Editor: demcodon
Thạch Khải không nói nên lời khi một đám người nhớ đến tiền, chỉ thiếu không trực tiếp hỏi bác An tiền và nhà từ việc di dời phá bỏ tương lai sẽ để lại cho ai.
Video thứ hai.
Sau khi bác An đến xem căn nhà tái định cư.
Mặc dù bên trong không có thứ gì, nhưng bác An vô cùng hài lòng.
Sau đó, ông bỏ ra một khoản tiền để trang trí lại căn nhà thô và mua sắm đồ dùng mới để ra dáng một căn nhà.
Sau khi bác An nhìn thấy căn nhà được trang trí xong thở dài hài lòng: "Người đã già rồi cũng nên hưởng phúc.
Không ngờ lớn tuổi rồi, trước khi đi còn có thể sống trong một căn nhà mới, thật đáng giá!"
Video thứ ba.
Từ khi di dời phá bỏ, mấy đứa con trai của bác An đã siêng năng trở về nhà.
Trước đây nói bận rộn công việc không về nhà được; con cái đi học, không tìm được thời gian cùng nhau về nhà tập; chi phí về nhà rất tốn kém, không thể trả nổi.
Mọi lý do bỗng chốc tan biến trong một đêm, dường như khó khăn đến đâu cũng không thể ngăn cản quyết tâm về nhà báo hiếu của ba đứa con trai.
Bác An nhìn thấu nhưng không nói ra, giả vờ như không biết gì, sống một mình trong căn nhà tái định cư.
Khi có người về nhà thăm ông, ông rất vui vẻ, còn khi không ai về nhà thì ông chỉ có thể vui vẻ một mình.
Một lúc chơi mạt chược với mấy cụ già di dời cùng thôn, không chơi ăn tiền, chỉ chơi vui vẻ.
Một lúc học thái cực, một lúc lại khiêu vũ với mấy bà già ở quảng trường, trải qua cuộc sống rất thoải mái.
Ngoài ra, bởi vì ở trong một thị trấn nhỏ, thân thể khỏe mạnh, nên hàng năm bác An chi tiêu rất ít.
Hơn nữa, tiền bảo hiểm hưu trí của ông sẽ trả theo hàng tháng, có rất nhiều tiền lãi từ việc gửi tiền ngân hàng, nói chung là có số dư mỗi tháng.
Thỉnh thoảng, mấy đứa con tra về nhà sẽ thuận tiện kể khổ với bác An, nói giá cả bên ngoài cao, ngày tháng thực sự khó khăn, bọn trẻ sắp không ăn thịt được nữa.
Trên thực tế, chính là uyển chuyển mượn tiền của bác An.
Nhưng bác An đều giả vờ như nghe không hiểu.
Ngược lại nhân cơ hội trách con trai, bên ngoài tệ như vậy tại sao còn phải ở bên ngoài? Trở về không được sao? Địa phương nhỏ thu nhập thấp, mà tiêu dùng cũng ít, tiêu không bao nhiêu tiền, so với bên ngoài còn kém hơn thế nào?
Mỗi lần bác An vừa nói ra điều này, mấy đứa con trai đều im lặng và không bao nhờ nhắc đến chuyện tiền bạc nữa.
Video thứ tư.
Bác An đi rất bình yên, là trong giấc ngủ vĩnh viễn nhắm hai mắt lại, không đau khổ chút nào.
Trước khi đi ông để lại di chúc, phân chia tài sản rất rõ ràng.
Ông còn tự mình chuẩn bị quan tài, mua xong nghĩa địa, cùng với đầy đủ chi phí làm đám tang.
Số tiền còn lại được chia đều cho ba đứa con trai, tất cả mọi người đều được đối xử như nhau.
Bởi vì ai cũng không chiếm lợi được, ai cũng không chịu thiệt.
Ông ba đã đi rồi, quan hệ giữa ba anh em ngược lại trở nên hòa thuận, ăn tết thỉnh thoảng qua lại lẫn nhau.
Sau khi xem hết video, Thạch Khải bật cười: "Đều nói người già thành tinh, quả nhiên là sự thật.
Bác An biết rất rõ trong lòng, xử lý cũng ổn thỏa, không cần người ngoài lo lắng."
Hứa Ninh vẫn cứ mờ mịt.
Thạch Khải nói cho anh biết nội dung nhìn thấy.
Lúc này Hứa Ninh mới phản ứng lại và xoa cằm: "Chỉ cần một người hiểu rõ ràng, cho dù không biết xem bói cũng có thể sống rất tốt."
Thạch Khải gật đầu: "Vốn dĩ là như vậy.
Ví dụ như em, cho dù không học được kỹ năng xem bói, dựa vào năng lực của mình, em cũng sẽ không để cho bản thân chìm sâu vào vũng bùn.
Cuộc sống của em không tệ." Trước khi nhận được dị năng, cô dựa vào làm việc chăm chỉ mà tích góp được 50.000 đồng đấy!
Chỉ là nếu không có dị năng, khi Đinh Xảo Liên gây rắc rối, cô đại khái sẽ chọn chịu đựng mà không phải dễ dàng rời khỏi công ty, có thể phải chịu nhiều oan ức.
Cô cảm kích dị năng, nhưng chưa bao giờ thần hóa dị năng.
Cô cho rằng dị năng rất mạnh mẽ, nhưng điều quan trọng hơn là phải biết cách sử dụng dị năng đúng cách.
Hứa Ninh cười khẽ: "Đúng, đúng, đúng, em tài giỏi.
Anh vẫn luôn biết."
Thạch Khải tự nhiên nắm tay ai đó: "Nếu bác An đang bận, vậy chúng ta đi thị trấn ăn cơm đi.
Em dẫn anh đi ăn món ngon."
"Thuận tiện hẹn hò." Hứa Ninh nhanh chóng bổ sung.
* * *
Sau khi dẫn Hứa Ninh đi chơi hai ngày, Thạch Khải ngạc nhiên phát hiện người mẹ thích gây chuyện của cô lại không gây ồn ào vì chuyện bị thương.
Thôn không lớn, đều là người quen.
Nếu như mẹ cô nói cho một người thì rất nhanh người cả thôn đều