LINH SÁT



Ban đêm, gió lạnh, bầu trời đêm đầy sao.
Nhưng mà Sở Lạc Lạc căn bản là không lóng lòng thưởng thức cảnh đẹp kia. Chuyện ban ngày làm cho nàng ảo não không thôi, nhất là sau khi trở về phòng, lời nói châm chọc của viên thủy tinh đen làm cho là lần đầu tiên trong đời sinh ra cảm giác hối hận.
Nàng chỉ cho là do Công Kích Tinh Thần của mình có sai sót, cũng không nghĩ nhiều. Đối với nụ hôn ngoài ý muốn kia, nàng chỉ muốn quẳng nó ra sau đầu, nhưng mà trong đầu luôn không tự chủ được mà nhớ lại một màn kia.
U Phương giương cánh bay cao trong bầu trời đêm, dáng hình tiêu sái đến cực điểm, cũng không phát hiện hai người trên lưng vẫn luôn trầm mặc có điểm gì không đúng.
Mà Lãnh Tiêu Nhiên, đôi con ngươi màu bạc kia vẫn nhìn chằm chằm Sở Lạc Lạc nhưng nàng vẫn luôn lảng tránh ánh mắt nồng cháy của hắn.
Hắn rõ ràng biết là do bản thân hắn không khống chế được cảm xúc, rõ ràng không nên làm vậy, nhưng mà, nụ hôn ngoài ý muốn kia lại làm cho hắn không thể ngăn nổi tình cảm mãnh liệt trào dâng trong lòng mình.
Kì thật, khi Sở Lạc Lạc Lạc mới bắt đầu sử dụng Công Kích Tinh Thần với hắn thì hắn trong lúc không chuẩn bị quả thật là có bị choáng váng một hồi.
Nhưng trong nháy mắt khi hắn vươn tay về phía thiên hạ mình ngày đêm mơ tới thì hắn đã hoàn toàn tỉnh lại, nhưng mà, hắn cũng không nguyện ý buông tha cơ hội như vậy.
Lãnh Tiêu Nhiên vốn tưởng rằng chỉ cần có thể ở cũng nhau như trước kia, đi theo phía sau nàng, nhìn thấy nàng nở nụ cười, đối với hắn như vậy là đã đủ rồi.
Nhưng mà, một chuyến đi này lại làm cho hắn hiểu được, ý nghĩ thực sự trong lòng hắn không chỉ có vậy, chỉ như vậy không đủ.
Đã lâu không gặp, nàng hiện tại giống như kinh hồng, nhanh nhẹn đến bên hắn, dùng một đôi mắt sáng ngóng nhìn hắn. Một khắc kia, hắn chỉ muốn đem nàng giấu đi, không cho nam nhân khác nhìn thấy nàng.
Không nghĩ muốn đuổi theo phía sau nàng nữa, hắn hiện tại muốn ôm nàng vào lòng, thật chặt.
Lãnh Tiêu Nhiên âm thầm nắm chặt nắm đấm, cố gắng trấn áp tình cảm mãnh liệt trong lòng, cuối cùng biến thành một câu: "Không biết khi nào mới có thể lại nhìn thấy bầu trời đẹp đẽ như vậy."
Sở Lạc Lạc vốn bị ánh mắt nồng cháy của hắn làm cho cả người không được tự nhiên, lúc này, sau khi nghe thấy lời nói thoải mái của hắn cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn không trung.
Sau một lúc lâu, nàng quay đầu đi chỗ khác, chỉ thấy Lãnh Tiêu Nhiên hơi nhếch môi, nhìn về phía bầu trời đầy sao kia, vẻ mặt nhu hòa, giống như thiếu niên ngày trước.
Nàng rốt cục cũng thở phào một hơi, tất cả phiền não đều bị gió đêm thổi đi mất...

--
"Ca ca..."
Sở Lạc Lạc trở lại Thánh Vân học viện, người đầu tiên muốn gặp đương nhiên là Sở Hiên.
Chính là khi Sở Hiên nhìn thấy muội muội mới rời đi chưa đầy môt tháng, khi trở về lại có bộ dáng trưởng thành của thiếu nữ mười sáu, trong lòng của hắn hiện ra rất nhiều cảm xúc phức tạp, có kinh ngạc, có vui sướng, còn có một loại chua xót ngay cả chính hắn cũng không rõ.
Khiếp sợ ngắn ngủi qua đi, chỉ còn lại mừng như điên.
"Lạc Lạc..." Sở Hiên ôm muội muội, sau một lúc lâu mới buông ra, cẩn thận nhìn bộ dáng của nàng.
