LINH KIẾM TÔN

Lúc mới bắt đầu, Sở Hành Vân chỉ coi Diêm Độc là nô bộc của mình.

Nhưng sau khi trải qua sự kiện Thủy gia tấn công, hắn thấy việc Diêm Độc hi sinh bản thân để bảo vệ thôn trấn mà dẫn đến bị thương, trong lòng cũng có chút rung động, cho nên hắn đã viết bản tâm đắc khi tu luyện như một món quà bồi thường.

Nhưng món quà này rơi vào mắt Diêm Độc lại mang một ý nghĩa khác.

Đối với Diêm Độc, việc tu luyện đến Địa Linh Cảnh vẫn luôn là giấc mộng trong lòng hắn, trước đây hắn dám mạo hiểm hấp thụ Ảm Nhiên Huyết Độc cũng vì tìm kiếm cơ hội bước vào Địa Linh Cảnh, kết quả là cả người bị trúng kịch độc vô cùng bi thảm.

Từ khi hắn luyện được Thôn Độc Quyết, đồng thời hóa giải thành công Ảm Nhiên Huyết Độc, hắn có cảm giác khoảng cách đạt tới giấc mộng của mình ngày càng gần, chỉ tầm ba năm ngắn ngủi có thể trở thành sự thật.

Nhưng vào thời điểm này, Sở Hành Vân lại trực tiếp đem ba năm đó rút ngắn đi gấp trăm lần!

Hơn nữa, bản tâm đắc này cũng dồn khá nhiều tâm trí vào trong, lại giúp hắn tăng hiểu biết sâu sắc về âm sát khí, càng đọc càng khiến lý giải về âm sát khí của hắn tiến sâu hơn.

“Có thể nhận được một chủ nhân như thiếu gia là phúc phận tu luyện ba đời của Diêm Độc, xin thiếu gia nhận ba lạy của thuộc hạ!” Diêm Độc tràn đầy cảm kích nhìn Sở Hành Vân, hai đầu gối quỳ xuống.

“Ba lạy thì không cần thiết đâu, nếu ngươi thật sự cảm kích ta thì hãy tranh thủ sớm ngày đạt tới Địa Linh Cảnh, cành nhanh càng tốt.” Sở Hành Vân khoát tay áo, trong ánh mắt tựa hồ có tia sáng đang lóe lên, thay đổi phương hướng, đi về phía Bách Bảo Lâu.

Vừa đi, Sở Hành Vân lẩm bẩm: “Chỉ cần dựa vào một mình Diêm Độc là đủ, thời gian của ta không còn nhiều, lần này đi Bách Bảo Lâu hi vọng có thu hoạch ngoài ý muốn.”

Khoảng cách tới lần khảo hạch của Vũ phủ tiếp theo chỉ còn một tháng.

Một tháng, đối với rất nhiều võ giả thì hoàn toàn không dài, thậm chí có thể nói là rất ngắn, nhưng đối với Sở Hành Vân sở hữu Luân Hồi Thạch thì một tháng có thể trở thành năm tháng.

Năm tháng này hoàn toàn đủ để hắn bước vào Tụ Linh Cảnh, thậm chí có thể tăng thêm mấy cấp.

Tuy nhiên đây không phải là điều mà Sở Hành Vân mong muốn.

Hắn hai đời làm người, mục tiêu đặt ra cao hơn người bình thường rất nhiều. Đối với kiếp này, hắn bằng bất cứ giá nào cũng phải thành công đạt đến Đế Cảnh, vì vậy đối với mỗi trình tự tu luyện hắn đều chăm chút kĩ càng.

“Dục tốc bất đạt,” Sở Hành Vân hiểu rõ những lời này hơn bất kì ai khác, hiện tại hắn chỉ còn kém một bước cuối cùng là có thể tiến vào Tụ Linh Cảnh, có thể bắt đầu con đường cường giả thật sự, không có lý do gì phải gấp gáp nhất thời?

