LINH SÁT



Cửu Vĩ Linh Hồ chở hai người Lãnh Tiêu Nhiên và Sở Lạc Lạc chạy vội trong bóng đêm, nó phóng qua tường cao của Thánh Vân học viện, dưới ánh trăng, bộ lông màu bạc mơ hồ loé sáng.
Trong Thánh Vân học viện, người tài vô số, ma thú cửu giai xuất hiện làm cho rất nhiều người chú ý, trong đó cũng có một lão nhân bởi vì địa điểm mà Cửu Vĩ Linh Hồ đáp xuống đúng là ngoài cửa phòng của ông.
Khi Mặc Vô vửa mở cửa ra, Lãnh Tiêu Nhiên lòng như lửa đốt lập tức ôm một người xông vào, bùm một tiếng quỳ xuống, vẻ mặt bi thương thì thầm: “Mặc lão, cứu nàng, cứu nàng…”
Đợi sau khi nhìn rõ tướng mạo của người mà Lãnh Tiêu Nhiên ôm trong lòng xong, Mặc Vô vô cùng hoảng sợ. Sở Lạc Lạc là đứa nhỏ mà ông yên tâm nhất, làm sao lại rơi vào tình trạng này.
“Trước đừng hoàng hốt, nàng vẫn còn sống.”
Mặc Vô xem mạch một hồi, trong ánh mắt liền hiện lên vài phần kinh ngạc, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm trọng: “Nàng bị vật gì làm bị thương? Vết thương ở chỗ nào?”
Nghe được nàng vẫn còn sống, Lãnh Tiêu Nhiên mới hơi yên lòng một chút, lúc này hắn đã không thất kinh giống như vừa rồi liền đem mọi chuyện hắn nhìn thấy nói ra.
Trong khoảng thời gian này, tuy Lãnh Tiêu Nhiên không ở Vân Đô nhưng thông qua mạng lưới tình báo của Giáng Vân Lâu hắn cũng đã biết đến sự kiện thần kiếm vừa rồi. Hơn nữa nam nhân đánh nhau với hắn hôm nay, đúng là người của Ma giới.
Khi nam nhân mắt đỏ kia dùng móng tay phá hỏng lá chắn băng thì Lãnh Tiêu Nhiên đã liên tưởng tới đêm đó ở Vân Quy Thành, lúc sắp gỡ được mặt nạ của Sở Lạc Lạc thì cũng có một cánh tay quỷ dị vươn ra từ mặt nạ. Lập tức, trong lòng Lãnh Tiêu Nhiên tràn ngập lửa giận bởi vì chỉ có người nàng cực kì tín nhiệm mới có thể ở trước mặt nàng mà xúc phạm đến nàng.
“Vậy nàng…” Lãnh Tiêu Nhiên sốt ruột muốn biết tình hình hiện tại của nàng vội vàng hỏi.

