LINH KIẾM TÔN

- Vũ Phủ khảo hạch bao trùm sáu mươi bốn tòa thành trì của Lưu Vân Hoàng Triều đã kết thúc từ lâu, những thanh niên tuấn kiệt này đều đến Hoàng Thành để tiếp nhận khảo hạch, phương thức chắc chắn sẽ khác nhau, thời gian hao phí có thể cũng sẽ dài hơn ta dự đoán.

Diệp Hoan chỉ vào đoàn người giải thích cho Sở Hành Vân.

Hoàng Thành là thánh địa của Lưu Vân Hoàng Triều, đật rộng người đông, tài nguyên có vô số.

Sở Hành Vân chỉ tùy ý nhìn lướt qua liền thấy không ít thanh niên Tụ Linh Cảnh, võ linh cũng không kém, lại nắm giữ nhiều môn võ học, đây cũng là lý do phần lớn đệ tử của năm đại Vũ Phủ đến từ Hoàng Thành.

- Sở sư đệ đã vượt qua khảo hạch, đồng thời có lệnh bài đệ tử nòng cốt nên cứ trực tiếp theo ta đi đăng ký là được, chuyện khác sau khi tiến vào Vũ Phủ ta sẽ giải thích thêm.

Diệp Hoan thoáng bước nhanh hơn.

Đúng lúc này trong đám người truyền đến một tràn kinh hô như bão vũ.

Diệp Hoan nhíu mày, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đoàn người đang chen chúc nhanh chóng tách ra tạo thành một con đường, mà ở cuối con đường có một cái kiệu xe được tuấn mã kéo chầm chậm đi tới.

- Tại sao nàng ta lại tới đây?

Diệp Hoan tựa hồ có chút giật mình.

Sở Hành Vân cũng tò mò nhìn qua, chỉ thấy xuyên qua lớp màn mỏng trong kiệu tựa hồ có thể thấy hai bóng hình xinh đẹp trong ấy.

Hô!

Một trận gió nhẹ đảo qua đem màn che thổi lên, ánh mắt mọi người trong phút chốc liền co lại.

Cả hai người trong kiệu đều là nữ tử.

Một người mặc một bộ y phục màu xanh, ngũ quan tinh xảo, da dẻ trắng nõn, lộ ra cảm giác đoan trang tú lệ, khóe miệng nở một nụ cười rất đẹp khiến không ít người kinh hô.

Mà cô gái còn lại, lúc mọi người nhìn thấy không khỏi nín thở.

Cô gái này mặc một bộ váy trắng, trên người không có quá nhiều trang sức nhưng rất sạch sẽ ngăn nắp, dung nhan tuyệt mỹ, linh hoạt kỳ ảo như tiên, mang theo khí chất xuất trần giống như không thuộc về thế gian này khiến người khác chỉ dám đứng xa nhìn.

- Hai vị đại tỷ tỷ này thật xinh đẹp.

Lạc Lan nháy mắt một cái, lời nói phát ra từ nội tâm.

- Người mặc váy xanh tên là Lâm Tình, mà người còn lại tên là Tuyết Khinh Vũ. Cả hai nàng đều là đệ tử Lăng Tiêu Vũ Phủ, điều duy nhất khác nhau là Lâm Tình là đệ tử nội môn mà Tuyết Khinh Vũ vừa tấn thăng làm đệ tử nòng cốt không lâu trước đây.

- Hơn nữa Tuyết Khinh Vũ còn là đệ nhất mỹ nữ của Lưu Vân Hoàng Triều ta, thiên phú cùng nét đẹp đều tuyệt hảo, là nữ thần trong lòng của vô số thanh niên, thậm chí có không ít hoàng tử đang âm thầm theo đuổi nàng.

Diệp Hoan cười tủm tỉm nhìn về kiệu xe phía trước vẫy vẫy tay áo, hai nàng trên kiệu xe cũng nhìn thấy Diệp Hoan, cùng hắn gật đầu cười rồi kéo tấm màn che lên.

- Một cái nhăn mày một tiếng cười đã làm rung động lòng người... đẹp quá.

- Nếu là có thể cưới các nàng về thì dù có chết cũng đáng!

Đoàn người thấy Tuyết Khinh Vũ cười thì sắc mặt đều dại ra, vốn bầu không khí đang ồn ào cũng trở nên hoàn toàn im lặng.

- Sở sư đệ cảm thấy thế nào?

Diệp Hoan nhìn về phía Sở Hành Vân.

- Rất đẹp, không hổ là Lưu Vân đệ nhất mỹ nữ.

Sở Hành Vân không hề nói xạo, hắn từng tung hoành ngang dọc ở Chân Linh Đại Lục, đã thấy qua vô số mỹ nữ, dung mạo của Tuyết Khinh Vũ có thể xếp hàng đầu, khí chất linh hoạt kỳ ảo như tiên nữ.

- Bất quá cùng nàng so sánh thì khí chất vẫn chênh lệch quá xa.

Trong con ngươi Sở Hành Vân hiện lên một tia ánh sáng giống như tưởng niệm về một điều gì đó, trong đầu hiện lên một thân ảnh khiến hắn thần hồn điên đảo.

- Nàng?

Lạc Lan lắc lắc cái đầu, hỏi:

- Sở đại ca nói chẳng lẽ là Lưu Hương tỷ tỷ?

Lạc Lan đi theo Sở Hành Vân nên ít nhiều cũng nghe Sở Hành Vân đề cập tới Thủy Lưu Hương, đối với cái tên này không hề xa lạ.

