Editor: demcodon
Thạch Khải nâng tách trà ấm lên, nhướng mày: "Vì thế, mẹ quyết định tìm con giúp đỡ?"
Phương Quyên cười còn khó coi hơn khóc, thận trọng ngồi ngay ngắn trên ghế: "Bé hai à, nói thế nào A Đạt cũng là em trai của con.
Con làm chị, làm sao có thể thấy chết mà không cứu được?"
Bà bàn bạc với con trai một hồi và phát hiện nếu như mượn tiền người ngoài thì phải đưa ra lý do chính đáng.
Không phải bất đắc dĩ, bà không muốn truyền chuyện con trai đánh bài ra ngoài.
Không còn cách nào chỉ có thể lại tìm bé hai nói chuyện.
"Cách rất đơn giản." Hơi nóng che khuất vẻ lạnh nhạt trong mắt Thạch Khải: "Bán diện tích khu tái định cư do một trong hai người đứng tên đi thì có tiền trả nợ."
"Như vậy sao được?" Phương Quyên lập tức phủ quyết: "Bán diện tích thì mẹ và A Đạt ở đâu?"
"Không thì bán luôn diện tích của hai người đi.
Sau khi trả hết nợ, số tiền còn lại đủ trả tiền đặt cọc mua nhà, còn có thể làm giấy chứng nhận chủ quyền tài sản.
Sau khi dọn vào ở, hai người từ từ trả nợ hàng tháng." Thạch Khải bình tĩnh uống một hớp trà.
Phương Quyên hỏi: "Mẹ và A Đạt đều không có công việc, làm sao trả tiền khoản vay mua nhà chứ?"
Thạch Khải nói: "Không có công việc cũng không sao.
Mẹ thích căn nhà nào thì nhờ người môi giới của công ty bất động sản giúp.
Bọn họ sẽ tìm cách giúp mẹ, để Thạch Đạt làm người đứng tên vay, mẹ trả tiền giúp nó là được."
"Không thể được! Người khác nói nhất định phải có công việc hoặc là người có an sinh xã hội để đăng ký vay tiền, cách của con chắc chắn không có hiệu quả." Phương Quyên chưa từng thử, nhưng khẳng định cách này không được, để bé hai nhanh chóng nghĩ ra một cách khác.
"Không muốn trả khoản vay mua nhà 2-30 năm, vậy thì đi thuê nhà.
Nhà trong thị trấn rất rẻ, hai phòng ngủ một phòng khách.
Ngôi nhà được trang trí đẹp có giá khoảng 800 đồng một tháng.
Nếu như trang trí đơn giản thì khoảng 5-600 đồng." Thạch Khải nhún vai: "Xem như chưa từng có chuyện di dời phá bỏ.
Trước đây sống như thế nào thì bây giờ có tiếp tục sống như vậy."
Phương Quyên tức giận mặt lúc xanh lúc đỏ, một hồi nói không ra lời.
Hứa Ninh ngồi nghe một bên rất muốn cười thành tiếng, nhưng vẫn nhịn cười.
Cậu có thể thấy rất rõ ràng, ý của Phương Quyên chính là có cách nào giải quyết vấn đề mà không cần hai mẹ con ra tiền.
Ví dụ như hai người chị bỏ ra số tiền này.
Mà Thạch Khải nói chính là làm sao dựa vào chính bọn họ trả hết nợ nần lại không ảnh hưởng đến cuộc sống.
Cũng khó trách Phương Quyên vô cùng tức giận.
Thạch Khải vô tội nhìn về phía Hứa Ninh.
Một người dưng như Hứa Ninh còn có thể nhìn thấy mọi chuyện, cô làm con gái ruột sống chung với Phương Quyên hơn hai mươi năm tự nhiên cũng có thể nhìn ra.
Chỉ là cô không muốn phản ứng Phương Quyên, cố ý giả vờ không hiểu mà thôi.
"Mày thật độc ác, rõ ràng là cố ý thấy chết mà không cứu, muốn nhìn em trai chết!" Phương Quyên kích động chửi mắng người.
Thạch Khải không trả lời.
Cô nghĩ thầm: không cần tự mình ra tay cũng có thể nhìn thằng nhóc kia bị chặt ngón tay.
Cô rất vui.
Thuận tiện dùng dị năng tìm kiếm video, phát hiện mẹ cô đi tìm chị gái sau lưng mình.
