LẤY VỢ LẤY PHẢI THÁI THƯỢNG HOÀNG

Ngày thứ hai sau khi rơi xuống, cơn sốt của Lan Mân gần như đã khỏi hẳn, y có thể cùng Bùi Thanh Hoằng ra ngoài tìm đường thoát khỏi nơi này. Những ngọn núi bao lấy đầm nước, bốn phía đều là núi. Bọn họ thậm chí còn thử đi sâu vào hang động, nhưng sau khi cây đuốc trên tay tắt ngúm thì hai người chỉ có thể quay về không công.

Ngày thứ ba, Bùi Thanh Hoằng và Lan Mân vẫn quanh đi quẩn lại ở nơi không tính là lớn này. Đương nhiên cũng có một ít thu hoạch nhỏ, ví dụ như phát hiện thêm vài thứ có thể ăn được, mài một công cụ bằng đá mới, ngoài ra còn tìm được một dây leo khá thô. Bùi Thanh Hoằng đã thử sức bền một chút, dây leo xanh lục này có thể chịu được trọng lượng của một nam nhân trưởng thành. Hắn nhìn dọc theo dây leo, rễ của nó mọc cách mặt đất tầm một trăm mét. Lại ngẩng đầu nhìn lên cao, đỉnh núi thấp thoáng sau đám mây, không thấy đỉnh.

Bùi Thanh Hoằng thở dài buông dây leo ra, lắc đầu với Lan Mân đang đứng bên cạnh: "Cái này không được. Chúng ta sang chỗ khác xem thử đi." Hắn có luyện khinh công nhưng vẫn chưa đến trình độ có thể vượt nóc băng tường, tối đa chỉ có thể trèo lên một cái cây tương đối cao, cái dây leo kia hơi quá cao rồi.

Hai người đều là kiểu người bình tĩnh kiên định, dù mắc kẹt dưới đây vài ngày cũng không hề thấp thỏm không yên, bất an sốt ruột. Dưới chân núi, bọn họ khát thì uống nước trong đầm, đói thì ăn quả, có cả vài loại rau dại, cũng có thể bắt cá từ đầm lên nướng. Buổi tối thì ngủ chung trong hang động, nhiệt độ cơ thể của hai đại nam nhân đều tương đối cao, thân thể có thể chịu đựng được. Dù điều kiện có phần kham khổ nhưng về cơ bản là không có trở ngại gì.

Sau năm ngày ở dưới vách đá, bọn họ thậm chí còn tìm được một con suối cực tốt bị ẩn giấu. Hơi nóng bốc lên hầm hập, tiếc là chỉ có thể chứa một người một lần. Ngày thứ sáu hai người thay phiên nhau tắm rửa cho sảng khoái, cũng vì ngâm nước nóng hồi lâu mà tối hôm ấy cả hai đều ngủ vô cùng thoải mái. Ngày hôm sau – cũng chính là ngày thứ bảy, nước trong đầm đã đóng băng.

Hai người ra ngoài vào khoảng giữa trưa, ban đầu trời vẫn còn ít ánh nắng. Kết quả vừa bước ra thì một đám mây đen kéo đến, bầu trời nhanh chóng trở nên tối tăm xám xịt, nhiệt độ thì không hẳn là đặc biệt lạnh. Bùi Thanh Hoằng cứ tưởng trời sắp mưa, vội vàng nắm tay Lan Mân đi vào hang.

Ngồi trong hang động hồi lâu mà vẫn không nghe thấy tiếng mưa rơi, Bùi Thanh Hoằng liền đứng dậy rời khỏi đống lửa, vén y phục treo ngoài hang làm rèm lên. Gió lạnh lập tức cuốn vào hang động, hắn đứng ngoài cửa động hồi lâu khiến lửa trong hang suýt thì bị thổi tắt. Lan Mân cời đống lửa tro, thêm một ít củi rồi đứng lên bước đến cạnh Bùi Thanh Hoằng: "Sao ngươi đứng lâu vậy?"

Bùi Thanh Hoằng quay mặt lại, gác quần áo trong tay xuống. Ánh mắt hắn lần nữa quay về hang động, miệng lẩm bẩm: "Tuyết rơi rồi."

Ở kinh đô Lam quốc, một năm mười hai tháng rất khó để thấy tuyết rơi. Ban nãy lúc hai người trở về hang, bầu trời bắt đầu có tuyết. Lúc này những bông tuyết bồng bềnh bay lượn trong không khí hệt như lông ngỗng, vài bụi cây lục sắc đã bị tuyết trắng che phủ. Trên cành cây khô héo cũng nở từng đóa từng đóa hoa tuyết lục giác, giống như qua một đêm gió xuân chợt đến, ngàn đóa vạn đóa hoa lê nở rộ.

"Quả thật rất đẹp." Lan Mân cũng đưa tay đón một bông tuyết, hình lục giác xinh đẹp trong lòng bàn tay tan thành nước tuyết, mang đến sự mát mẻ. Lúc nói lời này y không nhìn bông tuyết trong bàn tay, mà đang nhìn Bùi Thanh Hoằng dáng người thẳng tắp, thân thể như ngọc.