"Ca ca, yên tâm đi, ta lông tóc vô thương." Sở Lạc Lạc cười nói.
Nụ cười tuyệt diễm làm cho Sở Hiên không khỏi sửng sốt, hắn hỏi: "Lạc Lạc, tại sao thân thể của muội lại..."
"Chuyện nói ra thì rất dài, buổi tối cùng nhau ăn cơm rồi chúng ta từ từ nói. Đúng rồi, Tường Phượng này vẫn là ca ca giữ thì tốt hơn." Sở Lạc Lạc đem chiếc nhẫn trả lại cho Sở Hiên, lời hứa bình an trở về, nàng đã làm được.
Sau cuộc gặp ngắn ngủi, Sở Lạc Lạc tất nhiên là đi tìm Mặc Vô. Không biết lão nhân kia khi bộ dáng hiện nay của mình sẽ có phản ứng gì đây?
Chuyện lần này Sở Lạc Lạc mất đi ma lực và đi tìm dược sư Mặc Vô cũng không nói cho hai đệ tử khác của mình. Lão nhân này thậm chí vì muốn thúc đẩy Đông Phương Ngạo và Lệ Vô Ngân dốc sức tu luyện mà nói rằng Sở Lạc Lạc đã lên tới cấp Đại Ma Pháp Sư, nàng phải đi làm bài kiểm tra càng ác liệt hơn.
Ngầm ngụ ý nói hai người bọn họ không đủ trình độ, không thể tham gia vào khảo nghiệm đó. Lệ Vô Ngân và Đông Phương Ngạo tuy rằng tình tình giống như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược nhưng là bọn họ có một điểm chung chính là cải hai đều là người tâm cao khí ngạo, tuyệt đối không chịu thua!
"Ngươi ngươi ngươi... Ngươi là Lạc Lạc?!" Khi Đông Phương Ngạo nhìn thấy Sở Lạc Lạc xuất hiện, đầu tiên là dại ra một lúc, sau đó là giật mình thét lớn nói.
Sở Lạc Lạc tươi cười nhìn hắn, gần một tháng không gặp, nàng còn rất hoài niệm cái tên to mồm này đâu.
Đôi mắt màu băng lam của Lệ Vô Ngân hiện lên vài phần kinh ngạc, đồng thời cũng có một tia kinh diễm không dễ phát hiện, nói: "Ngươi... Đã về rồi!"
Sở Lạc Lạc gật gật đầu, đúng vậy, nàng đã trở lại, không những khôi phục ma lực mà thân thể sau khi trưởng thành cũng đã hoàn toàn khỏe lại, không gian chứa đựng ma lực trong kinh mạch lại mở rộng ra không ít.
"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!" Mặc Vô vuốt vuốt chòm râu hoa râm, nói với Sở Lạc Lạc.
Đông Phương Ngạo nhìn thấy dung nhan tươi cười của cô gái nhất thời như có lửa nóng hun ở hai má, nói: "Lạc Lạc, khi ngươi đi ra ngoài lịch lãm thì chúng ta cũng không quên tu luyện, rất nhanh sẽ đuổi kịp ngươi."
Sở Lạc Lạc nghe vậy không khỏi nhìn về phía Mặc Vô, những nếp nhăn tượng trưng cho sự tang thương đã giăng đầy trên khuôn mặt ông, nhưng mà, tính cách của ông vẫn như cũ, giống như kẻ dở hơi vậy, xem ra Đông Phương Ngạo và Lệ Vô Ngân lại bị lừa.
Tươi cười sáng lạn nói: "Vậy thì tốt! Lần khác có thời gian đấu thử một phen!"
Đông Phương Ngạo dũng cảm cười to, nói: "Một lời đã định, nhưng mà Lạc Lạc, lần này ngươi rốt cuộc là gặp được kì ngộ gì, thân thể..."
"Khụ! Khụ!"
Nhìn vẻ mặt khó xử của Sở Lạc Lạc, Mặc Vô giả vờ nghiêm khắc, ho nhẹ mấy tiếng, nói: "Bài học hôm nay các ngươi đều làm tốt rồi sao? Hiện tại là thời gian lên lớn, không phải lúc để ôn chuyện!"
"Lạc Lạc, ngươi vừa trở về, trước tiên nghỉ ngơi một chút đi! Qua hai ngày lại đến học."
Đông Phương Ngạo bất mãn bĩu môi, nhưng mà lời nói của giáo sư, hắn không dám không nghe, nhất là sau khi phát hiện quả nhiên tốc độ tu luyện gần đây tăng lên rất rõ rệt. Hiện nay, hắn thực sự, từ trong đáy lòng tôn trọng lão nhân này.
