LINH SÁT



Nghe được một ít tiếng vang, Đông Phương Ngạo nhịn không được nhìn vào trong hang động tối đen kia, sợ Sở Lạc Lạc ở bên trong gặp bất trắc. Chỉ là nhìn hai con Quỷ Diện Viêm Hồ canh giữ ở cửa động, nhớ lại lời chúng nó vừa nói, mặc dù trong lòng rất lo lắng nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Không bao lâu sau, Sở Lạc Lạc dẫn đầu đi ra, phía sau, đúng là cô nàng Mạc Tuyết.
Nhưng mà lúc này nàng cúi đầu, hai má sưng đỏ, nhìn không rõ vẻ mặt. Thế nhưng Đông Phương Ngạo liếc mắt liền phát hiện trên người nàng mặc đúng là quần áo của Sở Lạc Lạc, chính là bộ váy màu thuỷ lam kia.
May mắn lúc nãy hắn không nhất thời xúc động mà chạy vào. Đông Phương Ngạo không sợ trời không sợ đất lúc này cũng có chút nghĩ đến mà sợ.
“Nàng quả thật là đồng đội của các ngươi?” Quỷ Diện Viêm Hồ bỗng nhiêm mở miệng nói.
Sở Lạc Lạc khẽ gật đầu đáp: “A, tạm thời có thể coi là vậy!”
Ngữ khí của Quỷ Diện Viêm Hồ trở nên có chút khinh miệt, nó nói: “Vậy nhóm các ngươi sau này cần phải cẩn thân một chút, việc làm như bán đứng đồng đội, ngay cả ma thú chúng ta cũng không them làm…”
Mạc Tuyết nghe vậy, khẽ giật mình, không dám ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt của mọi người.

Lúc này Đông Phương Ngạo nói một câu: “Vậy nhiệm vụ lần này của chúng ta?”
Quỷ Diện Viêm Hồ nheo hai mắt hẹp dài, cảnh giác nhìn Đông Phương Ngạo: “Nhân loại, ngươi muốn nuốt lời?”
Sở Lạc Lạc trừng mắt nói: “Đồ ngốc, nhiệm vụ của chúng ta đã sớm hoàn thành, nếu không ta cần gì phải làm điều thừa thãi là lẫy ma hạch của con Liệt Hùng kia ra.”
Đúng rồi, Liệt Hùng sau khi cuồng hoá cũng tương đương với ma thú thất giai.
Trong lòng Sở Lạc Lạc hiểu được lúc trước có thể dễ dàng làm một con Quỷ Diện Viêm Hồ bị thương chỉ là nhờ may mắn, nếu như chúng nó dốc toàn lực để đánh thì chỉ sở khó phân thắng bại.
Ánh mắt Quỷ Diện Viêm Hồ có chút nghi ngờ, thậm chí còn bày ra trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Lúc này, chim nhỏ màu trần bì vẫn ở trên vai Sở Lạc Lạc bỗng nhiên vỗ cánh một chút, sau đó lại nhẹ nhàng bay về chỗ cũ. Hai con Quỷ Diện Viêm Hồ cũng không tự chủ được lùi từng bước về phía sau, thần sắc có chút kính sợ.
Vẫy tay tạm biệt hai ma thú, bốn người thừa dịp trời còn chưa tối, lên đường trở về.
Quỷ Diện Viêm Hồ nhìn bóng dáng bốn người rời đi, lại dùng tiếng thú thấp giọng nói
chuyện với nhau.
“Vị kia cư nhiên từ Huyết sắc chi lâm đi ra.”
“Đúng vậy, từ tám năm trước, sau tộc chủ của chúng ta ra khỏi sơn mạch ma thú, giờ lại có một vị…”
“Ai… Vị kia không màng danh lợi, ẩn cư mấy trăm năm, lần này không biết vì sao.”
Không nghĩ tới hai con Quỷ Diện Viêm Hồ này thế nhưng đã sống trong rừng Bạch Cốt mấy trăm năm, cũng được coi là bá chủ của cánh rừng này. Nếu như chúng nó hô gọi
những ma thú khác thì cũng là nhất hô bá ứng*. Tình hình chiến đấu lúc đó tuy là rơi
xuống thế hạ phong nhưng nếu đánh tiếp, ai thắng còn không biết được. (Nhất hô bá ứng: kêu gọi một tiếng là có rất nhiều người hưởng ứng)
--
Dọc theo đường đi, bốn người vẫn không hề nói chuyện với nhau, đặc biệt Mạc Tuyết vẫn cúi đầu, không nói chuyện, khác xa so với lúc đi, ngay cả Lệ Vô Ngân nàng cũng không nhìn qua.