"Đây hẳn là tuyết đầu mùa của năm nay. Hai người chúng ta cùng nhau ngắm dưới ngọn núi này, ngược lại có ý cảnh vô cùng đặc biệt." Bùi Thanh Hoằng quay mặt lại mỉm cười với Lan Mân, nụ cười rực rỡ rạng ngời trước cảnh tuyết rơi.

Lúc đầu Lan Mân định nói gì đó, sau khi thấy nụ cười này liền quên mất mình định nói gì, cuối cùng chỉ dùng giọng mũi ngâm một tiếng: "Ừm."

Theo đề nghị của Bùi Thanh Hoằng, hai người bất chấp bước lên tuyết, chậm rãi dạo quanh đầm nước sâu. Khi Lan Mân suýt chút nữa trượt chân ngã, tay hai người đan thật chặt lại làm một. Bùi Thanh Hoằng cúi đầu nhìn đường thật cẩn thận, còn Lan Mân hầu hết thời gian là ngẩng đầu ngắm phong cảnh chung quanh. Lúc liếc đến chỗ nào đó đột nhiên ánh mắt y sáng ngời, dùng bàn tay còn trống chỉ về phía trước: "Mộc Chi nhìn kìa!"

"Ngươi cẩn thận một chút." Bùi Thanh Hoằng ôm lấy eo của Lan Mân, sau khi chắc chắn đối phương sẽ không ngã mới đưa mắt về phía Lan Man đang chỉ.

Không biết có phải vì đầm nước quá lạnh hay không, dưới núi không có nhiều cây cối. Đa số đều đã rụng sạch lá, chỉ còn lại thân cành trụi lủi, nhưng có một cây là ngoại lệ. Thân nó cũng bị bao phủ bởi tuyết trắng nhưng trên cành lại có một thứ thu hút hơn người - một đóa hồng mai nở rộ.

"Hoa mai vậy mà thật sự nở sao." Rõ ràng hôm qua vẫn còn là nụ. Bùi Thanh Hoằng buông tay Lan Mân ra tiến lên ba bước, nhón chân hái nhành hoa mai duy nhất trên cành.

Dưới gối nam nhi là vàng là bạc, thực ra Lam quốc không có truyền thống quỳ xuống để biểu lộ tâm ý. Bùi Thanh Hoằng nâng áo choàng lên quỳ xuống, tìm góc độ đẹp nhất để ngắm nhìn gương mặt của Lan Mân, cẩn thận nâng nhánh hoa mai trên tay đến trước mặt y: "Hái hoa dâng tặng, chỉ khát khao trái tim người."

Lan Mân cúi đầu ngắm nhìn gương mặt của Bùi Thanh Hoằng, đưa tay nhận lấy nhành hoa. Ngay sau khi y nhận lấy, Bùi Thanh Hoằng đứng dậy đầy kích động. Vì chân hắn hơi tê nên ngã thẳng về phía Lan Mân, y đưa bàn tay không cầm hoa ra định đỡ hắn nhưng không kịp. Bùi Thanh Hoằng ngã xuống, trực tiếp đè lên người Lan Mân.

Ánh mắt của hai người gắt gao đan xen, dưới tình ý triền miên, môi của của Bùi Thanh Hoằng quấn lấy cánh môi mềm mại của Lan Mân. Có lẽ vì không khí quá tốt, Bùi Thanh Hoằng được y cho phép tiến một bước rồi lại một bước. Khi dừng trước động khẩu, hắn dùng ánh mắt cực kỳ khát vọng nhìn Lan Mân, lần nữa hỏi ý kiến của y.

Thanh niên bị đặt dưới mặt tuyết, mái tóc đen nhánh rối tung, sự lúng túng giữa lông mày lại càng điểm thêm diễm sắc. Đôi môi Lan Mân mím lại, lời cự tuyệt không thể rời khỏi miệng. Im lặng có nghĩa là không phản đối, Bùi Thanh Hoằng mở cờ trong bụng, cuối cùng mũi tên rời cung, bắn trúng hồng tâm.

Hai người nháo một hồi dưới gốc cây mai, tuyết trắng rơi xuống đọng lên nhành hồng mai dưới đất. Sau khi tuyết ngừng Bùi Thanh Hoằng mới thỏa mãn bế Lan Mân lên, đưa đến suối nước nóng thanh tẩy.

Dù Bùi Thanh Hoằng phóng túng một lần nhưng cũng không quá càn rỡ, chỗ kia chỉ là hơi sưng đỏ. Ban đêm hắn che chở Lan Mân thật chặt chẽ, y cũng không phát sốt.

Vào ngày thứ tám, mặt đất bên ngoài hang động phủ đầy tuyết. Cột băng nhỏ trên cây rớt xuống, khi rơi xuống nền tuyết êm ái không có động tĩnh gì.

