LẤY VỢ LẤY PHẢI THÁI THƯỢNG HOÀNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Không biết mẫu thân đang nói đến chuyện gì?" Lan Mân vốn đang ngồi tương đối tùy ý, Diệp thị vừa mở miệng y liền ngay ngắn ngồi dậy, hệt như học sinh đang ngồi nghe lão sư giảng bài. Diệp thị thấy bộ dáng này của y liền bật cười thành tiếng, nhẹ nhàng vỗ lên bàn tay Lan Mân đang quy quy củ củ đặt trên đầu gối: "Đứa nhỏ này, ta đâu phải thú dữ ăn thịt người, cũng chẳng nuốt con vào bụng được. Cứ thoải mái như lúc đứng cạnh Mộc Chi là được rồi, không cần câu nệ như vậy."

Lan Mân gật đầu, cố gắng thả lỏng một chút, tuy nhiên nhìn vào sống lưng thẳng tắp và thân thể căng cứng của y thì đúng là chỉ một chút mà thôi. Khi Diệp thị không để ý, y mặt vô biểu tình rút bàn tay vừa bị bà chạm vào về.

Bình thường Diệp thị cũng không quá thân thiết với hai "con dâu", thấy bộ dạng căng thẳng của đối phương bà cũng không nói thêm gì nữa. Diệp thị cầm lấy chén trà Phổ Nhị từ tỳ nữ, nhẹ nhàng thổi lá trà đang trôi nổi trong chén, sau khi nhấp một ngụm mới chậm rãi nói: "Người ngay thẳng không nói chuyện mờ ám. Đã là người một nhà thì ta cũng không vòng vo nữa làm gì, ta nghe nói hôm qua Mộc Chi đã tới Thanh Trúc cư. Con nghĩ gì về việc này?"

Lan Mân luôn luôn cẩn trọng, tính toán chu toàn trong mọi việc. Y lấy được tin tức trong cung, sợ "mình" không kịp biết tin trước khi Bùi Thanh Hoằng về Bùi phủ, y đặc biệt phái một "người bạn" đến Bùi phủ tặng quà cho Lan Mân, chính là để "Lan Mân" ở Bùi phủ biết chuyện Bùi Thanh Hoằng đã tới Thanh Trúc cư trước khi hắn về đến nhà.

Tin tức Bùi Thanh Hoằng đã tới thanh lâu được "người bạn" ấy thì thầm ngay trước thùy hoa môn*. Lúc ấy còn có hạ nhân vội vã đi qua, nếu về sau Bùi Thanh Hoằng có dò hỏi vì sao y lại biết được chuyện này, thời gian, địa điểm, nhân vật và nguyên nhân đều rõ ràng.

*Thùy hoa môn:



Trên thế giới không có bức tường nào mà gió không lọt qua được. Việc Bùi Thanh Hoằng đến Thanh Trúc cư ngồi một lát, người hữu tâm muốn biết đương nhiên sẽ tường tận đến từng chi tiết. Thanh Trúc cư và Bách Hoa lâu bị niêm phong, bắt người huyên náo ầm ĩ, hầu hết mọi người chỉ chú ý đến những người bị bắt và lý do vì sao cấp trên lại tra xét những nơi này nghiêm ngặt đến vậy. Chuyện Bùi nhị công tử đến Thanh Trúc cư chỉ như một hòn đá nhỏ bị ném vào hồ, khiến mặt nước nổi lên những gợn sóng nho nhỏ. Chỉ những người đặc biệt chú ý đến hắn mới cảm thấy chuyện này quan trọng đến vậy.

Diệp thị vô cùng quan tâm đến con trai thứ của mình, Bùi Thanh Hoằng luôn luôn giữ mình trong sạch, bà đương nhiên không thể nào bỏ lỡ chuyện như vậy. So với Bùi Diên, độ nhạy cảm của nữ nhân đối với chuyện nam nhân đến những nơi trăng hoa hiển nhiên là cao hơn nhiều. Những cửa hàng của Diệp thị mở ở mọi nơi trong kinh thành, gần như là Bùi Thanh Hoằng vừa vào cửa bà đã biết chuyện con thứ của mình đến Thanh Trúc cư. Vừa nghe được tin này, phản ứng đầu tiên của bà là lệnh cho hạ nhân ngậm chặt miệng không để Lan Mân biết, ai ngờ lại xảy ra cái chuyện gọi là "bạn bè đến tặng đồ", bởi vậy mới lộ hết mọi chuyện ra ngoài.

"Chuyện mẫu thân nói, Mộc Chi đã giải thích rõ ràng với con. Hắn chỉ là đến nơi đó để tiếp Tô công tử Tô Sầm một lát, nghe đàn xong liền trở về." Lý do thực sự mà Bùi Thanh Hoằng đến Thanh Trúc cư là vấn đề riêng tư của hai vợ chồng, Lan Mân đương nhiên không thể và cũng không có ý định kể cho Diệp thị.

