LINH SÁT



Lời nói của viên thủy tinh này quả thực thành công uy hiếp Lãnh Nguyệt.
Lãnh Nguyệt do dự một chút, phẫn hận hừ một tiếng, hóa thành một trận sương khói chui vào trong mặt nạ.
Từ đó trở đi, viên hắc thủy tinh vẫn trầm mặc như cũ, ở bề ngoài có thêm một tia sáng lưu chuyển nhưng rất nhanh lại lập tức khôi phục bộ dạng ảm đạm.
Hai ngày sai chính là sinh nhật mười ba tuổi của Sở Lạc Lạc. Sinh nhật lần này chỉ có huynh muội hai người cùng nhau trải qua.
Thời gian chạng vạng, đi trên đường, Sở Hiên đang suy nghĩ xem nên đến tiệm cơm nào. Lấy điều kiện hiện nay của bọn họ mà nói, muốn mua một lễ vật ra dáng tặng uội muội đều rất khó khăn. Chi phí tiêu pha ở Vân Đô Thành rất cao, hai người chỉ có thể tiết kiệm mà thôi.
“Ca ca, ta muốn ăn mỳ.” Sở Lạc Lạc nhìn một quán ven đường bỗng nhiên nói.
“Lạc Lạc, không cần phải nghĩ tiết kiệm tiền, ca ca tuy rằng không tặng cho ngươi được thứ gì quý giá nhưng là một bàn đồ ăn ngon thì vẫn có thể.” Sở Hiên nhăn lại tuấn mi nói.

Sở Lạc Lạc lắc đầu, một đôi mắt hổ phách tỏa sáng, cười nói: “Không, ca ca, ta muốn ăn mỳ sợi ngươi làm.”
Sở dĩ Sở Lạc Lạc nói như vậy là bởi vì nàng nhớ tới khi còn ở trong thôn nhỏ, mỗi khi tới sinh nhật, Sở Hiên đều tự mình làm mỳ sợi cho nàng. Có thể nói đó là hai lần sinh nhật mà nàng không thể nào quên.
Sở Hiên giật mình, trong lòng khẽ động, sủng ái xoa đầu muội muội, một lúc lâu sai hắn mới cười nói: “Ca ca mấy tháng rồi chưa nấu ăn, nếu như không quen tay, ngươi cũng đừng oán trách ca ca đó.”
Nói xong, huynh muội hai người đi tới quán ăn nho nhỏ kia, Sở Hiên nói vài câu với ông chủ, cười cười với Sở Lạc Lạc, sau đó bắt tay vào làm mỳ.
Ánh chiều tà ráng đỏ chiếu ở đầu đường, người đi đường ít dần, chỉ thấy ở một góc đường, hai người thiếu niên thiếu nữ ngồi ở trên băng ghế đơn sơ, ăn mì sợ đến vui vẻ.
Khi Sở Lạc Lạc trở lại phòng ngủ, Lãnh Nguyệt liền lao về phía nàng.
“Tỷ tỷ, người rốt cục đã trở về, người đi đâu vậy? Bỏ lại Lãnh Nguyệt ở đây, Lãnh Nguyệt rất cô đơn.”
Sở Lạc Lạc ý cười trong suốt nói: “Hôm nay là sinh nhật tỷ tỷ, cùng ca ca ra ngoài một chuyến.
“Sinh nhật? Lãnh Nguyệt cũng có sinh nhật sao?” Mặc dù có chút mơ hồ nhưng Lãnh Nguyệt vẫn hiểu được ý nghĩa của từ sinh nhật này.
Đúng vậy, nàng thế nhưng lại quên mất điều này!
Sở Lạc Lạc suy nghĩ một chút rồi nói: “Đương nhiên là có nha! Về sau, ngày đầu tiên tỷ tỷ gặp mặt Lãnh Nguyệt chính là ngày sinh nhật của Lãnh Nguyệt!”
“Thật tốt quá!” Lãnh Nguyệt mừng rỡ, lại một lần nữa nhào vào lòng Sở Lạc Lạc.
--
Một đêm ngủ ngon, khi Sở Lạc Lạc tỉnh dậy thì trờ đã sáng,
Mặc Vô chỉ đáp ứng cho bọn họ nghỉ ngơi ba ngày, sau ba ngày thì sẽ bắt đầu dạy học. So với nhứng học viên khác ở lớp đặc biệt thì bọn họ đã bắt đầu chậm nửa tháng. Cái lão nhân cổ quái kia, không biết sẽ chuẩn bị chương trình học cho bọn họ như thế nào, trong lòng Sở Lạc Lạc vô vùng tò mò.
Một phen rửa mặt chải đầu xong, Sở Lạc Lạc thay một bộ y phục màu thủy lam. Một dây lưng thuần trắng dạng dây kết vây quanh eo nhỏ.

