LINH KIẾM TÔN

Trong mật thất.

Sở Hành Vân cảm giác được Tần Vũ Yên đã rời khỏi, vẻ mặt hắn trở nên hơi lạnh lẽo. Lấy năng lực của hắn thì hắn đích thật có thể giúp Tần gia vượt qua cửa ải khó khăn này nhưng việc này cần Tần gia toàn lực phối hợp.

Nếu như Tần Vũ Thiên đã mất đi hùng tâm chí tráng, muốn sống trong tình cảnh như vậy đến cuối đời như vậy thì coi như là hắn có thủ đoạn cao thâm quỷ thần khó lường cũng không có khả năng giúp Tần gia trường thịnh không suy.

Nhắm hai mắt lại, Sở Hành Vân đem tất cả những tạp niệm này bỏ ra ngoài, sau đó phân ra một luồng ý niệm đi tới nơi đan điền.

Lúc này, ở chính giữa đan điền của hắn một luồng ánh sáng nhỏ như châm lẳng lặng lơ lửng. Luồng ánh sàng này không ngừng xoay tròn, tản mát ra linh lực tinh thuần được kinh mạch hấp thu vận chuyển toàn cơ thể.

Đó đương nhiên là linh hải của Sở Hành Vân.

“Cổ Thanh Tùng, lão thất phu này vì muốn làm cho ta khuất phục, không ngờ không biết xấu hổ vận dụng Võ Linh Huyền Quy, nhưng lại không ngờ được là ta lợi dụng áp bách của Võ Linh Huyền Quy kích thích ra tiềm năng của thân thể, thành công bước chân vào cảnh giới Tụ Linh Cảnh.” Sở Hành Vân chăm chú quan sát vào linh hải, khóe miệng nhếch lên tạo thành một vòng cung.

Dựa theo tính toán của Sở Hành Vân thì nếu muốn làm cho linh hải bão hòa thì chí ít cũng cần thời gian hơn một tháng.

Nhưng hành động ngu xuẩn của Cổ Thanh Tùng lại giúp cho Sở Hành Vân nắm lấy cơ hội hấp thu lượng lớn thiên địa linh lực khiến linh hải của hắn ngưng tụ viên mãn, bước ra được bước quan trọng nhất.

Hiện tại, linh hải của Sở Hành Vân có thể nói hai chữ hoàn mỹ.Mặc dù linh lực hắn có thể thu nạp không nhiều lắm nhưng so với người bình thường thì linh lực tinh thuần nhiều hơn gấp chín lần.

Nếu để cho Cổ Thanh Tùng biết chuyện này, sợ rằng sẽ giận đến thổ huyết. Cổ Thanh Tùng làm như vậy là muốn khuất phục Sở Hành Vân nhưng không ngờ, cuối cùng lại trở thành giúp Sở Hành Vân một tay.

Về phần thiên địa chi thế, đó là Sở Hành Vân nhằm ngay lúc vừa đột phá lợi dụng bản thân cùng thiên địa cộng minh mới có thể điều động. Nếu như là người bình thường, đừng nói tụ tập, cho dù là nghe nói tới cũng không biết là từng nghe qua chưa.

Nói một cách đơn giản, thiên địa chi thế là lực lượng của thiên địa.

Sau khi võ giả bước vào cảnh giới Địa Linh Cảnh thì có thể thông qua hấp thu âm sát khí, trong thiên địa để tăng thêm hiểu biết đối với thiên địa, từ đó lĩnh ngộ được cách vận dụng thiên địa chi thế, Thiên Linh Cảnh giống như vậy.

Kiếp trước, Sở Hành Vân là cường giả Võ Hoàng, hắn đối với thiên địa chi thế sớm đã hoàn toàn lĩnh ngộ được.

Chỉ là cảnh giới bây giờ của hắn quá thấp, dù có biết nhưng cũng không đủ lực lượng để vận dụng, chỉ có thể trong nháy mắt lúc ngưng tụ linh hải, nhờ cộng minh với thân thể mà tụ tập đến.

“Lúc võ giả ngưng tụ linh hải cũng có thể cảm giác được thiên địa cộng minh, nhưng cảm giác cực kỳ nhỏ bé. Năm đó, ta ngưng tụ linh hải cũng giống như vậy nhưng lúc này đây, sau khi đem linh hải áp súc chín lần thì cảm giác được thiên địa cộng minh mãnh liệt hơn rất nhiều, thậm chí đủ để cho ta tụ tập thiên địa chi thế, thi triển ra Phá Vọng Kiếm. Dựa theo việc này thì căn cơ của ta đã vượt qua Hỗn Nguyên Võ Hoàng.”

