì anh sẽ làm, những lúc khác, anh không nói chuyện với ai.

Mọi người coi anh như Thánh sống, ngắm thế nào cũng không đủ, chỉ cần nhìn mặt anh cũng khiến cho họ thoải mái.

Vậy nên mọi người không tự chủ được mà nhìn Hoắc Nhiễm, hóa ra đội trưởng Khương còn có em gái…

Nhưng mà… trông hai người không giống nhau…

“Anh, em mang đồ ăn tới, là em làm đấy.” Hoắc Nhiễm cầm hộp thức ăn, cười tủm tỉm giơ lên trước mặt Khương Nghiêu Xuyên.

Cô không cao cho lắm, cố gắng kiễng chân, muốn để Khương Nghiêu Xuyên nhìn thấy rõ hơn một chút.

“Mau, tranh thủ lúc còn nóng. Em làm món thịt bò xào anh thích nhất đấy.”

Hoắc Nhiễm lắc lắc hộp thức ăn, nhưng Khương Nghiêu Xuyên vẫn không cầm lấy, cô đã hơi mỏi tay.

“Để ở đây đi, anh còn có việc.” Khương Khiêu Xuyên nhìn thoáng qua, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên, chắc không ngờ Hoắc Nhiễm sẽ xuất hiện ở đây.

“Để lạnh ăn không ngon.” Hoắc Nhiễm đoán được anh sẽ từ chối, nhưng cô vẫn kiên trì, “Cô chú đã thưởng thức, nói rằng rất ngon.”

Hoắc Nhiễm biết hôm nay Khương Nghiêu Xuyên có việc, nhưng theo cô, chỉ ăn một bữa cơm cũng không chậm trễ thời gian của anh.

“Anh, nếu anh không ăn, em sẽ buồn lắm.”

Hoắc Nhiễm nhẹ nhàng nói, giọng nói nhỏ nhẹ, có chút tủi thân, đây chính là độc chiêu của cô.

Khương Nghiêu Xuyên lạnh mặt nhìn cô, không đáp lại.

Hai người nhìn nhau, mắt đối mắt.

Một người lạnh như đá, một người mềm như nước, cứ vậy nhìn nhau.

Hoắc Nhiễm kéo tay anh, muốn kéo anh vào phòng nghỉ ngơi. Lần thứ nhất, anh không cử động, lần thứ hai, Khương Nghiêu Xuyên bất đắc dĩ để cô kéo đi.

Mấy người bên ngoài hai mặt nhìn nhau.

Lộ Hựu Úy trợn mắt há mồm, thậm chí còn thấy ánh mắt đắc ý của Hoắc Nhiễm.

Chẳng lẽ cô ta đúng là người nhà của đội trưởng Khương?

“Sao em lại tới cục cảnh sát?” Khương Nghiêu Xuyên ngồi xuống, hỏi cô.

“Đương nhiên là em tới làm việc.” Hoắc Nhiễm nhỏ giọng trả lời, cũng không nói tỉ mỉ, mở hộp thức ăn ra, dọn đồ ăn, đưa đũa cho Khương Nghiêu Xuyên.

Khương Nghiêu Xuyên cầm đũa, nhìn đồ ăn trước mặt, quả thật là món mình thích, ngay cả hoa quả tráng miện cũng là loại anh thích ăn.

Anh dừng lại, ngẩng đầu nhìn Hoắc Nhiễm.

Cô gái nhỏ chống tay lên bàn, hếch cằm, đôi mắt ngập nước nhìn anh.

Khương Nghiêu Xuyên mím môi nhìn, đột nhiên nghiêm túc, gõ lên bàn, nói: “Ngồi tử tế!”

Hoắc Nhiễm ngẩn người, bị anh quát, cô vô cùng bất ngờ. Đôi mắt ngơ ngác nhìn Khương Nghiêu Xuyên, bỗng dưng hồi thần, nhanh chóng thẳng người, dán lưng lên ghế, hai tay buông xuống.

Quả là một đứa trẻ ngoan ngoãn.

