Phương Quyên bắt đầu trò chuyện với Hứa Ninh: "Cậu tên gì, bao nhiêu tuổi?"
"Chào bác gái, con tên Hứa Ninh.
Con cùng tuổi với A Khải." Hứa Ninh không biết đối phương có ý gì nên trả lời rất cẩn thận.
"Cùng tuổi với nó là mấy tuổi?" Phương Quyên nhỏ giọng thì thầm một câu.
Đáng tiếc, vẫn bị hai người nghe thấy.
Thạch Khải uống trà một mình.
Cô không tức giận, không đáng tức giận với một người như vậy.
Hứa Ninh hơi nổi nóng: Con gái của mình mà cũng không biết năm nay em ấy mấy tuổi sao? Làm mẹ gì kỳ vậy?
Kiềm chế.
Hứa Ninh kiềm lại sự tức giận của mình bằng sức mạnh ý chí tối cao và cố gắng hết sức để ngăn chặn nắm đấm đang rục rịch.
Phương Quyên tiếp tục hỏi: "Cậu làm việc ở đâu? Vừa nhìn cậu có vẻ là người có năng lực, nhất định làm cho doanh nghiệp nhà nước phải không?"
Hứa Ninh nhìn trời: "Sau khi tốt nghiệp con chưa từng đi làm."
"...Vẫn chưa đi làm?" Sắc mặt của Phương Quyên trở nên kỳ lạ.
Thạch Khải chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết mẹ cô đang suy nghĩ gì.
Mẹ cô nhất định đang nghĩ A Ninh hết ăn lại nằm, không tiến tới.
Quả thực là sâu lười.
Trong quan niệm của mẹ cô, mỗi người cũng phải có một công việc.
Không những phải có công việc mà còn phải cực khổ làm việc cả đời chỉ, như vậy mới được coi là người chăm chỉ.
Mẹ cô sẽ không biết rằng dùng sức lao động để kiếm tiền cực khổ là cách làm cấp thấp nhất.
Người thông minh không chỉ kiếm được nhiều tiền hơn mà không kiếm tiền vất vả như vậy.
Ngược lại, mẹ cô vẫn luôn cho rằng càng làm thêm giờ và càng làm việc cực khổ, càng có thể nói rõ một người có phẩm chất tốt.
Một người phụ nữ bị tẩy não hoàn toàn!
Thạch Khải rũ mắt xuống, nhếch khóe miệng lên cười nhạo.
Không chỉ bị tẩy não mà còn là tiêu chuẩn kép.
Sau khi em trai tốt nghiệp cấp 3 đã ở nhà ăn uống chùa.
Đến bây giờ đã gần 5 năm, mẹ cô dung túng ăn uống ngon, giúp em trai mắng chửi ông chủ bên ngoài có mắt không tròng.
Sau đó nói với em trai, không tìm được việc làm thì đừng tìm việc nữa.
Dù sao ở nhà cũng có người nuôi.
Mà A Ninh không đi làm 2 năm nay lại bị mẹ cô nhìn với ánh mắt khác thường.
Hứa Ninh thành thật lắc đầu: "Con không có việc làm."
Phương Quyên sửng sốt, theo bản năng hỏi: "Tại sao không tìm việc làm? Không tìm được hay là không muốn tìm?"
"Con không muốn tìm." Hứa Ninh trả lời.
Phương Quyên bị nghẹn họng, một hồi sau mới hỏi: "Gia đình cậu có biết cậu không đi làm không?"
"Dạ biết, bọn họ đều đồng ý." Trên thực tế, chính gia đình kiên quyết muốn nuôi cậu.
Nhưng lời này cũng không cần phải nói ra.
Hứa Ninh nghĩ thầm.
Phương Quyên cảm giác mặt mình hơi cứng lại.
Bà nhắm mắt duy trì nụ cười, đổi câu hỏi khác: "Cậu không có việc làm, làm sao cậu nuôi sống bản thân?"
"Có người cho tiền tiêu vặt, đủ ăn đủ uống." Hứa Ninh nói một cách tự nhiên.
Tiền tiêu vặt?
Mí mắt Phương Quyên co giật, khóe miệng cũng giật giật, cảm thấy người này rất không đáng tin.
Sau này có lẽ không nuôi nổi bản thân.
Gia đình của cậu cũng kỳ quái, lại mặc kệ đứa trẻ gian dối dùng mánh lới.
