Hai người đang nói chuyện bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa ngoài phòng riêng.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, phát hiện đáy mắt nhau đều mờ mịt.
Thạch Khải la to một tiếng: "Mời vào."
Một người phụ nữ khoảng 30 tuổi đẩy cửa vào với nụ cười trên môi: "Xin chào, tôi là chủ của nhà hàng này, cứ gọi tôi là chị Phương cũng được."
Thạch Khải nhìn về phía Diệp Văn, trong ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu: bà có biết người này không?
Diệp Văn nhẹ nhàng lắc đầu: không biết.
Thạch Khải hỏi: "Chị có chuyện gì không?"
Chị Phương khách sáo hỏi: "Tôi muốn hỏi ngài có phải là đại sư Thạch - Thạch Khải hay không?"
"Tôi là Thạch Khải." Thạch Khải một bụng nghi ngờ, hoàn toàn không rõ đang xảy ra chuyện gì.
Nụ cười trên mặt chị Phương càng thêm rạng rỡ: "Chuyện là thế này, tôi nghe nói có một đại sư giỏi thường xuyên xem bói cho khách ở trong nhà hàng.
Tôi vẫn không biết là vị khách nào, nhưng bây giờ tôi xem như có thể nhìn thấy Phật thật rồi!"
Thạch Khải trong chớp mắt đã hiểu.
Cô hiếm thấy hơi ngượng ngùng: "Có phải tôi đã làm chậm trễ việc kinh doanh của nhà hàng không? Xin lỗi, sau này tôi sẽ chuyển sang nơi khác."
Chị Phương liên tục xua tay, nụ cười trên mặt ngày càng chân thành: "Đại sư đã hiểu lầm rồi.
Ngài chịu xem bói ở chỗ nhỏ của tôi là vinh hạnh của quán nhỏ, sao có thể đuổi ngài ra ngoài chứ? Không dối gạt ngài, từ sau khi truyền ra tin ngài thích xem bói ở chỗ này thì việc kinh doanh trong nhà hàng khá hơn nhiều, tất cả đều dựa vào ngài!"
Thạch Khải lần nữa mờ mịt.
Cô thích xem bói và ăn cơm trong nhà hàng thì có liên quan gì đến việc kinh doanh của nhà hàng?
Cũng may có video mới giải thích giúp cô, bên cạnh còn có người lồng tiếng.
"Tài năng xem bói của đại sư Thạch là bậc nhất.
Mọi người một truyền mười, mười truyền một trăm, rất nhanh có nhiều người biết đến.
Bây giờ, ai có tin tức nhanh nhạy đều biết đại sư thường xuyên xuất hiện trong quán nhỏ của tôi."
"Có người có thể dựa vào quan hệ được gặp mặt đại sư một lần.
Có người không có người quen, còn không phải chạy đến nhà hàng thường xuyên hy vọng tình cờ gặp được đại sư một lần sao."
"Tôi quyết định từ bây giờ phòng riêng này sẽ không bao giờ mở cho người khác nữa, đặt biệt để lại cho đại sư tiếp khách.
Khi nào ngài cần cứ việc đến là được, thức ăn cung cấp miễn phí.
Chỉ cần lúc đại sư ở trong quán nhỏ của tôi, giúp tôi nổi tiếng là được."
Chị Phương nói chân thành và khách sáo, rất có thành ý.
Thạch Khải hiểu được.
Người muốn tìm cô xem bói không giàu sang cũng cao quý, tất cả đều không thiếu tiền.
Bình thường khách quý như vậy cũng ít khi thấy, bởi vì cô thường xuyên xuất hiện ở nhà hàng, có người nghe thấy tin đồn tìm đến.
Dần dần, nhiều người đến nhà hàng cũng càng nổi tiếng, danh tiếng cũng vang lên.
Hầu hết mọi người không muốn thay đổi.
Nếu như những người quý khách đến nhà hàng quen thuộc, sau đó chỉ cần nhà hàng không có mắc sai lầm thì nhóm người này rất có thể sẽ tiếp tục ghé thăm.
Đừng nhìn chị Phương hào phóng để phòng riêng lại cho cô dùng lại cung cấp thức ăn miễn phí, dường như chịu thiệt rất nhiều.
Nhưng khi so sánh với những lợi ích tiềm tàng thì những khoản tiền nhỏ kia chẳng thấm vào đâu.
Nhưng Thạch Khải xưa giờ là người ta khách sáo thì cô cũng khách sáo.
Cô suy nghĩ một hồi vẫn không muốn chiếm lợi miễn phí từ chị Phương nên cô đề nghị: "Nếu ăn uống chùa thì ngại quá.
Không bằng tôi xem cho chị Phương một quẻ, xem như là tiền thuê và tiền cơm được không?"
Chị Phương vui mừng khôn xiết.
Chị nghe nói phí tư vấn của đại sư có giá một lần 1000.
Tính ra cũng chính là tiền ăn năm bữa cơm ở nhà hàng, càng đừng nói đến phòng riêng cung cấp đặc biệt.
Nhưng tiền không phải tính như vậy.
Hiện tại ở bên ngoài nhiều người có tiền trong túi, nhưng khổ nỗi không có cách nào nhìn thấy Phật thật giúp chuyện gấp.
Nếu như có cơ hội để cho đại sư xem cho bọn họ một quẻ, đừng nói 1000, 100.000 cũng có người bỏ ra.
Hơn nữa, nếu người chịu ở lại chị đã chiếm được lợi ích khổng lồ.
Bây giờ tặng không cho chị cơ hội một lần xem...!chị Phương cảm thấy ngày hôm nay quá may mắn, về nhà nhất định phải lạy Bồ Tát mới được!
Diệp Văn rất thức thời, thấy cô muốn xem bói nên chủ động nói: "Hai người nói chuyện đi, tôi đi ra