Trước đây, trong thời gian Hỗn Nguyên Võ Hoàng truyền thụ Cửu Chuyển Tụ Linh cho Sở Hành Vân từng nói rằng lúc hắn ngưng tụ linh hải thì có thể tụ tập một tia thiên địa chi thế.

Mà Sở Hành Vân ngưng tụ linh hải lại có thể tụ tập hoàn chỉnh thiên địa chi thế.

Ai cao ai thấp, tự khắc liền phân!

Nhưng chuyện này cũng là bình thường.

Dù sao Sở Hành Vân có hai kiếp làm người, đã có dày dặn kinh nghiệm tu luyện, nếu như vẫn không thể vượt qua Hỗn Nguyên Võ Hoàng thì Sở Hành Vân nên đập đầu vào tường chết quách đi cho rồi

Ngay lúc Sở Hành Vân quan sát linh hải, bỗng, ánh mắt của hắn nhìn vào trong không gian trên thạch đài.

“Ta hiện đã bước vào cảnh giới Tụ Linh Cảnh, hẳn là có thể lật trang tiếp theo trong Luân Hồi Thiên Thư.”

Dựa theo chỉ dẫn của Luân Hồi Thiên Thư, chỉ cần Sở Hành Vân bước vào cảnh giới Tụ Linh Cảnh thì hắn có thể lật trang kế tiếp trong Thiên Thư. Sở Hành Vân đợi thời khắc này đã lâu, trong lòng cũng là tràn đầy mong đợi.

Đi tới trước Luân Hồi Thiên Thư, Sở Hành Vân đem linh lực hội tụ dưới cánh tay cầm lấy Luân Hồi Thiên Thư, chậm rãi mở ra trang thứ hai.

Trên trang sách vẽ một bức tranh với khung cảnh cực kỳ rộng lớn, núi cao liên miên, sông dài chảy xiết. Chăm chú nhìn vào đều có thể cảm giác được khí thế hoang vu trong đó, tựa như là đi vào thời thượng cổ vậy.

Ở chính giữa trang sách có vẽ một con chim khổng lồ, mỏ nhọn như trĩ, thân như uyên ương, hai cánh như bằng, mỗi một cái lông chim đều giống như kiếm phong sắc bén, tản mát ra khí tức cực nóng như hỏa diễm khiến cho người ta có cảm giác nóng nực không gì sánh được.

“Chân Hỏa Phượng Hoàng?” Sở Hành Vân liếc mắt một cái liền nhận ra lai lịch con thú này, trong lòng âm thầm khiếp sợ.

Phượng hoàng cùng chân long, chính là vạn thú chí tôn, là vô thượng thần thú trong truyền thuyết.

Thực lực của những sinh vật này đều đạt đến cảnh giới Đế Cảnh. Cho dù là ở kiếp trước, Sở Hành Vân cũng chưa từng thấy tận mắt, chỉ có thể nhìn thấy ở trong một số cổ tịch được người xưa ghi chép lại.

Chân Hỏa Phượng Hoàng trước mắt này được vẽ cực kỳ sống động, giống như vật sống vậy. Theo Sở Hành Vân suy đoán, sợ rằng chỉ có người từng thấy chân chính Chân Hỏa Phượng Hoàng mới có thể vẽ ra được bức tranh có ý cảnh như vậy.

“Luân Hồi Thiên Thư là vật bản mạng của Luân Hồi Đại Đế. Chẳng lẽ Luân Hồi Đại Đế từng tận mắt nhìn thấy Chân Hỏa Phượng Hoàng?” Trong đầu Sở Hành Vân xuất hiện ý nghĩ như vậy. Hắn dùng ánh mắt chắm chú nhìn vào phía trong trang sách, đúng là cảm giác được một khí tức nóng rực đập vào mặt.

Lệ!

Ngay vào lúc này, một thanh âm phượng ngâm cao vút vang lên. Tiếp đó, trước ánh mắt ngạc nhiên của Sở Hành Vân, Chân Hỏa Phượng Hoàng không ngờ lại sống lại, vẫy hai cánh, phun ra dày đặc hỏa diễm mang theo khí thức cực kỳ nóng bỏng.

Dưới sự thiêu đốt của luồng hỏa diễm này, trang sách bắt đầu dần trở nên trong suốt. Chân Hỏa Phượng Hoàng bỗng nhiên lao đi, trực tiếp từ giữa trang sách vọt ra, bay trong không khí.