Thạch Khải hơi nhíu mày.
Mặc dù Phương Quyên gắng muốn che lấp ánh mắt khinh thường.
Nhưng cô vẫn có thể nhìn ra được như cũ.
Bởi vậy, cô không vui cắt ngang cuộc đối thoại của hai người, quát hỏi: "Mẹ tra hỏi bạn trai con giống như tra hỏi phạm nhân vậy, muốn tra hỏi đến khi nào?"
Phương Quyên bừng tỉnh, che giấu giải thích: "Mẹ không phải là không yên lòng nên mới hỏi thêm mấy câu giúp con sao? Cho dù bây giờ không hỏi, sau này lúc kết hôn mẹ cũng phải hỏi rõ về hoàn cảnh của gia đình nhà trai."
"Không cần phiền phức, con sẽ tự mình giải quyết mọi chuyện.
Ngoài ra, con nói rõ ràng với mẹ trước, con sẽ không đòi tiền sính lễ của nhà chồng." Thạch Khải cười nhìn Phương Quyên, trong ánh mắt lộ ra hiểu rõ.
Phương Quyên lập tức muốn bốc lửa, một bụng lời nói muốn phun ra ngoài.
Tại sao bé hai không cần tiền sính lễ, nhà chồng không cần cho à? Phải biết rằng, tiền kia vốn dĩ không phải cho bé hai.
Con gái đều là món hàng phải bù thêm tiền, tiền sính lễ nên thuộc về ba mẹ vất vả nuôi con gái.
Nhưng nghĩ đến kế hoạch của mình, Phương Quyên nhịn xuống, gương mặt căng chặt, vẻ mặt muốn cười, miễn cưỡng nói: "Vậy...!vậy thì tùy con, con tự đưa ra quyết định là được."
Thạch Khải nghi ngờ nhìn Phương Quyên từ trên xuống dưới, trong lòng thầm nghĩ: không phải thật sự bị người nhập vào chứ?
Mặc dù cô không quan tâm Phương Quyên có phản ứng gì.
Nhưng trong suy nghĩ của cô, Phương Quyên chắc chắn là muốn làm ầm ĩ một trận.
Ví dụ như: khóc lóc om sòm, chơi xấu, chửi ầm lên, mắng chửi cô từ mọi khía cạnh.
Cuối cùng khi Phương Quyên ý thức được cô hoàn toàn thờ ơ không động lòng.
Mặc kệ làm ầm ĩ ra sao cũng không thay đổi được quyết định của cô, Phương Quyên đại khái sẽ bình tĩnh lại và dàn dần khôi phục lý trí.
Nhưng trong số tất cả suy nghĩ, không có một suy nghĩ là Phương Quyên trực tiếp đồng ý và để cho cô toàn quyền quyết định!
Trong lòng Thạch Khải vang lên chuông cảnh báo, càng thêm bất an, trên mặt không lộ một chút, thản nhiên nói: "Dạ, được."
Đây là tảng đá, mềm cứng không ăn!
Phương Quyên tức giận trong lòng, mặt lại cười thành một đóa hoa: "Tết nhất, thật vất vả về nhà một chuyến, còn dẫn theo bạn trai về nhà, ở nhà ăn bữa cơm hãy đi.
Nói thế nào chúng ta cũng đều là một gia đình, đã lâu không gặp nhau rồi."
Không trợ cấp cho gia đình.
Lúc mẹ cô đuổi cô ra cửa cũng không phải nói như vậy.
Thạch Khải cũng không trả lời, chỉ thờ ơ lạnh nhạt nhìn trong hồ lô của mẹ cô muốn làm gì.
Phương Quyên bị nhìn mà sợ hãi, tự lẩm bẩm trong lòng: bà đã bày ra tư thế thấp như vậy, tại sao bé hai vẫn mang gương mặt quan tài, như thể bị thiếu nợ một số tiền lớn vậy?
Một hồi sau, Thạch Khải quay đầu lại nói: "Đừng chuẩn bị, bọn con lập tức phải rời đi."
"Như vậy sao được?" Phương Quyên cuống lên: "Cứ ngồi ở đây, chờ mẹ một lát, lập tức là có thể nấu xong thức ăn!"
Không đợi Thạch Khải phản đối, bà chạy vào phòng bếp nấu ăn như một làn khói.
Khi chỉ còn lại hai người Hứa Ninh và Thạch Khải, Thạch Khải cười nhạo: "Không cho tôi thời