Thẳng cho đến khi đến cửa của Thánh Vân học viện, Mạc Tuyết mới mở miệng nói một câu: “Này… Ta… Thực xin lỗi…”
Tuy rằng thanh âm tư tiếng muỗi kêu nhưng mà cả ba người đều nghe thấy lời nói của nàng. Nhìn bóng dáng nàng rời đi, Sở Lạc Lạc chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Trở về học viện, chuyện đầu tiên Sở Lạc Lạc làm chính là đi gặp ca ca Sở Hiện. Nàng cũng ngoài ý muốn biết được tu vi của Sở Hiên đã tăng thành Cao Cấp Kiếm Sư nhất giai.Khi nhập học mấy tháng trước hắn vẫn là Sơ Cấp Kiếm Sư, cư nhiên lại có tiến bộ thần tốc như vậy thật không khỏi khiến người ta mở rộng tầm mắt. Học viện đã đặc cách cho hắn vào lớp đặc biệt, cũng có một giáo sư riêng chỉ dạy, mà vị giáo sư kia lại chính là Ngô Thích.
“Ca ca, huynh hiện tại thế nhưng là người nổi tiếng trong học viện nha, ta vừa mới trở về liền nghe thấy tin tức này.” Sở Lạc Lạc trêu ghẹo nói với Sở Hiên.
Đối mặt với lời khen tặng của muội muội, Sở Hiêncũng không quen cho lắm.
Mà lúc này, chim nhỏ vẫn đứng trên vai Sở Lạc Lạcbỗng nhiên bay tới bả vai Sở Hiên, dừng lại một lúc sau đó lại bay trở về.
Con chim nhỏ màu trần bì nổi bật như vậy, Sở Hiên đã sớm chú ý tới, hỏi: “Lạc Lạc, con chim này là ngươi bắt được?”
Sở Lạc Lạc nhún nhún vai đáp: “Con chim nhỏ kì quái này từ khi ở rừng Phạch Cốt vẫn bám theo ta.”
“Không biết vì sao, ca ca nhìn nó sẽ cảm thấy có chút thân thiết.”Sở Hiên nói, nhưng mà chỉ là một con chim nhỏ thôi, sao lại có cảm giác như vậy.
Lời nói của Sở Hiên làm cho Sở Lạc Lạc sửng sốt, nàng củng có cảm giác như vậy, không ngờ Sở Hiêncũng giống nàng. Nhưng mà nàng cũng không có nói ra con chim nhỏ này có thể nói tiếng người.
Ngày ấy, nàng đối với mưu kế mà Quỷ Diện Viêm Hồ thiết lập cảm thấy có gì đó không đúng nhưng cũng không nghĩ nhiều. Cho đến khi nàng đi vào hang động, con chim nhỏ trên vai bỗng nhiên mở miệng nói chuyện. Mà theo lời nó thì nó đã nhìn thấy hết mọi chuyện.
Thì ra thời điểm Mạc Tuyết gặp được Quỷ Diện Viêm Hồ, nàng cũng sử dụng công kích tinh thần. Trong lúc tức giận nàng cư nhiên nói với Quỷ Diện Viêm Hồ là có ba người đang đi về phía này, chính là vì ma hạch của Quỷ Diện Viêm Hồ mà đến, thậm chí còn để lộ ra thực lực của ba người, còn dâng ra một kế như vậy.
Quỷ Diện Viêm Hồ là loài giảo hoạt, sao có thể để ột tiểu cô nương như vậy điều khiển. Một con Quỷ Diện Viêm Hồ khác nấp ở trong bóng tối đánh lén thành công, đem Mạc Tuyết trói lại. Quỷ Diện Viêm Hồ tuy trời sinh tính tình giảo hoạt nhưng lại trọng tình trọng nghĩa, vì thế Mạc Tuyết mới nhận được giáo huấn như vậy.
Lời nói của chim nhỏ chính thức làm cho Sở Lạc Lạcđối với Mạc Tuyết vô cùng tức giận, nàng thậm chí nổi lên sát ý, ba cái tát kia, cũng chỉ là phát tiết mà thôi.
--
Mới vừa bước vào phòng ngủ, chim nhỏ trên vai nhẹ nhàng dừng trên không trung dưới ánh mắt kinh ngạc của Sở Lạc Lạc mà hóa thành người.
Đó là một nam nhân cao lớn, hắn mặc trường bào màu trần bì giống như màu lúc hắn hóa thành chim nhỏ, tiên diễm động lòng người.

