LẤY THÂN BÁO ĐÁP

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Anh vượt qua muôn trùng nghìn núi để tìm cô, mà hiện tại, anh đã gần trong gang tấc.

Hoắc Nhiễm hôn lên bả vai anh.

“Đau.” Khương Khiêu Xuyên gật đầu, cười nói: “Xương cốt như bị chặt đứt, nếu anh nói như vậy, em có đau lòng không?”

Đôi mắt Hoắc Nhiễm đỏ lên, theo như lời anh nói, có vẻ vết thương rất nghiêm trọng.

“Cho dù có bị gãy xương anh cũng chịu.” Tay anh chạm vào lưng cô, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt.

“Cứu sống được em, anh rất vui.”

Cứu cô, sau này cô trở thành bạn gái của anh.

“Phòng anh có cách âm không?” Hoắc Nhiễm có hơi lo lắng, chọc chọc tay anh, thấp thỏm nhìn Khương Nghiêu Xuyên.

Khương Nghiêu Xuyên cũng nhìn cô, cúi đầu, mũi chạm mũi với cô, cười trêu, “Hoắc Nhiễm, anh còn tưởng em không sợ chút nào.”

Lần đầu làm tình, chỉ cần là đàn ông thì đều có lòng tự trọng, một lòng muốn bạn tình của mình được thoải mái. Cô sợ bị nghe thấy, ban đầu vẫn chịu đựng, Khương Nghiêu Xuyên để cô cắn bả vai anh, nhưng lúc sau, anh cố ý để cô rên lên.

Anh thích nghe.

“Bị nghe thấy sẽ rất xấu hổ.” Hoắc Nhiễm nhỏ giọng đáp. Cô không trả lời vấn đề của anh, Khương Nghiêu Xuyên cũng không nói gì thêm. Anh đã nói sẽ cho cô thời gian, chắc chắn một ngày nào đó, anh có thể có được đáp án của cô.

Hoắc Nhiễm nằm trong lòng anh, cọ qua cọ lại.

“Nếu em có bệnh, anh còn thích em không?” Cô thử thăm dò.

Đôi mắt Khương Nghiêu Xuyên tối lại, anh hiểu ý của cô, bàn tay ướt mồ hôi, trong lòng suy nghĩ nên trả lời cô thế nào.

Anh sợ đụng chạm tới cảm xúc của cô.

“Có bệnh thì chữa.” Khương Nghiêu Xuyên ra vẻ như không có gì, trả lời, “Cho dù chữa không hết, chắc chắn cũng sẽ có biện pháp.”

Hoắc Nhiễm nhìn anh, cảm giác trong lòng như có điện giật, cả người ngẩn ngơ, hóa ra đây chính là cảm giác được yêu.

Khương Nghiêu Xuyên nắm cằm cô, đôi mắt hung dữ, thấp giọng nói: “Hoắc Nhiễm, trừ khi em muốn chạy trốn.”

Tâm tư cô gái nhỏ này rất sâu, một lòng muốn lên giường với anh, nhưng lại không chịu nói gì, khiến anh lúc nào cũng phải lo lắng, sợ cô phát bệnh.

Đúng là một cô nhóc phiền phức.

Hoắc Nhiễm lắc đầu, “Không dám”.

Dũng khí cả đời này của cô, tất cả đều tiêu hao hết trên người Khương Nghiêu Xuyên, cô cố gắng từng bước tới gần anh, không còn dũng khí muốn rời xa, chính cô biết đâu là đúng.

“Dậy đi tắm.” Khương Nghiêu Xuyên xoay người, xốc chăn, cầm lấy tay Hoắc Nhiễm.

“Không cần.” Hoắc Nhiễm liên tục lắc đầu, nằm trên giường, không chịu ngồi dậy, “Vừa mệt vừa đau, em muốn ngủ.”

Cô làm nũng với anh, càng ngày càng không nghe lời.

Khương Nghiêu Xuyên cũng không kéo cô nữa, tự mình đi vào phòng tắm. Năm phút sau, anh đi ra, đã thấy Hoắc Nhiễm ngủ say.

Anh bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể lấy khăn sạch lau người cho cô, sau đó lên giường, ôm cô vào lòng.

Khương Nghiêu Xuyên cúi đầu hôn lên trán cô.

Hoắc Nhiễm vẫn đang say ngủ.

. . .

Ngày hôm sau, Hoắc Nhiễm tỉnh dậy. Lúc rời giường đã là mười giờ sáng, do bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô bật dậy, lập tức tìm di động.

“Hoắc Nhiễm, dậy chưa?” Là giọng Khương Nghiêu Xuyên.

Cô còn chưa kịp nói gì, Khương Nghiêu Xuyên cười nói thêm, “Mọi người ở dưới tầng chờ em.”

Nói xong liền cúp điện thoại.

Dưới tầng?

Hoắc Nhiễm sửng sốt, bỗng thấy Khương Nghiêu Xuyên nhắn tin cho cô, nói rằng ngày mai sẽ về thôn Đường, hôm nay Đào Mẫn muốn đi trung tâm thương mại mua quà cho ông bà nội.