Diệp Hoan cũng tò mò nhìn qua, nữ tử còn muốn đẹp hơn so với Lưu Vân đệ nhất mỹ nữ? hắn thật sự chưa từng nghe nói đến.

Cảm nhận được ánh mắt của hai người, Sở Hành Vân lại không trả lời mà chỉ là cười cười, ở trong nội tâm hắn vẫn còn tưởng niệm bóng hình ấy.

Trong kiệu xe, Lâm Tình cau mày có chút không tin nói:

- Khinh Vũ, tiểu tử kia lại dám nói có người còn xinh đẹp hơn ngươi, ngươi nghĩ có phải hắn đang khoác lác hay không?

- Phải thì thế nào, không phải thì thế nào, cứ mặc cho hắn nói đi.

Tuyết Khinh Vũ lắc đầu cười, ánh mắt cũng nhìn về đạo thân ảnh hơi gầy ở phía xa.

- Ngoài miệng nói không thèm để ý mà ánh mắt lại nhìn tiểu tử kia, Khinh Vũ ngươi không thành thật.

Trên mặt Lâm Tình tràn ngập nét cười xấu xa.

- Ta chẳng qua cảm thấy có chút tò mò mà thôi.

Tuyết Khinh Vũ có chút bất đắc dĩ nói.

- Cũng đúng, người bình thường thấy Lưu Vân đệ nhất mỹ nữ sẽ trừng mắt há hốc mồm, cũng chỉ có tiểu tử này dám nói vẻ đẹp của ngươi không bằng người khác, nếu là ta cũng sẽ vô cùng tò mò.

Lâm Tình cười nói.

Tuyết Khinh Vũ cười khổ một tiếng, ánh mắt vẫn tiếp tục ngắm nhìn Sở Hành Vân.

Vừa rồi, lúc Sở Hành Vân nói ra một câu kia, Tuyết Khinh Vũ thấy được trong con mắt của hắn hiện lên rất nhiều cảm xúc: có tưởng niệm, có nhu tình, còn có phẫn nộ, kiên quyết.

Đôi mắt như vậy nàng chưa bao giờ thấy qua, phảng phất ẩn chứa tất cả tình yêu trong cuộc sống này, để cho nàng cảm giác cực kì hiếu kỳ, không tự chủ được mà chú ý hắn.

Kiệu xe ngày càng đi xa, đám người Sở Hành Vân cũng vào đến khu vực bên trong Vũ Phủ. Ở đây tụ tập rất nhiều thanh niên tuấn kiệt rải rác khắp nơi, không ngừng tỏa ra khí tức kiêu ngạo.

- Phía trước chính là Lăng Tiêu Vũ Phủ chúng ta.

Diệp Hoan chỉ vào một khu vực phía trước, ở đây có một cánh cổng vòm cao hơn 50m, sau cánh cổng là con đường bằng đá, hai bên đường xuất hiện nhiều lầu các nguy nga như ẩn như hiện khiến cho lòng người sinh ra cảm giác nhỏ bé.

- Kỳ quái, thế nào hắn lại là người phụ trách khảo hạch?

Diệp Hoan vừa nhìn thấy khảo hạch trưởng lão lần nay của Lăng Tiêu Vũ Phủ, nụ cười trên mặt liền biến mất, Dương Phong cũng có biểu hiện tương tự.

- Có chuyện gì sao?

Sở Hành Vân nghi ngờ nói.

- Tên kia tên là Tiêu Đình, hắn chính là truyền công trưởng lão của Lăng Tiêu Vũ Phủ chúng ta, địa vị cực cao, bất quá người này có nhiều ân oán cùng sư tôn, quan hệ có thể nói là như nước với lửa.

Sắc mặt của Dương Phong có chút khó coi, bổ sung:

- Điều quan trọng nhất là tên Tiêu Đình này có quan hệ vô cùng tốt với Cổ Thanh Tùng.

Nghe vậy, Sở Hành Vân thần sắc ngưng trọng.

Lúc đầu ở Hắc Thủy Thành, hắn mượn thiên địa chi thế để thi triển ra một kiếm phá vọng đả thương Cổ Thanh Tùng, khiến Cổ Thanh Tùng mất hết mặt mũi, nếu không có người đại diện của ba đại Vũ Phủ khác ra tay ngăn chặn thì chắc chắn hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.

Mà bây giờ, Sở Hành Vân đi tới Lăng Tiêu Vũ Phủ thì người có giao hảo tốt với Cổ Thanh Tùng lại xuất hiện ở đây, hắn lại còn là khảo hạch trưởng lão lần này. Điều này rất khó làm cho tinh thần hắn ổn định.

- Tuy địa vị của Tiêu Đình khá cao nhưng nếu so với sư tôn vẫn còn có sự chênh lệch, Sở sư đệ không cần phải lo lắng.

Diệp Hoan an ủi, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn có cảm giác bất an.

Bốn người nhanh chóng đi đến đại môn của Lăng Tiêu Vũ Phủ, nhưng lúc muốn tiến vào lại có một đạo âm thanh sắc bén ngăn chặn bọn họ.

Người nọ là một thanh niên tầm mười chín tuổi, chân mày sắc bén như kiếm, cả người lộ ra khí tức lợi hại.

Chỉ thấy trên tay thanh niên này cầm một thanh trường kiếm sắc bén, ánh mắt đầy hàn khí phủ xuống trên người Sở Hành Vân, miệng lạnh nhạt phun ra một câu nói:

- Người không phận sự không được phép đi vào Lăng Tiêu Vũ Phủ. Cút ngay cho ta!

Dịch giả: Hào Ca

Biên tập: Mei_hnmn

Nhóm dịch Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

Bình luận

Truyện đang đọc