Trong nháy mắt, toàn bộ không gian đều biến thành màu đỏ đậm. Chân Hỏa Phượng Hoàng tựa như tìm được sự tự do, vui sướng bay lượn, thỉnh thoảng hót lên từng tiếng phượng ngâm cao vút.

“Thật sự sống lại!” Sở Hành Vân hít vào sâu một hơi thốt lên.

Chân Hỏa Phượng Hoàng trong Luân Hồi Thiên Thư lại là vật còn sống, hơn nữa còn chân thật xuất hiện ở trước mặt Sở Hành Vân.

Điều này thật sự là quá rung động!

Lệ!

Trên không trung, Chân Hỏa Phượng Hoàng tựa hồ phát hiện Sở Hành Vân. Cả người chợt lao về phía hắn phun ra cực nóng hỏa diễm đem không khí đều đốt cháy thành vặn vẹo, nơi đi qua tựa như biến thành địa ngục tràn đầy hỏa diễm.

“Có khi nào là con Chân Hỏa Phượng Hoàng này bị nhốt quá lâu nên hiện tại muốn giết ta cho hả giận?” Khuôn mặt Sở Hành Vân lộ vẻ hoảng hốt, muốn trốn tránh nhưng lại phát hiện dường như đã bị Chân Hỏa Phượng Hoàng tập trung, căn bản vô pháp nhúc nhích nửa phần.

Thực lực thần thú trong truyền thuyết này cực kỳ kinh khủng, chỉ là một ánh mắt cũng đủ để cho Sở Hành Vân chịu không nổi té ngã xuống đất.

Vù vù vù!

Chân Hỏa Phượng Hoàng càng lúc càng tới gần. Cuối cùng, hai tròng mắt Sở Hành Vân tràn ngập cuồn cuộn hỏa diễm, thân thể hắn cũng trong nháy mắt bị bao phủ, hoàn toàn đắm chìm trong ngọn lửa.

“Hả?” Hỏa diễm bảo phủ thân thể hắn trong nháy mắt, Sở Hành Vân kinh ngạc phát hiện chính mình không có chết.

Hỏa diễm bốn phía cũng không có nhiệt độ kinh khủng như trong tưởng tượng mà ngược lại là tỏa ra một loại cảm giác ấm áp, thoải mái, hoàn toàn không có một chút cảm giác đau đớn nào.

“Không đúng, Chân Hỏa Phượng Hoàng này cũng không phải là chân chính còn sống, tựa hồ chỉ là một tia tàn hồn.” Sở Hành Vân cấp tốc tỉnh táo lại.

Nếu như Chân Hỏa Phượng Hoàng trước mắt là vật còn sống, đừng nói là hỏa diễm bao phủ cả người, dù chỉ là một tia lửa nhỏ thì cũng đủ để thiêu chết hắn nghìn vạn lần.

Nhưng tại sao trong Luân Hồi Thiên Thư lại tồn tại một luồng tàn hồn của Chân Hỏa Phượng Hoàng?

Tàn hồn này tồn tại có tác dụng gì?

Trong lúc Sở Hành Vân tràn đầy nghi ngờ, Chân Hỏa Phượng Hoàng chậm rãi rơi xuống, măt phượng khẽ run tạo thành một vệt ánh sáng màu đỏ đậm, hoàn toàn không chạm vào thân thể Sở Hành Vân, khiến ý thức của hắn dần dần biến mất.

Lệ!

Một tiếng phượng ngâm truyền đến, nhưng lần này, thanh âm lại vang lên phía trên đầu Sở Hành Vân. Hắn chậm rãi mở hai mắt ra thì phát hiện cảnh trước mắt đã thay đổi, không còn là không gian trong Luân Hồi Thạch mà trở thành một mảnh dãy núi kéo dài liên miên không dứt.

Đầu Chân Hỏa Phượng Hoàng kia đang luẩn quẩn ở phía trên đỉnh đầu của hắn, giang to hai cánh phát ra ánh sáng màu đỏ khắp bốn phía, bay lượn trên bầu trời, tựa hồ muốn tranh đoạt huy hoàng cùng trời cao.

“Dãy núi này tựa hồ có chút quen mắt.” Sở Hành Vân ánh mắt hơi ngưng trọng lại.

Hắn nhìn dãy núi trước mắt, trái tim bắt đầu kịch liệt đập. Nơi này chính là nơi hắn đã từng ngã xuống —— Thiên Linh Sơn!

Dịch giả: lushi

Biên: Mei_hnmn

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

Bình luận

Truyện đang đọc