Hoắc Nhiễm lập tức xuống giường, dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt thay quần áo, còn chưa tới mười phút, cô đã xuống tầng. Đào Mẫn đang định lấy xe, Hoắc Nhiễm chạy tới bên cạnh Khương Nghiêu Xuyên, bởi vì chạy quá nhanh, còn thở không ra hơi.

“Xin lỗi, con ngủ quên.”

“Không muộn không muộn, vừa kịp giờ.” Đào Mẫn cười, dịu dàng nhìn Hoắc Nhiễm, sau đó khoát tay, ý bảo bà ra ga ra lấy xe.

Hoắc Nhiễm và Khương Nghiêu Xuyên theo sau, cô kéo ống tay áo anh, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh không gọi em dậy?”

“Anh gọi rồi.” Khương Nghiêu Xuyên trả lời, “Em vẫn ngủ.”

Còn tưởng là cô chết rồi.

“Đau à?” Khương Nghiêu Xuyên như có như không nhìn đùi cô, thấy cô đi đứng khó khăn, anh hơi nhíu mày.

“Anh đoán xem.” Tối hôm qua không có cảm giác gì, sáng nay vội vàng dậy, dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt thay quần áo, còn chưa tới mười phút đã xuống tầng.

“Thế mà còn đòi làm thêm lần nữa?” Khương Nghiêu Xuyên nhẹ nhàng xoa lưng cô.

“Không thèm nói chuyện với anh.” Hoắc Nhiễm ngượng ngùng. Lúc đó cô chỉ nói mà thôi, thật ra không hề muốn, hơn nữa cũng là suy nghĩ cho anh.

“Anh cõng em.” Khương Nghiêu Xuyên dừng lại, ngồi xổm phía trước, chuẩn bị cõng cô.

Hoắc Nhiễm nhanh chóng lắc đầu, “Không cần, em tự đi được.”

Chút nữa cô Đào tự mình lái xe qua đây, cô cũng không cần phải đi bộ.

. . .

Đi tới trung tâm thương mại, Hoắc Nhiễm nói chuyện với Đào Mẫn, không khí hào hứng vui vẻ, vừa đi vừa chú ý sắc mặt của bà. Nếu tối qua bà nghe được gì đó, chắc cô phải kiếm cái lỗ nào đó để chui mất.

“Nhiễm Nhiễm, con thấy bộ quần áo này được không?” Đào Mẫn tự mình mua đồ cho bà nội Khương, nhìn trái nhìn phải, muốn hỏi ý kiến Hoắc Nhiễm.

“Màu đỏ đẹp hơn.” Hoắc Nhiễm đánh giá, “Bộ đồ màu đỏ này rất đẹp, chắc chắn bà nội sẽ thích.”

Tuy bà nội Khương đã lớn tuổi, nhưng là một phu nhân cao quý, ngày thường ra ngoài luôn mặc váy, trau chuốt bản thân sao cho thật xinh đẹp.

“Cô cũng thấy vậy.” Đào Mẫn gật đầu, hai người đều ưng ý.

“Nghiêu Xuyên, con thấy bộ nào hợp với ông nội?” Về đồ nam, Đào Mẫn hỏi Khương Nghiêu Xuyên.

Cũng thật ngạc nhiên, ngày thường con trai bà không thích dạo phố, hôm nay chỉ tùy ý hỏi nó một câu, nào ngờ nó đáp lại.

“Lấy cái này.” Khương Nghiêu Xuyên chọn một bộ.

Đào Mẫn nhìn qua, lập tức gật đầu, “Vậy chọn cái này. Lúc trước mẹ bảo với ông là năm nay con sẽ về, ông vô cùng vui vẻ, còn nhắn nhủ con tranh thủ ngày Tết nhớ dắt bạn gái về.”

Đã năm năm không thấy cháu nội, quả thật sốt ruột muốn chết.

Đào Mẫn nói xong, cầm quần áo ra quầy tính tiền.

“Không có việc gì, em đừng lo lắng.”

Hoắc Nhiễm lườm anh một cái, “Anh mà mang bạn gái về, chắc chắn ông bà nội sẽ rất thích cô ấy, vô cùng vui vẻ.” Dù sao mấy năm qua họ đã không gặp nhau.

“Còn thích cô ấy hơn cả anh?” Khương Nghiêu Xuyên cố ý hỏi cô.

“Đương nhiên.” Hoắc Nhiễm liên tục gật đầu, nói chắc nịch: “Bà nội nói rằng cô ấy rất đẹp, chắc chắn khi còn nhỏ, cô ấy là đứa bé ngoan nhất thế gian.”

Đào Mẫn đi tính tiền, vô tình gặp phải Chung Tuệ, cô ấy vừa vào cửa thì thấy Đào Mẫn, hai mắt sáng lên.

“Cô Đào.” Chung Tuệ nở nụ cười nhã nhặn tiêu chuẩn, “Đã lâu không gặp.”