“Hỗn Nguyên Võ Hoàng, đời trước ngươi lấy của ta nhiều đan dược như vậy, đời này ta mượn Cửu Chuyển Tụ Linh của ngươi dùng một chút chắc cũng không tính là quá phận.” Sở Hành Vân ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm, trong đầu đột nhiên hiện lên một khuôn mặt thật thà.

Trước đây trong thập đại Võ Hoàng, bàn về võ học công pháp thì Sở Hành Vân hơn bất cứ kẻ nào, nhưng luận thực lực, hắn chỉ đứng hàng thứ hai.

Nắm giữ ngôi vị đệ nhất chính là Hỗn Nguyên Võ Hoàng.

Cái tên Hỗn Nguyên Võ Hoàng này là một võ si (mê nghiên cứu, tu luyện võ học), võ linh của hắn thua Sở Hành Vân, võ học công pháp cũng không bằng Sở Hành Vân, tính tình của hắn chất phác, lúc nào cũng liều mạng, nhưng thiên phú cũng cực cao.

Võ học công pháp mà Hỗn Nguyên Võ Hoàng tu luyện đều là do hắn tự nghĩ ra, hơn nữa những loại võ học công pháp này cũng khác với bình thường.

Cửu Chuyển Tụ Linh mà Sở Hành Vân nhắc đến cũng là một trong những pháp môn mà Hỗn Nguyên Võ Hoàng sáng tạo.

Mọi người đều biết sau khi võ giả bước vào Tụ Linh Cảnh thì trong cơ thể sẽ hình thành linh hải.

Linh hải càng lớn thì lượng linh lực có thể lưu trữ sẽ càng nhiều, cuồn cuộn không dứt, liên tục sinh sôi.

Mà Cửu Chuyển Tụ Linh lại đi một con đường hoàn toàn khác, nó không mở rộng linh hải mà sẽ liên tục áp súc khiến cho linh lực thuần túy đến tận cùng.

Điều càng gây kinh hãi là quá trình áp súc này phải trải qua liên tục chín lần!

Mỗi một lần áp súc, linh hải sẽ thu nhỏ đi một nửa, sau chín lần, linh hải chỉ nhỏ bằng cây trâm, linh lực bên trong cũng tinh thuần đáng sợ, một khi phóng ra sẽ như là thủy triều, uy lực hết sức kinh người.

Hỗn Nguyên Võ Hoàng xếp hạng nhất về thực lực bởi vì linh lực của hắn quá tinh thuần, cho dù là tên biến thái như Sở Hành Vân vẫn thua một bậc, không có khả năng là đối thủ của hắn.

Hiện tại tu vi Sở Hành Vân là Thối Thể Cảnh cửu trọng, đã sắp ngưng tụ linh hải, vừa vặn có thể tu luyện Cửu Chuyển Tụ Linh, để cho linh lực của bản thân có thể đạt đến trình độ biến thái như Hỗn Nguyên Võ Hoàng.

Tuy nhiên quá trình tu luyện Cửu Chuyển Tụ Linh sẽ không thoải mái, mỗi một lần áp súc linh hải đều phải thừa nhận thống khổ vô cùng vô tận, những nổi thống khổ này cũng không là gì so với việc phải thu thập đủ chín viên linh hạch.

Linh hạch chính là năng lượng thể mà linh thú sau khi tiến vào Tụ Linh Cảnh ngưng tụ thành, không khác biệt nhiều so với linh hải của võ giả.

Điều khác biệt duy nhất là năng lượng trong linh hạch rất là cuồng bạo, võ giả rất khó có thể hấp thu, phần lớn linh hạch được dùng để rèn luyện linh khí, giá trị rất cao.

Mỗi một lần áp súc của Cửu Chuyển Tụ Linh đều cần một viên linh hạch, hơn nữa viên linh hạch này phải là linh hạch trong cơ thể của linh thú Tụ Linh cửu trọng, cao không được, thấp cũng không được, yêu cầu rất nghiêm ngặt.