Bên ngoài vô cùng yên tĩnh, trên mặt Bùi Thanh Hoằng vừa hiện lên vẻ cưng chiều thì đột nhiên ngoài hang động vang lên tiếng người đã lâu chưa nghe thấy.

"Bùi đại nhân!" "Bùi phu nhân!"... Hai giọng nói kiếm tìm bọn họ liên tiếp vang lên, một trong số đó là giọng nói Bùi Thanh Hoằng tương đối quen thuộc. Hắn đánh thức Lan Mân đang ngủ say, buộc tóc cho y trong nháy mắt rồi mới kéo quần áo chắn gió ngoài cửa hang xuống.

"Bọn ta ở đây." Bùi Thanh Hoằng vừa bước khỏi hang động đã thấy những người đang tìm hai người họ.

Bốn năm người lập tức lại gần, kinh ngạc nhìn hắn từ trên xuống dưới xem có vết thương nào không. Tay chân bọn họ đều đã đông cứng thành củ cải nhưng gương mặt lại tươi roi rói: "Đại nhân bình an vô sự thật là quá tốt! Phải mấy bảy ngày chúng ta mới tìm được đường an toàn xuống chân núi, một chút nữa là có thể lên rồi."

Bùi Thanh Hoằng gật đầu rồi nhìn về phía Lan Mân: "Để Tử Giác lên trước đi, ta theo sau."

Men theo đường núi tạm thời do những người này mở ra, Lan Mân và Bùi Thanh Hoằng lần lượt trở lại vách núi. Cảm giác đặt chân xuống mặt đất quả thực không thể tốt hơn.

Đám binh sĩ vừa thấy bọn họ liền tiến lên ân cần hỏi han, đưa rượu mạnh đã chuẩn bị từ trước cho Bùi Thanh Hoằng và Lan Mân để chống lạnh, đưa hai người lên xe ngựa để sưởi ấm.

Đầu tiên cả hai ngâm nước nóng thật thoải mái ở vùng biên giới, sau đó thưởng thức một bữa toàn sơn hào hải vị, lúc bấy giờ mới lần nữa lên đường cùng những sứ thần đã lo lắng thấp thỏm tìm bọn họ suốt tám ngày trời.

Hiện nay sứ đoàn đã vào lãnh địa của Đại Lam. Vì lần này số lượng binh sĩ bị tổn thất không nhỏ nên Bùi Thanh Hoằng đã cùng các sứ thần khác lựa chọn thêm quân binh để bổ sung. Để đảm bảo cho sự an toàn của mọi người, nhân số nhiều hơn lúc đi tới trăm người.

Nhành hồng mai kia cũng được bọn họ mang về, bịt kín bằng hổ phách nhân tạo được làm từ nhựa thông rồi đặt trong một chiếc lọ mang về Bùi phủ.

Bùi Thanh Hoằng một bên thì nóng lòng mong được về nhà, một bên lại lo lắng đây là lần đầu tiên của Lan Mân mà điều kiện đi đường lại cực kỳ gian khổ. Hắn không dám càn quấy gì nữa, khi hai người ở riêng trong xe ngựa còn rất là quan tâm nhỏ giọng hỏi thăm: "Chỗ đó của ngươi, rất đau sao?"

"Hả?" Lan Mân còn đang hoảng hốt vì sao hôm ấy mình lại ngầm đồng ý. Y cảm thấy mình quá ư là bốc đồng, nhưng khi hồi tưởng y vậy mà lại không hề hối hận. Vì trong lòng còn đang xoắn xuýt nên từ khi lên xe Lan Mân vẫn luôn ngẩn người, lúc phản ứng lại gương mặt lập tức đỏ ửng một tầng, ngay cả nói chuyện cũng nói lắp: "Không, không, không đau lắm." Nói xong y liền vội vã cúi đầu đọc sách, như thể không dám nhìn mặt Bùi Thanh Hoằng nữa.

Bùi Thanh Hoằng cũng không tiện nói cho Lan Mân biết một sự thật rằng y cầm ngược sách rồi, hắn chỉ im lặng ngắm nhìn Lan Mân rồi tự mình cầm một cuốn sách khác, tránh cho hai người phải xấu hổ.

Từ khi đặt chân lên lãnh thổ của Lam quốc thì sứ đoàn tương đối yên bình, không gặp phải vụ ám sát nào nữa. Lại trải qua bảy ngày bôn ba, cuối cùng cả đoàn cũng về đến kinh thành.

Sau khi vào cổng thành, thị vệ cao to cưỡi ngựa phía trước đến gõ vào xe ngựa của Bùi Thanh Hoằng, xin chỉ thị từ hắn.

Bùi Thanh Hoằng trầm ngâm một lát rồi trả lời: "Báo cáo với cung điện ngay bây giờ đi. Trước khi về nhà các sứ thần phải tiến cung diện thánh."

_______

Khiến mọi người mừng hụt rồi =))))))))

Bình luận

Truyện đang đọc