“Nào có, rõ ràng sinh nhật chồng cô mới qua có mấy ngày.” Đào Mẫn rất thích đứa nhỏ Chung Tuệ này, nhưng không thể nói là yêu thích, mà là bà thưởng thức.

Thưởng thức tài năng của cô.

Rất hiếm ai được như cô ấy, tuổi còn trẻ đã tự thân gánh vác cả tập đoàn. Người như cô ấy, rất thích hợp để hợp tác.

“Cô mua cho ông bà nội ạ?” Chung Tuệ nhìn quần áo trong tay bà, lập tức đoán ra.

“Đúng vậy, đều là Nhiễm Nhiễm và Nghiêu Xuyên nhà cô chọn, con thấy đẹp không?” Đào Mẫn giơ hai bộ quần áo ra, để cô ấy xem kĩ hơn.

Chung Tuệ ngây ngốc một lúc, cô ấy ngẩng đầu, phát hiện Hoắc Nhiễm và Khương Nghiêu Xuyên đều ở đây. Hai người họ đang xem quần áo, Hoắc Nhiễm lấy một bộ đồ, ướm thử lên người Khương Nghiêu Xuyên, ánh mắt ngập tràn ý cười.

Mà Khương Nghiêu Xuyên… Chung Tuệ chưa bao giờ thấy anh dịu dàng như vậy, còn nở nụ cười mỉm.

“Đẹp lắm.” Chung Tuệ gượng cười, gật đầu, “Cô, cô nhất định phải chào ông bà nội thay con, mấy năm nay con bận rộn, không có thời gian thăm hai người họ.”

Chung Tuệ nói xong, cũng không quay đầu, lập tức rời đi.

Ra khỏi cửa hàng, cô ấy mới dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Chính là giây phút này, Chung Tuệ đã có quyết định rõ ràng.

. . .

Buổi sáng ngày mai phải đi sớm, cho nên dạo phố xong, mọi người lập tức về nhà sắp xếp hành lí, dù gì cũng đi nghỉ tận mấy ngày.

Hoắc Nhiễm thu dọn đồ đạc của mình xong, còn một con búp bê chưa bỏ vào hành lí, cô suy nghĩ một lúc, rối rắm có nên mang đi hay không. Không có búp bê, cô sợ buổi tối mình không ngủ được.

Đang lúc thất thần, Khương Nghiêu Xuyên đứng ở bên ngoài, gõ cửa, “Ngây ngốc gì đấy? Đã chuẩn bị xong chưa?”

Hoắc Nhiễm quơ quơ búp bê trước mặt anh, bất đắc dĩ nói: “Hành lí đầy rồi, không nhét nổi búp bê.”

“Vậy đừng mang theo.”

“Không được, không có nó em ngủ không ngon.”

“Tối qua em ngủ rất ngon.” Khương Nghiêu Xuyên bình thản phản bác.

Buổi sáng hôm nay ngủ như chết, lại không dám mạnh tay gọi cô dậy, vừa mới động một tí, cô đã càu nhàu chui vào trong chăn. Ngủ say như vậy, lại không có biện pháp gì với cô.

“Nhưng ở nhà ông bà nội, anh đâu có ngủ với em.”

Vẫn cần phải có cái gì đó an ủi.

Lúc cô ở một mình, cần phải ôm búp bê mới an tâm, nếu như Khương Nghiêu Xuyên ở bên cô, vậy không cần búp bê nữa.

Anh khiến cô an tâm.

Hoắc Nhiễm tiến lên hai bước, ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng kiễng chân, hai chân hoàn toàn treo trên người anh. Anh giống như cây cột, Hoắc Nhiễm ôm vô cùng vững chắc.

“Để nó ở hành lý của anh, chắc chắn hành lí của anh vẫn còn chỗ đúng không?”

Khương Nghiêu Xuyên nhìn cảnh tượng trước mắt, tim đập thình thịch.

Dù gì cũng là con gái, đồ cần chuẩn bị rất nhiều.

“Em xuống trước đã.” Cô như vậy, sao anh có thể nói chuyện được?

“Từ từ, anh đồng ý với em thì em mới xuống.” Hoắc Nhiễm ôm chặt hơn, khiến cả người mình dán sát vào anh.

“Hoắc Nhiễm…” Khương Nghiêu Xuyên lạnh giọng.

“Anh muốn quăng em xuống?” Vừa nghe thấy giọng điệu anh thay đổi, có vẻ như sắp hung dữ, ngay cả anh định nói gì tiếp theo, cô đều có thể đoán được.

Hoắc Nhiễm mím môi, cũng không sợ lắm, nghiến răng nói: “Được, anh quăng đi.”

Hoắc Nhiễm biết, chắc chắn anh không dám.

Đánh rắn phải đánh giập đầu, bắt người thì phải uy hiếp.

Khương Nghiêu Xuyên bất đắc dĩ tới cùng cực, chỉ có thể gật đầu, “Được rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc