LINH KIẾM TÔN

Sát ý trong đầu chợt lóe lên, Lâm Băng Ly lập tức chuyển động, phảng phất cùng băng sương vô tận hòa làm một thể, phóng về hướng Sở Hành Vân.

“Cố Thanh Sơn, ra tay đi!” Diêm Độc cảm giác được sát ý của Lâm Băng Ly, linh lực bạo nổ, đem sương lạnh trên người chấn vỡ, cùng Cố Thanh Sơn lao tới ngăn cản Lâm Băng Ly.

“Chỉ bằng hai người các ngươi cũng muốn cản ta, thực sự là buồn cười đến cực điểm.” Lâm Băng Ly cũng không thèm liếc mắt nhìn hai người, băng sương cổ môn xuất hiện phía sau lập tức đưa họ trấn áp, không thể nhúc nhích nữa phần.

Lâm Băng Ly rơi xuống trước mặt Sở Hành Vân, thủ đoạn xuất ra, hàn quang tràn ngập, lộ ra sát khí nặng nề.

Sở Hành Vân cắn răng, linh lực trong cơ thể toàn bộ bạo phát không giữ lại chút nào, Trảm Không Kiếm đâm ra, lại ngưng tụ một đạo Trảm Không phong nhận chém về phía chưởng ấn của Lâm Băng Ly.

Lúc này Lâm Băng Ly đã lộ ra sát niệm nên không có hạ thủ lưu tình.

Chỉ thấy bàn tay nàng đánh ra, trực tiếp đem Trảm Không phong nhận đập nát, uy lực hàn khí vẫn không giảm, khi tiếp xúc đến thân thể của Sở Hành Vân liền đem kinh mạch toàn thân hắn đóng băng, ngay cả máu huyết cũng toàn bộ đều bị đông cứng.

“Không phải vừa rồi ngươi rất kiêu ngạo à? Chỉ có chút bản lĩnh thế này thôi sao?” Lâm Băng Ly cả người tràn ngập sát ý, thể hiện bộ dạng khống chế sinh tử trong tay, linh lực hóa thành chưởng ấn hướng phía đầu Sở Hành Vân chậm rãi giơ lên.

Cả khuôn mặt Sở Hành Vân biến đổi đến đỏ bừng, hắn không thể động đậy, cả thân thể đều bị hàn băng đông cứng, thậm chí thôi động một chút linh lực cũng không được, hắn chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Băng Ly, chờ đợi sự sắp đặt của nàng.

“Vốn nể mặt Thủy Lưu Hương nên ta tha cho ngươi một mạng, nhưng ngươi hết lần này lần khác lại không biết tốt xấu, lại dám đối diện thẳng mặt ta mà đôi co, thật không biết ngươi lấy đâu ra dũng khí như vậy.”

Lâm Băng Ly chăm chú ngưng tụ linh lực đao mang, thất khiếu của Sở Hành Vân cũng bắt đầu chảy máu, nhưng nàng nhưng không buông tay, tràn đầy lạnh lùng nói: “Hiện tại ta muốn cho ngươi biết, ta muốn giết ngươi dễ dàng ra sao.”

Thanh âm chợt trở nên lạnh nhạt, Lâm Băng Ly tay phải giơ lên, vươn ra một ngón tay, như một đạo lưu quang đâm về phía mi tâm của Sở Hành Vân.

Ngón tay này lạnh đến mức tận cùng. Nó còn chưa tiếp xúc đến thân thể đã khiến Sở Hành Vân rùng mình một cái, hắn cảm giác giống như liêm đao của tử thần hắc ám đã kề ở cổ, chuẩn bị kết thúc tính mạng hắn.

“Ghê tởm, lẽ nào không có cách xoay chuyển tình thế này sao?” Nhìn ngón tay không ngừng tới gần, ở sâu trong nội tâm Sở Hành Vân sinh ra một cảm giác vô lực.

Nếu ở kiếp trước, chỉ là Thiên Linh Cảnh như Lâm Băng Ly thì Sở Hành Vân chỉ cần lật tay cũng có thể giết cả trăm lần, căn bản khinh thường để vào mắt, ngay cả con kiến hôi cũng không bằng.

Thế nhưng vào giờ phút này Sở Hành Vân cũng không còn giữ được bộ dáng cao cao tại thượng Phách Thiên Võ Hoàng.

Lúc này hắn ở trong mắt Lâm Băng Ly ngay cả con kiến hôi cũng không bằng, tiện tay là có thể trấn áp, muốn giết liền giết, hoàn toàn không có một chút sức phản kháng, điều duy nhất hắn có thể làm là chờ đợi cái chết phủ xuống.

“Kết thúc rồi.” Ánh mắt Sở Hành Vân trở nên ảm đạm, hàn băng ngón tay phóng tới, một đóa băng tuyết nở rộ, phóng thẳng vào mi mắt của hắn, không ngừng mở rộng, thậm chí hoàn toàn bao phủ con ngươi.

Oanh!

Cuồng bạo hàn khí bạo nổ, lướt qua khuôn mặt Sở Hành Vân khiến hai mắt đang nhắm chặt của hắn đột nhiên mở ra, có chút khó tin nói: “Ta không chết?”

Ánh mắt nhìn về trước, không biết từ lúc nào Thủy Lưu Hương đã xuất hiện ở trước người hắn, thân thể mảnh mai đứng chắn ở đó, đem ngón tay của Lâm Băng Ly cứng rắn cản lại.

“Thủy Lưu Hương, ngươi...” Lâm Băng Ly hiển nhiên không có nghĩ đến một màn này, hai mắt trừng lớn, bất chợt trên thân thể Thủy Lưu Hương bạo phát ra một luồng khí lạnh vô cùng, đem cả người Lâm Băng Lý đánh bay ra ngoài.

Xong việc, hàn khí lập tức biến mất, thân thể Thủy Lưu Hương kịch liệt lắc lư, liên tiếp mở miệng phun ra mấy ngụm máu rồi ngửa đầu ngã xuống.

Sở Hành Vân thấy thế liền lập tức ôm lấy Thủy Lưu Hương, ánh mắt đảo qua thấy khuôn mặt thanh tú của Thủy Lưu Hương đã bị tiên huyết nhuộm đỏ bừng, hô hấp nặng nề, tỏa ra hàn khí cực lạnh.

“Lưu Hương, tại sao nàng lại ngốc như vậy, lẽ nào nàng không biết hành động của mình sẽ làm Cửu Hàn Tuyệt Mạch sớm bộc phát làm tổn thương lục phủ ngũ tạng hay sao?” Hai mắt Sở Hành Vân đỏ bừng, bàn tay bị hàn khí lạnh giá cóng đến tím bầm nhưng vẫn không để ý.

Thì ra vừa rồi Thủy Lưu Hương mạnh mẽ dẫn động Cửu Hàn Tuyệt Mạch, bạo phát lực lượng kinh khủng trong ngắn ngủi, phóng tới trước mặt Sở Hành Vân để thay hắn đỡ ngón tay kia, đồng thời chấn lui Lâm Băng Ly.

Nhưng cái giá phải trả là hàn khí trong cơ thể Thủy Lưu Hương đã triệt để phóng thích ra ngoài, không thể bị bất cứ thứ gì trấn ấp, điên cuồng tấn công lục phủ ngũ tạng của nàng.

Tình huống như vậy cho dù có dùng nhiều Bách Dương Đan hơn đều vô dụng, không thể phản hồi lại được!

Thủy Lưu Hương khó khắn mở ra hai mắt, bàn tay vươn lên vỗ về khuôn mặt Sở Hành Vân, ôn nhu nói: “Vân ca ca, huynh là phu quân của muội, là người duy nhất trên đời tốt với muội, đừng nói dẫn động Cửu Hàn Tuyệt Mạch, coi như hi sinh mạng sống này muội cũng không muốn huynh chịu một điểm thương tổn nào.”

Nghe được lời của Thủy Lưu Hương, Sở Hành Vân đôi mắt trở nên vô thần, hai tay không ngừng run rẩy.

Một màn trước mắt này hắn có cảm giác đã từng gặp ở đâu rồi!

Ở đời trước, bọn họ gặp phải thú triều cực lớn, Thủy Lưu Hương đã che chở trước người của hắn, dùng tính mạng của mình để cản lại móng vuốt linh thú đang lao tới, bảo toàn tính mạng của hắn.

Mà đời này, Thủy Lưu Hương cũng làm một việc tương tự, để cứu mạng hắn nàng đã cam nguyện đứng ra, thậm chí sớm bạo phát Cửu Hàn Tuyệt Mạch, để cho cho bản thân nàng thừa nhận nỗi khổ của hàn khí phệ thể (tấn công thân thể).

Hành động của nàng một lần nữa khiến lòng của Sở Hành Vân cực kì đau đớn.

Hắn hai đời làm người, kết quả cuối cùng hắn vẫn không thể bảo hộ Thủy Lưu Hương, bảo hộ nữ nhân hắn yêu.

Cách đó không xa, Lâm Băng Ly lung lay lắc lư đứng lên.

Ánh mắt của nàng nhìn phía bên này, lạnh lùng nói: “Thủy Lưu Hương, ngươi không tiếc thả ra hàn khí Cửu Hàn Tuyệt Mạch cũng muốn cứu tính mạng của tiểu tử này, lẽ nào ngươi cho rằng bằng như đó hàn khí có thể ngăn cản ta?”

Tâm niệm khẽ động, một cái băng sương cổ môn khổng lồ hiện ra rõ ràng, đáp xuống, phát ra vô số hàn mang, khiến cho không gian lạnh lẽo xung quanh trực tiếp trải đầy băng sương, ngay cả thiên địa linh lực xung quanh đều bị đông cứng thành băng, tuôn rơi xuống đất.

Thấy Lâm Băng Ly lại ra tay, Thủy Lưu Hương hít sâu một hơi, tựa hồ làm ra quyết định cuối cùng, nói: “mục đích cuối cùng của các ngươi không phải là muốn đem ta tới Cửu Hàn Cung để hoàn toàn nắm trong tay Cửu Hàn Tuyệt Mạch trong cơ thể ta sao? Được, ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi đồng ý buông tha đám người Vân ca ca, ta nguyện ý đi với ngươi tới Cửu Hàn Cung, đồng thời nghe theo tất cả yêu cầu của các ngươi.”

Sau khi nghe xong, Lâm Băng Ly vui vẻ trong lòng, nếu như có thể khiến Thủy Lưu Hương toàn lực phối hợp thì Cửu Hàn Cung sẽ có thể sớm nắm giữ Cửu Hàn Tuyệt Mạch trong tay, điều này nàng mơ cũng không dám nghĩ tới.

Về phần tính mạng của Sở Hành Vân, nàng mặc dù rất muốn giết hắn nhưng vẫn có thể buông tha.

Chính theo như lời của nàng, Sở Hành Vân chỉ là con kiến hôi mà thôi, chỉ vì tính mạng của một con kiến hôi mà làm hỏng đại sự của Cửu Hàn Cung thì không đáng.

Dịch giả: Hào Ca

Biên tập: Mei_hnmn

Nhóm dịch Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

Bình luận

Truyện đang đọc