Sở Lạc Lạc cũng không ở lại lâu, nàng muốn để cho Mặc Vô nhìn thấy nàng bình an trở về sớm một chút nhưng cũng chưa nghĩ tốt lí do thoái thác cho việc vì sao bộ dáng của nàng lại đột nhiên trưởng thành. Chuyện Phong Thanh Vân là Đại lĩnh chủ của bình nguyên Hồng Hoang, vẫn là tận lực khiến cho càng ít người biết càng tốt.
--
Ánh đèn rực rỡ mới lên.
Sở Hiên và Sở Lạc Lạc ăn xong cơm chiều ở bên ngoài, đi dạo trên đường. Sở Lạc Lạc đem mọi chuyện đã trải qua kể đại khái cho Sở Hiện.
"Nói như vậy là vì luyện dược sư kia ở thời điểm chữa thương uội thì làm thân thể muội..."
Sở Hiên nhìn muội muội, lời nói được một nửa lại không nói tiếp. Từ sau khi buổi sáng nhìn thấy muội muội đã trưởng thành, trong lòng Sở Hiên chưa từng bình tĩnh qua. Bộ dáng khi trưởng thành của Lạc Lạc so với trong tưởng tượng của hắn còn xinh đẹp hơn. Chỉ là, hắn ngoại trừ vui vẻ thay uội muội thì đồng thời trong lòng lại giống như bị trống một khoảng.
Cảm xúc thất vọng và bất an nảy lên trong lòng khiến hắn thật muốn mở miệng hỏi một câu: Lạc Lạc, muội trưởng thành có phải sẽ rời khỏi ca ca hay không?

Đôi mắt màu xanh ngọc lóe lên tia sáng phức tạp. Lạc Lạc, vĩnh viễn làm tiểu công chúa của ca ca không tốt sao?
"Ca ca..."
Bỗng nhiên Sở Lạc Lạc thấp giọng nói với Sở Hiên: "Có người theo dõi chúng ta."
Sở Hiên nghe vậy, ngưng thần lắng nghe, quả nhiên phía sau có chút động tĩnh rất nhỏ. Xem ra người tới là người có tu vi sâu, hắn hơi nhíu mi, trên mặt có chút lo lắng.
"Mấy ngày gần đây ta ở trong Thánh Vân học viện thường gặp được một số người vô duyên vô cớ khiêu khích, ta cảm thấy đại khái là có quan hệ với việc ta và Mộ Dung Du bất hòa." Sở Hiên nói. Kỳ thật hắn đã che dấu muội muội một số việc, từ nửa tháng trước hắn đã bị một số người trong học viện công kích, gần đây lại càng nghiêm trọng. May mắn hắn đủ cơ trí, mỗi lần đều có thể hóa nguy thành an, nhưng mà, trực giác nói cho hắn biết sự tình cũng không đơn giản như vậy.
Sở Lạc Lạc nhìn biểu tình của Sở Hiên, thấy hắn cũng không có gì khác thường nhưng là trong lòng của nàng vẫn cảm giác có gì đó không đúng, vì thế nàng nói: "Nếu là đám đệ tử quý tộc không có mắt trong học viện thì đêm nay, liền cho bọn họ biết thế nào là giáo huấn!"
Nói xong, Sở Lạc Lạc đi về phía ngoại ô Vân Đô Thành.
Sở Hiên thấy muội muội hành động như thế, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, vội vàng đi theo phía sau nàng.
Sở Hiên và Sở Lạc Lạc vừa mới bước vào vùng ngoại ô không người, ánh trăng đem bóng dáng của hai người kéo dài ra phía sau.
Đúng lúc này, trên đầu bỗng nhiên xuất hiện vài bóng dáng. những bóng dáng màu đen ở phía trên che khuất mặt trăng, nhìn qua giống như đang cắn nuốt hai người Sở Hiên và Sở Lạc Lạc.
Những người áo đen bịt mặt cũng không nói lời vô nghĩa, vừa ra tay chính là sát chiêu. Đao quang kiếm ảnh lập tức bao phủ hai người nhưng mà vẫn có thể nhìn ra đối tượng công kích chủ yếu của bọn họ là Sở Hiện.
Những người này tuyệt đối là sát thủ quen sống trong hắc ám, cũng không phải như lời Sở Hiên nói là người trong Thánh Vân học viện.
Ánh mắt của Sở Lạc Lạc trở nên lạnh lẽo, rốt cục là người nào lại muốn đẩy Sở Hiên vào chỗ chết.