Diệp thị cẩn thận quan sát sắc mặt của Lan Mân. Thấy y bình thản hòa nhã, quả thực là tin tưởng lời giải thích của Bùi Thanh Hoằng, nét mặt bà giãn ra hẳn. Diệp thị câu khóe môi dịu dàng nở nụ cười: "Những việc thế này ấy à, đương nhiên hai vợ chồng phải tin tưởng nhau mới tốt. Người làm mẹ như ta hiểu tính tình của Mộc Chi nhất. Nó luôn luôn giữ mình trong sạch, bằng không sẽ chẳng hơn hai mươi năm trời ngay cả một người làm ấm phòng cũng không có."

Những con cháu thế gia trong kinh thành, cho dù không phong lưu cũng sẽ thành thân từ rất sớm. Nào có ai giống Nhị lang của bà, từ khi bắt đầu học hành bên cạnh chẳng có lấy một người. Lúc Bùi Thanh Hoằng nói hắn thích nam nhân, người làm mẹ là bà thật sự không còn cách nào, buộc phải gửi không ít nữ nhân đến bên hắn.

Kết quả những nha hoàn xinh đẹp lần lượt bị đuổi hết khỏi tiểu viện của Bùi Thanh Hoằng. Lúc ấy Bùi Thanh Hoằng vô cùng nóng nảy với bà, hai mẹ con mâu thuẫn rất gay gắt. Từ đó trong tiểu viện của hắn không có một thiếu nữ trẻ tuổi nào, ngay cả phụ nữ trung niên cũng không. Chỉ có trù nương sức dài vai rộng hệt như nam nhân và lão thái thái đã mãn kinh là phụ nữ, còn lại tất tần tật đều là nam nhân.

Mãi sau này Diệp thị không dễ dàng gì mới chấp nhận được sự thật con trai mình chỉ thích nam nhân. Sau đó bà còn xoắn xuýt không biết thân dưới của Bùi Thanh Hoằng có vấn đề gì hay không suốt một thời gian dài. Mặc dù hắn nói mình thích nam nhưng trước nay chưa từng có ý đồ gì với mấy hạ nhân thanh tú dễ nhìn, cho dù có mấy thanh niên tuấn kiệt đến phủ, ánh mắt của hắn vẫn luôn ngay thẳng, mãi mà không có ý trung nhân. Lúc ấy Diệp thị vô cùng lo lắng cho con trai mình, kìm nén lâu ngày bức bối đến nỗi sinh bệnh.

Nghĩ đến chuyện xưa, Diệp thị thở dài rồi nói tiếp: "Thực lòng mà nói, trước kia ta chẳng kỳ vọng gì ở mối hôn sự này. Lúc ấy Mộc Chi nó đột nhiên nói muốn thành thân, người cũng đã chọn xong rồi. Nói ra cũng không sợ con chê cười, người làm mẫu thân ta lúc ấy thật sự là ngốc luôn. Nhưng dù ta có phản đối cũng chẳng ích gì, Mộc Chi cứng đầu hệt như cha nó, một khi đã quyết thì chín con trâu cũng chẳng kéo lại được. May mắn là, cuộc sống sau khi kết hôn của hai con êm đềm hơn trong tưởng tượng tượng của ta rất nhiều, thực sự là một mối nhân duyên mỹ mãn. Giờ ta đã có thể buông bỏ tảng đá trong lòng rồi."

Thấy Lan Mân im lặng, bà dừng lại nhấp ngụm trà làm dịu cổ họng rồi nói tiếp: "Mối hôn sự này của các con gắn liền với thánh chỉ của Tiên hoàng, nếu đã thành hôn thì không thể xem như trò đùa. Phải mất trăm năm mới tu được bạn cùng thuyền, mất ngàn năm mới tu được người chung chăn chung gối. Hai con có thể thành vợ chồng là do duyên phận kiếp trước, tu hơn ngàn năm mới thành. Khi ấy nó khăng khăng muốn lấy nam thê, cũng bị người ta cười nhạo nói xấu không ít. Nếu Mộc Chi còn chỗ nào chưa tốt, mong con hãy khoan dung với nó. Nếu nó thật sự ức hiếp con thì cứ nói với nương, ta sẽ làm chủ cho con."

Những lời này của Diệp thị rất khéo, nhưng tóm lại vẫn là đang nói giúp cho Bùi Thanh Hoằng. Dù sao bà cũng là mẫu thân của hắn, đương nhiên sẽ thiên về phía Bùi Thanh Hoằng, trò chuyện cùng con dâu là để tỏ lòng rằng con trai mình cũng chẳng dễ dàng gì. Lan Mân vẫn im lặng như trước, bầu không khí lập tức trở nên khó xử.

Hai người căng thẳng một hồi lâu, cuối cùng vẫn là Diệp thị lên tiếng trước...

Lúc này Bùi Thanh Hoằng vừa nói chuyện xong với Bùi Diên, khi bước tới vừa vặn nghe được những lời này của Lan Mân: "Xin mẫu thân yên tâm. Hắn đã giải thích, con cũng nguyện ý tin hắn. Con tuyệt đối sẽ không để những tình huống người nói có cơ hội phát sinh."