Trong lúc nhất thời, Sở Lạc Lạc cũng không biết dùng loại ngôn ngữ gì để hình dung nam nhân này.Mái tóc dài cũng giống như áo bào, là mày trần bì, tuy diễm lệ nhưng không hề nữ tính, lại càng không che đi nửa phân dung mạo của nâm nhân này.
Người này, tựa yêu phi yêu, tựa ma phi ma.(Vừa giống yêu mà lại vừa không giống.)
Một đôi mắt phượng mê lu, đồng tử màu ô liu xanh biếc như đá quý, cánh mũi cao ngất, bạc môi mỏng hơi cong lên, độ cong khiến cho người ta ghen tị.
Bạc môi của hắn khẽ mở, thanh âm thanh thúy dễ nghe như tiếng nước truyền đến.
“Thì ra là hậu nhân của người trong tộc, khó trách trên người ngươi có một loại cảm giác quen thuộc.”
Nếu như trên đời này thực sự có ma âm mê hoặc lòng người, chỉ sợ là củng chỉ đến mức này!
Thì ra không chỉ có nàng và Sở Hiên có loại cảm giác này, ngay cả nam nhân không hiểu là thần thánh phuong8 nào này cũng có cảm giác đó.
Cái gì gọi là hậu nhân của người trong tộc?!Rốt cuộc là có ý tứ gì.
Sở Lạc Lạc vẫn chưa mở miệng, chỉ là lẳng lặng nhìn nam nhân. Bị một đôi con ngươi như vậy nhìn, rõ ràng là một nữ nhân chưa từng gặp mặt lại làm cho hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc, cái loại quen thuộc này không phải là do huyết thống mỏng manh.
Trong miệng của hắn bỗng nhiên thốt ra một cái tên: “Cổ Vân Lạc!”
Đây là lần thứ hai Sở Lạc Lạc nghe được cái tên này từ miệng nam nhân xa lạ, nàng cũng không khỏi hơi ngẩn ra. Thân hình màu trần bì ánh mắt màu ô liu trong như đá quý, một lát sau, trong mắt nàng liền hiện ra thần sắc mừng như điên:
“Ngươi là… U Phượng!”
Nam nhân nâng mắt, trong đôi mắt u diễm dường như có vô hạn tinh quang, giờ phút này đình chỉ tại dung mạo cô gái trước mặt, hắn vươn hai tay, nhẹ giọng nói: “Ừ, là ta.”


Bình luận

Truyện đang đọc