Kết quả bị con dao hù dọa bỏ chạy.
Tâm trạng của Thạch Khải ngày càng thoải mái.
Cô tỏ vẻ vô tội: "Tiền của con và chị bình thường đều bị mẹ cướp sạch, làm sao có dư được?"
"Bé cả có lẽ là không trông cậy nổi.
Nhưng mày làm sao có thể không tiết kiệm được chút tiền nào chứ?" Phương Quyên không tin.
Thạch Khải bắt đầu khóc than: "Trong thành phố kiếm được nhiều tiền, mà tiêu càng nhiều hơn.
Con đi dạo phố, mua quần áo, thỉnh thoảng ăn một bữa ngon, xem phim.
Không có cái nào là không tiêu tiền.
Hàng năm chỉ còn lại chút tiền đều dành hết cho chi phí về nhà ăn tết."
Phương Quyên vừa nghe nói tiền đã tiêu hết, lập tức đứng lên, tức muốn hộc máu nói: "Đi dạo phố, mua quần áo, xem phim, ăn ngon? Sao mày không biết sống gì hết vậy? Không tiết kiệm được chút nào, đồ phá của!"
"Xài tiền thấy vui là được." Thạch Khải chậm rãi thở dài: "Con không xài hết tiền, chẳng lẽ giữ lại cho em trai xài sao? Con xài chút tiền bản thân kiếm được đều bị mẹ mắng là đồ phá của.
Em trai lấy tiền đánh bài thua 150.000, cũng không thấy mẹ nói nặng nó câu nào."
Phương Quyên nghẹn lời, ngồi lại trên ghế, ngượng ngùng nói: "Mẹ không phải lo lắng cho con, lúc lấy chồng không có của hồi môn sao? Hôm đó con đi rồi mẹ có dạy dỗ A Đạt một hồi."
"Không cần mẹ lo lắng, trông con trai cưng của mẹ là được." Thạch Khải bĩu môi.
Cô đã nhìn thấy Phương Quyên khuyên Thạch Đạt mấy câu trong video, làm gì có dạy dỗ chứ? Trái tim mẹ của cô có lẽ mọc ở nách, thiên vị đến cực điểm.
"Thực sự không có cách khác sao?" Phương Quyên vẫn chưa từ bỏ ý định như cũ.
Thạch Khải suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nói: "Con nghĩ ra một cách, đó là để Thạch Đạt đi làm thẻ tín dụng ngân hàng.
Nếu như có thể làm thêm mấy thẻ tín dụng để mượn qua lại, có thể vẫn luôn được hưởng thời gian miễn lãi.
Sau đó chậm rãi trả tiền mượn thì không cần quá lo lắng."
Phương Quyên bỗng cảm thấy phấn chấn, vội vàng hỏi: "Làm như thế nào?"
Thạch Khải cười khẽ: "Mẹ trở về trực tiếp nói cho Thạch Đạt biết cách này, nó tự nhiên biết làm sao."
Phương Quyên vui mừng khôn xiết khi nghe câu không cần bỏ tiền ra bên ngoài: "Mẹ biết bé hai là người thông minh nhất trong nhà, là người có năng lực nhất! Tìm con bàn bạc, thực sự là tìm đúng người! Mẹ..."
"Được rồi, mẹ chạy nhanh về nói cho Thạch Đạt biết đi." Thạch Khải không thương tiếc cắt ngang lời khen của Phương Quyên.
Phương Quyên ngượng ngùng mỉm cười, nhanh chóng chạy về muốn báo tin vui cho con trai mình càng sớm càng tốt.
Hứa Ninh ho hai tiếng, nhìn về phía Thạch Khải: "Làm mấy thẻ tín dụng mượn qua lại à? Nó là người không có công việc, không có tài sản, có thể làm được thẻ tín dụng sao?"
Thạch Khải nghiêm túc trả lời: "Không sao.
Không có nhiều người dùng thẻ tín dụng trong thị trấn, ngân hàng địa phương vẫn đang cố gắng thúc đẩy hoạt động kinh doanh này.
Chỉ cần Thạch Đạt tìm đến nhân viên làm thẻ tín dụng bày quầy hàng ở vỉa hè, đối phương sẽ xử lý mọi việc.
Hạn mức thẻ tín dụng rất lớn,