Bùi Thanh Hoằng tiến đến sau lưng Lan Mân, Diệp thị chạm mắt với hắn, hắn liền vẫy tay ra hiệu để bà đừng lên tiếng, còn mình thì đứng sau Lan Mân nghe y nói: "Những điều nương nói con đều hiểu, có điều con cũng có chừng mực của riêng mình. Con sẽ không nói với Mộc Chi những lời hôm nay người nói với con. Nếu nương mong con có thể yên tâm về Mộc Chi, con cũng mong người có thể yên tâm về con..."

Sau khi y nói đến đây, Bùi Thanh Hoằng liền đưa tay qua gác lên vai Lan Mân. Nụ cười của hắn cũng không thể nói là xán lạn như dương quang, nhưng lại đem đến cảm giác vô cùng dễ chịu: "Nương và Tử Giác đang nói chuyện gì vậy, có gì không thể kể cho con nghe sao?"

Ngay lập tức hắn cảm giác được bả vai mình đang chạm vào trở nên cứng đờ, một giây sau Lan Mân liền đứng dậy, xoay người lại bình thản nhìn hắn. Diệp thị vẫn ngồi đó, gọi tỳ nữ rót thêm cho bà một chén trà nóng: "Hai mẹ con ta có bí mật không muốn kể cho con đó, không được sao? Con và cha con có thể có bí mật nhưng lại không cho phép người làm mẹ như ta có bí mật với Tử Giác à? Chẳng lẽ con còn lo vi nương sẽ làm gì hỏng chuyện tốt của con?"

Bùi Thanh Hoằng cười cười nịnh nọt: "Không nói thì không nói, con cũng không nói người nhất định phải cho con biết mà. Nhưng nếu mẫu thân đã nói như vậy thì cũng đừng hỏi con mới nói gì với phụ thân nhé."

"Được rồi, hai cha con lại nói chuyện chính trị chứ gì. Ta không có hứng thú mà cũng chẳng biết gì về thứ ấy. Mau dẫn người của con về đi, thật sự là chẳng biết thông cảm cho sự vất vả của người làm mẹ như ta gì cả." Diệp thị giả bộ không kiên nhẫn vẫy tay đuổi người đi.

Bùi Thanh Hoằng liền nắm lấy bàn tay của Lan Mân, mười ngón đan nhau. Hắn vừa xoay người chuẩn bị bước ra cửa, chưa đi được hai bước đã bị Diệp thị gọi lại: "Chờ một chút."

Bùi Thanh Hoằng dừng bước quay lại hỏi: "Còn chuyện gì sao?"

Diệp thị nhìn hắn rồi thở dài: "Cái người tên Tô Sầm ấy, về sau con đừng qua lại nhiều. Chuyện riêng của hai vợ chồng con ta không tiện quản. Đừng kết giao lung tung làm hỏng thanh danh của mình, con tự giải quyết cho tốt đi."

Bùi Thanh Hoằng cười cười không quá để tâm, nói câu vừa nãy Lan Mân đã nói: "Những điều nương nói con đều hiểu, có điều con cũng có chừng mực của riêng mình. Nương cứ để con thoải mái một chút."

Đại trượng phu nói lời giữ lời. Bùi Thanh Hoằng đã nói sẽ không hỏi, sau đó hắn thực sự không hỏi Lan Mân đã nói chuyện gì với Diệp thị. Lòng hiếu kỳ của hắn không mạnh, mà hắn cũng không mong hai vợ chồng phải hoàn toàn không giấu nhau chuyện gì.

Sau khi trở về, Lan Mân lệnh cho hạ nhân bưng nước sạch đến rửa tay, chà đi chà lại, da thịt trắng nõn đỏ ửng lên vì ma sát quá nhiều. Bùi Thanh Hoằng lấy một quả táo từ giỏ trái cây trên bàn, vừa mới rộp rộp rộp đã ăn xong cả quả. Hắn đưa mắt nhìn liền thấy phu nhân nhà mình đang cố gắng chà xát tay như thể muốn rửa sạch thứ gì bẩn thỉu lắm.

Hắn vội vàng đứng dậy, dùng khăn sạch lau khô bàn tay đã chà đến đỏ ửng của Lan Mân: "Được rồi, sắp rửa đến rách da luôn rồi kìa. Ngươi có thâm thù đại hận với tay mình hay sao, thế này là sạch rồi mà?"

Sau khi Lan Mân lau tay Bùi Thanh Hoằng liền đặt lại khăn lên kệ, hắn buông tay của Lan Mân ra nhưng lại bị đối phương nắm lại: "Sao vậy?"

Hai chữ này vừa rời khỏi miệng, eo của Bùi Thanh Hoằng liền được Lan Mân ôm lấy. Một nụ hôn khẽ khàng phớt qua môi hắn hệt như lông vũ. Nhẹ nhàng rơi xuống, sau đó đối phương nhanh chóng buông hắn ra.

Dáng vẻ ngốc nghếch không kịp phản ứng của hắn hiển nhiên rất được lòng Lan Mân - lúc này nên ngượng ngùng. Người sau bình thản nhìn hắn, đôi mắt trong veo mà sáng ngời: "Táo rất ngọt. Còn nữa, sinh nhật vui vẻ."

Bình luận

Truyện đang đọc