Lững thững bước ra khỏi phòng, đi về phía sân dạy học chuyên dụng của Mặc Vô, nhìn thấy Đông Phương Ngạo và Lệ Vô Ngân đã sớm ở đó đợi.
Đông Phương Ngạo vẫn một thân hồng y như cũ, vải dệt mới tinh làm nổi bật khuôn mặt anh tuấn của hắn, Thấy Sở Lạc Lạc đi vào, Đông Phương Ngạo mắt sáng ngời, một đường đi Thủy Hàn Thành Sở Lạc Lạc đều mặc nam trang, lúc này đột nhiên thay vào một thân nữ trang, ngũ quan vốn dĩ tinh xảo của nàng lại có thêm vài phần mềm mại của nữ tử. Hắn vội vàng đứng lên hô: “Lạc Lạc, ngươi đến rồi.”
Lệ Vô Ngân nghe tiếng cũng ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm, sau đó rất nhanh liền đạm mạc xuống, gật đầu với Sở Lạc Lạc một cái xem như chào hỏi.
Sở Lạc Lạc thản nhiên gật đầu, nhìn quanh một chút sau đó chọn lấy vị trí vô cùng quen thuộc ngồi xuống.
Sở Lạc Lạc vừa ngồi vào vị trí của mình, Mặc Vô tay cầm bầu rượu liền loạng choạng xuất hiện ở cửa. Hắn hơi hơi híp mắt, thực thoải mái nấc lên một cái, nhìn ba đệ tử mà mình mới nhận, trong lòng Mặc Vô thật lâu không thể bình tĩnh. Hơn mươi năm trước hắn cũng từng dạy một đệ tử hắn cho là xuất sắc nhất, chỉ là sau khi phát sinh sự kiện kia… Nghĩ đến đây, trong lòng Mặc Vô run lên, không khỏi nắm chặt bầu rượu đưa lên, lại mộ lần nữa nuốt một ngụm rượu.
“Này, không phải nói chúng t đã thông qua khảo nghiệm sao? Nhanh dạy học cho chúng ta đi a!” Đông Phương Ngạo quả nhiên là người đầu tiên thiếu kiên nhẫn. Nhìn lão nhân râu bạc kia chỉ biết uống rượu, hoàn toàn không có một chút ý tứ muốn dạy học, hắn không khỏi mở miệng hét lên.
Lời nói của Đông Phương Ngạo đổi lấy một trận khinh bỉ của Mặc Vô, ông cười nhạt nói: “Bằng vào ma lực hiện tại của ba người các ngươi, ta dám dạy nhưng các ngươi dám học sao? Ngay cả một cái cấm chú nho nhỏ cúng không phóng ra được đi!”
Lời này vừa nói ra, nhất thời ba người đều trầm mặc.
Đương nhiên Lệ Vô Ngân vốn là sẽ không nói chuyện, còn Đông Phương Ngạo lại là bị đả kích. Quả thật luận về vũ kĩ thì hắn là một Cao Cấp Kiếm Sư nhưng về ma pháp lại là người yếu nhất trong ba người. Trước mắt hắn chỉ vừa mới tiến tới Cao Cấp Ma Pháp Sư nhất giai. Ma pháp không giống như vũ kỹ, trong vũ kĩ, so với đấu khí và phẩm cấp thì càng chú trong kinh nghiệm thực chiến hơn. Mà ma pháp lại khác, mỗi cấp bậc đều chia thành chín giai, dấu hiệu là giá trị ma lực không giống nhau, lực phát ra khi phóng ma pháp cũng khác nhau. Tỷ như Lệ Vô Ngân cũng đã là Cao Cấp Ma Pháp Sư thất giai, mà Sở Lạc Lạc đại khái cũng là trình độ thất giai, bát giai.
Sở Lạc Lạc vẫn cúi đầu như cũ, khóe miệng cũng hơi cong lên. Lão nhân này, vẫn là thích ra oai đáng phủ đầu như trước.
Nhìn thấy ba đệ tử đều ngoan ngoãn cúi đầu không nói, Mặc Vô lúc này mới thanh thanh yết hầu, tiếp tục nói: “Có lẽ ba người các ngưởi ở trong đám bạn cùng trang lứa xem như là rất nổi bật nhưng là như vậy vẫn còn lâu mới đủ! Đông Phương Ngạo, ngươi hẳn là sẽ đi theo con đường ma vũ song tu đi?”
Đông Phương Ngạo nhìn Mặc Vô gật đầu.
“Được, vậy trước mắt trình độ ma lực của ngươi còn kém quá xa, hiện tại cái ngươi cần làm chính là bế quan! Đem trình độ ma lực của ngươi nâng cao lên!”
Mặc Vô nói xong lại nhìn về phía người do lão bằng hữu đề cử mà đến – Lệ Vô Ngân:
“Lệ Vô Ngân, ngươi muốn đi theo con đường nào?”