Khương Nghiêu Xuyên nhìn thấy, lúc này mới bắt đầu ăn cơm.

Anh ngồi thẳng người, nhanh chóng ăn cơm.

Lần đầu Hoắc Nhiễm thấy có người ăn nhanh như vậy, nhưng lại không hề gấp gáp vội vã. Chỉ mất năm phút đồng hồ, một bát cơm được giải quyết sạch sẽ.

Không thừa lại chút nào.

Ăn xong, anh liền đứng lên, Hoắc Nhiễm còn muốn hỏi anh thấy có ngon không, nhưng lại không có cơ hội.

“Anh ăn xong rồi, em mau về đi.”

Hoắc Nhiễm vội vàng cất hộp đựng thức ăn, đứng lên, nhanh chóng chạy theo Khương Nghiêu Xuyên.

Khương Nghiêu Xuyên vô cùng bất đắc dĩ, từ lần đầu tiên gặp nhau, cô đã giống như cái đuôi nhỏ, lẽo đẽo đi theo anh.

Vì thế anh dừng bước, quay người lại.

Hoắc Nhiễm ngẩng đầu cười, chỉ chỉ thứ trước người mình, giải thích, “Hôm nay em đi cùng anh. Em phải trực tiếp thu thập tin tức.”

Có rất nhiều tin tức xã hội được lấy từ cục cảnh sát, chỉ cần bên cục có động tĩnh, sẽ liên hệ với tòa soạn riêng, để họ lấy được tin tức độc quyền.

Nếu được cho phép, phóng viên có thể đi cùng họ.

Mà sáng nay, hai bên đều có nhiệm vụ. Hai ngày trước, có một kẻ tham gia giao thông tông chết người, sau khi gây án liền bỏ trốn, bởi vì đó là nơi vắng vẻ, khi tới nơi đã không thấy hung thủ đâu.

Mất hai ngày truy nã mới tìm được hắn ta, đang định tới bắt người, ai ngờ lại nhận được tin tức, nói rằng hắn ta có vũ khí nguy hiểm, sợ là khó giải quyết.

Lúc này cần đội trưởng Khương trợ giúp.

“Em cũng đi?” Khương Nghiêu Xuyên nhíu mày, lập tức không đồng ý, “Không được.”

Một cô gái yếu ớt như vậy, ở trong mắt Khương Nghiêu Xuyên, trông cô chẳng khác gì trẻ con, sao có thể đi cùng họ?

Rất nguy hiểm, tuyệt đối không được.

“Nhưng đây là công việc của em, nếu em thu được tin tức độc quyền, bài viết của em sẽ được lên báo, em cũng có tiền thưởng.”

Hoắc Nhiễm không hề che dấu ước muốn của mình.

Trở thành một phóng viên là giấc mơ và tín ngưỡng đời cô, đó cũng chính là cuộc sống cô mong muốn, thậm chí còn quan trọng hơn tiền bạc, của cải.

Lúc này có người tới thông báo, “Đội trưởng Khương, xuất phát thôi.”

Hoắc Nhiễm nghe vậy, nhanh chóng cất hộp đựng thức ăn vào trong balo, sau đó lấy camera ra, xua tay với Khương Nghiêu Xuyên, “Anh cứ đi đi, không cần lo cho em. Em đi sau mọi người, không có chuyện gì đâu.”

Hoắc Nhiễm nhìn anh, nghiêm túc nói: “Đây là công việc của em.”

Khương Nghiêu Xuyên không đồng ý để cô đi cùng, cho dù đây có là công việc của cô đi chăng nữa.

Đối với anh, để Hoắc Nhiễm gặp nguy hiểm, chẳng khác nào động tới vùng cấm bị phong bế đã lâu.

Hồi chuông cảnh báo tưởng chừng như có thể gióng lên bất cứ lúc nào.

Không biết tại sao anh lại nghĩ như vậy, nhưng chính anh là người đã cứu cô, anh không muốn để cô gặp chuyện nguy hiểm gì khác, như vậy tất cả mọi nỗ lực sẽ thất bại trong gang tấc.

Mặc kệ Hoắc Nhiễm lôi camera, anh vẫn kiên quyết không cho cô đi theo.

Cái đuôi nhỏ phản kháng, bảo rằng cô phải làm việc, còn cam đoan mình sẽ chỉ đứng bên ngoài, không gây phiền phức cho họ.

Khuyên nhủ mãi, cuối cùng anh mới mềm lòng.

Một phần là do Khương Nghiêu Xuyên bận rộn, phải ngay lập tức triển khai kế hoạch, không thể nhiều lời với Hoắc Nhiễm, cũng không thể ngăn cản cô.

Đương nhiên, đối với Hoắc Nhiễm, đây là cơ hội cô vất vả có được, tuy rằng nguy hiểm, nhưng sẽ lấy được tin tức có giá trị.

Cho nên đáng giá.

. . .

“Hiện tại hắn ta đang ở tầng hai, lúc ba giờ sáng khóa cửa phòng, vẫn đang cố thủ ở bên trong.” Người bên kia truyền tin qua bộ đàm.

“Cứ theo kế hoạch mà làm.”

Khương Nghiêu Xuyên chặn Hoắc Nhiễm lại, ánh mắt sắc bén, nghiêm khắc nói: “Chỉ được ở đây, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được đi vào.”

Hoắc Nhiễm nhẹ nhàng gật đầu.

“Nghe rõ chưa?” Khương Nghiêu Xuyên quát.

Hoắc Nhiễm sợ run người.

Anh Khương quá hung dữ, cô hơi hoảng.

“Trả lời!” Khương Nghiêu Xuyên cường điệu.

“Nghe… nghe rõ rồi.” Hoắc Nhiễm lắp ba lắp bắp.

Hoắc Nhiễm gật đầu, con ngươi đảo đi, không nhịn được mà nhìn vào bên trong.

“Ừm… Anh, cẩn thận nhé.” Tuy rằng cô bị dọa, nuốt nước miếng, nhưng vẫn lo lắng dặn dò.

Cho dù Khương Nghiêu Xuyên rất giỏi, nhưng cô có hơi lo lắng.

Khương Nghiêu Xuyên lạnh mặt, không nói gì nữa.

Anh đang định xuất phát, đột nhiên nghĩ tới gì đó, dừng một chút, cuối cùng giật lấy kính mắt của Hoắc Nhiễm.

Hoắc Nhiễm kinh ngạc, muốn cướp lấy kính, ai ngờ bị anh ngăn lại. Cô hỏi: “Anh muốn làm gì?”

“Có cái để em thu thập tin tức.” Khương Nghiêu Xuyên trả lời.

Hoắc Nhiễm sửng sốt, không rõ ý của anh.

Bỗng nhiên, cô chợt hiểu ra.

Anh nói vậy là vì trên mắt kính của cô có lắp camera siêu nhỏ. Đây chỉ là cái kính bình thường, nhưng cô vẫn hay đeo, nó khiến cô cảm giác thoải mái hơn.

Hoắc Nhiễm xấu hổ, bĩu mỗi nói: “Thế này thì… Không hay lắm…”

Khương Nghiêu Xuyên nghiêm túc nhìn cô. Anh không biết mấy thứ này, nhưng ngày hôm đó thấy cô không đeo kính, mà hôm nay lại đeo, vậy nên anh nghĩ, đây là công cụ để cô tiện làm việc.

Ngón tay của anh bị Hoắc Nhiễm nắm, mềm mại ấm áp, cô đang nhìn anh, đôi mắt ngập nước, giống hệt như năm năm trước anh gặp cô.

Hằng năm luôn tiếp xúc với hiểm nguy, vô cùng mệt mỏi, rất ít khi cảm thấy mềm mại thế này.

Cổ họng Khương Nghiêu Xuyên hơi nhúc nhích, hốt hoảng rụt tay, không nói gì nữa, lập tức chạy nhanh về phía trước.

Bình luận

Truyện đang đọc