Kiếm đã ra khỏi vỏ, chỉ trong một thời gian ngắn, Sở Hiên và bốn người công kích chính của đám người đã giao đấu hơn mười chiêu.
Bên kia, đối phó Sở Lạc Lạc lại chỉ có một người mặc áo đen. Trong chớp mắt khi hắn công kích, Sở Lạc Lạc sử dụng thân pháp thuấn di để tránh thoát.
Nhìn thấy Sở Hiên bị bốn người vây quanh, mặc dù có một thân đấu khí màu đỏ bao xung quanh, ở dưới thế bị tấn công liên tiếp lại vẫn thành thạo giao đấu nhưng mà Sở Lạc Lạc vẫn không khỏi lo lắng cho Sở Hiên.
Sát ý hiện lên trong đôi mắt màu hổ phách, nàng đang muốn nhanh chóng kết thúc tên mặc áo đen đang dây dưa với mình thì lại phát hiện ra một chút ma pháp dao động.
"Lôi Điên Truy..."
Cao cao trên ngọn cây, một người mặc áo đen vẫn luôn che dấu hơi thở của mình đứng thẳng trên đó. Theo một câu trầm thấp kia, bàn tay của hắn xuất hiện vài dòng điện màu trắng bạc quấn quanh, trong nháy mắt hình thành một tia chớp, đánh thẳng về phía Sở Hiên đang vung kiếm chống đỡ với bốn người.
Sở Lạc Lạc kinh hãi, vội vàng sử dụng thân pháp Lược Không.
Trong nháy mắt khi người bịt mặt xuất chiêu, Sở Lạc Lạc phi thân lên, bàn tay trắng nõn mảnh khảnh giơ ra, một quả cầu màu xám bạc xuất hiện, quỷ dị, mang theo vô số ánh sao lấp lánh. Thời điểm tia chớp va chạm cùng với quả cầu thì tia chớp có lửa điện bắn ra bốn phía liền bị hút vào bên trong quả cầu màu xám bạc.
Trong măt người bịt mặt lộ ra tia kinh ngạc, khi quả cầu màu xám biến mất thì dòng điện vốn bị hấp thu lại quanh quẩn trên tay Sở Lạc Lạc, hình thành một chiêu thức có uy lực mạnh hơn - Lôi Thiết Thuật.
"A..."
Một chiêu của Sở Lạc Lạc đánh ra, người bịt mặt hét thảm một tiếng, từ trên ngọn cây rơi xuống, trong miệng phun ra máu tươi, cứ như vậy ngất đi.
Thấy người này đã không còn uy hiếp, Sở Lạc Lạc đang muốn đến giúp Sở Hiên. Lúc này đã có một người mặc áo đen chết dưới kiếm của Sở Hiên. Không biết vì sao, đám người vốn chiếm thế thượng phong thế nhưng lại liên tiếp gặp thất bại.
Ma chú đã niệm, một làn sóng ma lực dao động lớn mạnh truyền tới, trong nháy mắt nhưng người mặc áo đen vây quanh Sở Hiên đã bị đông thành băng, là Băng Kết Thuật!
Một đạo ngân quang xẹt qua, nam nhân mặc áo bào màu nguyệt nha đã đứng ở bên người Sở Lạc Lạc.
Lãnh Tiêu Nhiên!
Trong lòng Sở Lạc cảm thấy vui vẻ, lại không phát hiện ra sự khác thường của Sở Hiên.
Trong mắt của hắn tràn đầy khiếp sợ, không phải bởi vì đám sát thủ áo đen, cũng không phải vì sự xuất hiện của Lãnh Tiêu Nhiên mà là bởi vì muội muội hắn Lạc Lạc. Chiêu thức nàng vừa thi triển kia, quả cầu màu xám bạc kia, giống hệt với chiêu thức của người mặc áo đen đã xông vào phủ thành chủ cứu hắn ra từ tay của Lãnh Tiêu Nhiên!
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Sở Hiên, Sở Lạc Lạc nghĩ rằng hắn là bởi vì Lãnh Tiêu Nhiên xuất hiện mới có biểu tình đó.
"Ca ca... Ngươi không sao chứ?" Sở Lạc Lạc nói.

Một câu của muội muội làm cho Sở Hiên từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, chỉ là, cánh tay cầm kiếm của hắn lại nắm thật chặt.
"Ca ca?"
Gọi đến lần thứ hai Sở Hiên mới hoàn toàn bình tĩnh lại, hắn nợ một nụ cười yếu ớt nói: "Ta không sao."