“Ma pháp sư băng hệ.” Lệ Vô Ngân thấp giọng đáp, ánh mắt nhìn xa xa, không biết suy nghĩ cái gì.
“Tốt. Giá trị ma lực của ngươi hiện nay trước mắt cũng đủ nhưng là muốn học ma pháp cao thâm hơn cần phải có ma lực thâm hậu và năng lực khống chế ma pháp cao siêu. Ngươi biết chính mình nên làm gì rồi chứ?” Mặc Vô nghiêm túc chỉ điểm.
Lệ Vô Ngân hiểu rõ, đứng dậy cúi mình chào Mặc Bô nói: “Cám ơn giáo sư chỉ điểm, đệ tử ngày ma bắt đầu bế quan.”
Đông Phương Ngạo và Lệ Vô Ngân đều phải bế quan?
Sở Lạc Lạc ngạc nhiên nhìn hai người, bất đắc dĩ nhìn về phía Mặc Vô, chờ đợi chỉ điểm của hắn. Một giáo sư tốt cũng không phải chỉ cần có thực lực cao thâm hoặc là có thể dạy cho đệ từ những ma pháp cường đại mà chỗ hay chính là chỉ điểm rõ phương hướng tu luyện cho đồ đệ.
Đến lượt Sở Lạc Lạc, Mặc Vô đảo mắt qua vị trí mà cô bé này ngồi, bỗng nhiên hơi dừng một chút, đáy lòng nảy lên một tiếng thở dài: “Sở Lạc Lạc, ngươi là ma pháp sư song hệ hỏa phong?”
Sở Lạc Lạc nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào Mặc Vô, nhìn chòm râu trắng muốt của hắn, nhìn bầu rượu vĩnh viễn không rời thân, khóe miệng khẽ mỉm cười.
“Vậy ngươi muốn đồng thời tu luyện cả hai hệ ma pháp hay là tu luyện một hệ trước?” Mặc Vô dò hỏi.
Trên mặt Sở Lạc Lạc hiện lệ một tia do dự, nàng là toàn hệ ma pháp sư, căn bản không chỉ có hai hệ ma pháp đơn giản như vậy. Nói đến con đường tu luyện về sau nàng thật đúng là có chút mê mang nhưng mà nếu như nói ra sự thật mình là toàn hệ ma pháp sư thì chỉ sợ sẽ rước phải phiền toái.
Thấy Sở Lạc Lạc có chút bang hoàng, Mặc Vô hiểu rõ gật đầu: “Tốt, vậy ngươi trước hết cũng tu luyện ma lực đi, về phương diện khác thì tự mình ngẫm nghĩ xem mình đi con đường nào thì tốt.”
Chỉ điểm cho ba người xong Mặc Vô tổng kết một câu: “Bắt đầu từ ngày mai, ba người các ngươi lập tức bế quan, đồng thời ta cũng hi vọng các ngươi suy nghĩ cẩn thận xen các ngươi vì sao lại tu luyện ma pháp! Vì sao lại muốn đề cao thực lưc! Một người khi tu luyện chung quy vẫn cần một tín niệm, không có tín niệm kiên định thì không thể sáng tạo nên kì tích trong ma pháp!”
Nói tới đây, Mặc Vô lại nâng bầu rượu lên uống một ngụm, lẩm bẩm nói: “Ma pháp không có tốt xấu, có thể phân biệt tốt xấu chỉ có lòng người a!”
Trên mặt Mặc Vô đột nhiên xuất hiện một cỗ tang thương và bi thống, uống rượu loạng choạng rời đi.


Bình luận

Truyện đang đọc