Sở Hành Vân muốn cho Diêm Độc mau bước vào Địa Linh Cảnh là vì cần hắn hỗ trợ thu thập chín viên linh hạch, hiện tại Sở Hành Vân lại đột nhiên nghĩ đến Bách Bảo Lâu, hắn muốn nhìn một chút xem bên trong Bách Bảo có bán linh hạch phù hợp yêu cầu hay không.

Vừa tiến vào cửa Bách Bảo Lâu, Tần Sơn đã nhanh chóng đi tới, vội vàng nói: “Sở gia chủ, cuối cùng ngài cũng xuất hiện, Cố thành chủ cùng Vũ Yên tiểu thư đã tìm ngài khắp nơi.”

“Tìm ta?” Sở Hành Vân sửng sốt một chút, hình như hắn cùng hai người này không có vấn đề gì xảy ra.

“Trước tiên mời ngài đi theo tại hạ.” Tần Sơn làm tư thế mời, Sở Hành Vân khẽ nhíu mày, trong lòng mặc dù có nghi hoặc nhưng vẫn đi theo, nói chuyện linh hạch trực tiếp với Tần Sơn sẽ thuận tiện và nhanh chóng hơn.

Sở Hành Vân đi theo Tần Sơn tới lầu hai, đi vào trong một gian phòng trang nhã, Tần Vũ Yên cùng Cố Thanh Sơn đã chờ sẵn ở trong từ lâu.

Hai người vừa thấy hắn, trong mắt đều lóe lên sự vui mừng, vội vàng đứng lên cúi đầu, hoàn toàn không biểu hiện ra dáng vẻ cao cao tại thượng, điều này này cho Diêm Độc giật mình xém chút cắn phải đầu lưỡi.

Cố Thanh Sơn là đệ nhất cường giả thành Tây Phong, Tần Vũ Yên lại là chưởng khống giả sau màn của Bách Bảo Lâu, địa vị hai người này vô cùng kinh khủng, nhưng khi đối mặt với Sở Hành Vân lại biểu hiện sự hiền hòa như vậy, thật sự khó tưởng tượng được.

Sở Hành Vân không có quá nhiều kinh ngạc, đi thẳng tới trước hai người rồi trực tiếp ngồi xuống, hỏi: “Các ngươi tìm ta có chuyện gì?”

Hai người nhìn nhau, Cố Thanh Sơn lập tức lui về phía sau ba bước, thở dài nói: “Sở gia chủ, lần trước ta nhiều lần đắc tội ngài, điều đó làm ta vô cùng áy náy, xin ngài thông cảm bỏ qua.”

Nói xong Cố Thanh Sơn khum người, cúi lạy thật sâu.

Sở Hành Vân vẫn giữ biểu tình thản nhiên, tùy tiện nói: “Trước đây ta cũng đã nói là việc trước kia ta đã không còn nhớ gì cả, nếu như ngươi tìm ta là để xin lỗi, vậy cũng tốt, ta tiếp thu lời xin lỗi của ngươi, đã hài lòng chưa?”

Nghe được Sở Hành Vân trả lời, Cố Thanh Sơn khuôn mặt co quắp, từ khi hắn làm thành chủ thành Tây Phong, chưa cái ai dám không nể mặt hắn như vậy, tiếp thu lời xin lỗi của hắn phải miễn cưỡng như vậy sao?

Hắn thấy Tần Vũ Yên liếc mắt, nhất thời cảm giác được tia bất đắc dĩ trong mắt đối phương, lập tức đem một tia lửa giận sâu trong nội tâm đè xuống, lấy lòng nói: “Đa tạ Sở gia chủ bao dung, lần này ngoài việc xin lỗi, tại hạ còn có món quà mong ngài nhận lấy.”

Nói xong, Cố Thanh Sơn lấy ra hai cái hộp gỗ, cười tủm tỉm đưa tới trước người Sở Hành Vân, hai đôi lông mày hình kiếm cong thành dạng trăng lưỡi liềm.

Dịch: Hào Ca

Biên: Mei_hnmn

Team dịch Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: http:///

Bình luận

Truyện đang đọc