Sở Hiên cứng rắn áp chế khiếp sợ trong lòng, khôi phục dáng vẻ thiếu niên bình tính bên ngoài, nói: "Lãnh Tiêu Nhiên, ngươi vì sao lại ở đây? Những tên này có quan hệ gì với ngươi?"
Lãnh Tiêu Nhiên cũng không trả lời vấn đề của Sở Hiên, một đôi mắt bạc phản chiếu ảnh ngược của Sở Lạc Lạc: "Lạc Lạc, ngày đó ta vốn có chuyện muốn nói với ngươi, ngươi còn nhớ không?"
Ngày đó? Sở Lạc Lạc nhớ tới thời điểm ở trong khách điếm của bộ tộc Mạc Lạp, Lãnh Tiêu Nhiên quả thật đã nói qua với nàng là có chuyện muốn nói với nàng, nhưng nàng lại...
Nhớ lại chuyện đã xảy ra ngày đó, vẻ mặt của Sở Lạc Lạc trở nên không được tự nhiên, nhất thời liền quên phải trả lời Lãnh Tiêu Nhiên.
Lãnh Tiêu Nhiên thấy thế, khóe miệng không khỏi hiện lêm một chút ý cười ôn nhu, nói: "Ta nhận được tin tức, Sở Hàn đã biết thân phận của các ngươi."
Sở Hàn?! Bá phụ* của bọn họ, kẻ thù của bọn họ! (Bá phụ: Bác)
Nói như vậy thì đám sát thủ này là do Sở Hàn phái tới? Không nghĩ tới thế lực của hắn còn có thể tràn vào tới Vân Đô Thành!
Lãnh Tiêu Nhiên dường như hiểu ý nghĩ trong đầu bọn họ, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Ta nghĩ, đây hắn là người của Mộ Dung Du."
Đại hoàng tử của Thiên Kì Quốc, Mộ Dung Du?
"Hắn liên thủ với Sở Hàn?" Sở Hiên nghiến răng nghiên lợi nói. Nếu như vậy thì thân phận của bọn họ bị Sở Hàn phát hiện cũng là do Mộ Dung Du gây nên.
Nhớ tới lời Lãnh Tiêu Nhiên từng nói với hắn, cái chết của mẹ hắn chỉ sợ là có liên quan tới Hoàng hậu của Thiên Kì Quốc, cũng chính là mẹ của Mộ Dung Du. Nếu chuyện này là thật thì Mộ Dung Du đã biết thân phận của hắn, nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.
Lãnh Tiêu Nhiên cũng không lên tiếng trả lời, chỉ gật đầu một cái.
Ba người im lặng, lại bị một thanh âm đánh vỡ.
Người bịt mặt bị Sở Lạc Lạc đánh trúng bị ngất đi đã tỉnh lại, hắn còn không kịp mở ra hai mắt thì miếng vải đen trên mặt hắn đã bị kéo xuống.
Nhìn thấy diện mạo của hắn, Sở Hiên hít vào một hơi.
"Ca ca, người biết người này sao?" Sở Lạc Lạc hỏi.
Sở Hiên đưa mắt nhìn muội muội một cái, giống như có chút bất đắc dĩ đáp: "Hắn là một trong số những người cùng đi vào lớp đặc biệt của bộ ma pháp giống ngươi."
Sở Lạc Lạc nhớ lại một chút, quả thật lúc đó có tám người cùng đi vào lớp đặc biệt giống nàng, nhưng mà đối với người này, nàng vẫn không nhớ ra.
Còn không kịp nói ra nghi vấn, người kia liền quát to: "Đừng giết ta, là Đại hoàng tử..."
Chỉ là tên học viên tham sống sợ chết còn chưa kịp nói hết lời thì từ chỗ tối băy ra vài đạo ám khí.
Không nghĩ tới thế nhưng còn có người che dấu kĩ như vậy. Ba người sau khi tránh thoát ám khí thì nam nhân mới vừa rồi còn cầu xin giờ đã thất khiếu chảy máu mà chết. Trên người còn cắm một thanh phi đao được tẩm độc dược cực mạnh.
Đáng chết! Mộ Dung Du quả nhiên đủ cẩn thận!
Lãnh Tiêu Nhiên vung tay một cái, trong tay đã xuất hiện một bình sứ, hắn đem chất lỏng trong bình nhỏ vào người xác chết, rất nhanh, xác chết liền biến thành một vũng máu loãng.
"Thế tử, bây giờ người đã tin lời ta rồi chứ?"


Bình luận

Truyện đang đọc