Mặc Vô nghe xong, nhanh chóng nhíu mày, khi cúi đầu suy nghĩ mới phát hiện ra cánh tay phải của Lãnh Tiêu Nhiên có vết máu loang lổ. Cổ tay áo đã rách tươm, bên trên có năm miệng vết thương mơ hồ có thể thấy cả xương. Thì ra mùi máu tươi mà lúc trước ông ngửi được là xuất phát từ người này.
“Lãnh tiểu tử, trước xử lí miệng vết thương trên cánh tay ngươi đã. Ta muốn đi tìm một người, y thuật của nàng so với ta còn inh hơn, ta rất nhanh sẽ trở về.”
Nói xong, Mặc Vô bỗng biến mất, nửa khắc sau liền trở lại, đi theo phía sau ông là một phụ nhân có gương mặt hiền lành phúc hậu.
Khi phụ nhân này xuất hiện thì nhìn thấy một nam tử tóc bạc và một nam tử mặc y phục màu quất đứng ở đầu giường, cũng tò mò đánh giá hai nam nhân này.
Ngay tại khi Mặc Vô vừa rời đi thì U Phượng vừa vặn chạy về. Ma thuật cảm ứng lẩn nhau của hắn và Sở Lạc Lạc vẫn còn cho nên có thể dể dàng tìm đến nơi này. Khi hắn đến nơi chính là thấy Lãnh Tiêu Nhiên si ngốc nhìn dung mạo đang mê man kia, không có một chút phòng bị. Nếu như là lúc này có người muốn giết hắn, quả thật là dễ như trở bàn tay.
Từ miệng của Lãnh Tiêu Nhiên, U Phượng biết được Sở Lạc Lạc cũng không nguy hiểm đến tính mạng liền nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Lúc này nhìn thấy Mặc Vô đem một phụ nhân đến, hai người tự giác nhường đường.
Phụ nhân đưa tay áp lên trán của Sở Lạc Lạc, nhắm mắt lại, niệm lên chú ngữ, chỉ chốc lát sau, bà mở to hai mắt, trong mắt kèm theo tia kinh ngạc và không thể hiểu nổi.
“Ba người các ngươi, tạm thời quay đầu lại đi, ta muốn kiểm tra vết thương trên ngực của nàng.” Phụ nhân nói, trong giọng nói có chút nghiêm túc.
Khi phụ nhân nhìn thấy vết sẹo năm xưa của Sở Lạc Lạc lại hít vào một ngụm khí lạnh.
“A Mạc, tình hình như thế nào?” Mặc Vô có chút không yên lòng mở miệng hỏi.
“Đứa nhỏ này có thể còn sống, thật đúng là kỳ tích.” Phụ nhân nói: “Nhìn vết thương cũ trên ngực nàng mà nói, nàng nhiều nhất chỉ có thể sống đến mười tuổi, hơn nữa kinh mạch đã bị phá huỷ, đừng nói là tu luyện ma pháp, thậm chí thân thể còn không khoẻ, mạch bằng người bình thường.
Nhưng mà không biết nàng đã dùng phương pháp gì lại có thể tu bổ tốt kinh mạch, hơn nữa kinh mạch so với người bình thường còn kiên cường, dẻo dai hơn, chỉ là, vẫn để lại hậu hoạn.”
Lãnh Tiêu Nhiên nghe vậy, sắc mặt cứng đờ. Trước kia sau khi Sở Vương gia lâm nạn, Sở Hàn đoạt vị, hạ sát tâm đối với hai huynh muội Sở Hiên, Sở Lạc Lạc. Hành vi của hắn được hoàng hậu của Thiên Kỳ Quốc ủng hộ, tuy nhiên, một đám dũng sĩ trung thành mang theo Sở Hiên và tiểu quận chúa lúc đó vẫn còn trong tã lót né tránh sự truy đuổi của sát thủ. Nghe nói khi đó tiểu quận chúa bị kiếm đâm trúng ngực, mọi người đều nghĩ tiểu quận chúa lúc đó chết đi. Ngay cả Lãnh Tiêu Nhiên, lần đầu tiên nhìn thấy Sở Lạc Lạc cũng cảm thấy kinh ngạc. Thì ra tiểu quận chúa chân chính đã tạ thế vào năm mười tuổi, như vậy linh hồn của Cổ Vân Lạc hẳn là khi đó mới tiến vào thân thể này. Thế nhưng thời điểm lần đầu tiên bọn họ gặp lại, hắn lại không nhận ra, thậm chí còn làm ra hành động khiến nàng chán ghét.
Nàng đứng một chút, nhìn sắc mặt khó coi của ba nam nhân, giải thích nói: “Các ngươi nói đêm nay nàng lại trúng một kiếm vào ngực nhưng mà ta cũng không phát hiện thấy miệng vết thương, cũng không có chỗ nào bị chảy máu. Sau khi cẩn thận xem xét ta mới phát hiện đó là bởi vì người đâm nàng cũng không muốn lấy đi tính mạng của nàng mà là muốn nàng mất đi ma lực, nếu như đem kiếm kia đâm lệch một chút thì nàng có thể lại một lần nữa tu luyện lại, nhưng cố tình kiếm kia lại đâm vào vết thương cũ của nàng. Chỉ sợ từ nay về sau nàng không thể ngưng tụ nguyên tố ma pháp được nữa!”
Những lời này như một lưỡi đao sắc nhọn cắt vào lòng Lãnh Tiêu Nhiên, đau thấu tâm can,. Thân hình cao ngất lảo đảo muốn ngã, vì sao như vậy, một lần lại một lần bỏ qua nàng. Vì sao hắn không thể đuổi đến nhanh hơn một chút, nếu như hắn không trở về, vẫn ở bên cạnh nàng thì sẽ không xuất hiện những chuyện như vậy. Hối hận giằng xé thân thể của hắn, ngay cả linh hồn cũng giống như bị xé rách. Hắn nắm chặt tay, ngay cả móng tay đâm vào lồng bàn tay cũng không nhận ra.
Sau khi U Phượng nghe thấy câu nói kia cũng cứng ngắc đứng ở một bên, trong mắt là kinh ngạc không thể tin được. Bởi vì hắn biết ma pháp đối với Cổ Vân Lạc có ý nghĩa như thế nào, nó so với sinh mạng của nàng còn quan trọng hơn. Nếu như nàng biết chuyện này, thì..... hậu quả, hắn thật không thể tưởng tượng nổi
“Chẳng lẽ không có cách nào chữa khỏi sao?” Mặc Vô cũng vô cùng khiếp sợ và đau lòng nhưng dựa vào kinh nghiệm sống của mình hắn nghe ra lời nói của phụ nhân còn che dấu tin tức.
“Cách thì có cách, nhưng mà....” Một câu phụ nhân vừa nói ra, trong mắt hai người vốn dĩ hối hận không thôi lập tức hiện ra ánh sáng mừng như điên.
“Nhưng mà cái gì?” U Phượng khẩn trương hỏi
“Cách thì có cách, nhưng mà…” Một câu phụ nhân vừa nói ra, trong mắt hai người vốn dĩ hối hận không thôi lập tức hiện ra ánh sáng mừng như điên.

“Nhưng mà cái gì?” U Phượng khẩn trương hỏi.
“Luyện dược sư! Nếu như có thể tìm được luyện dược sư thì nàng còn có khả năng khôi phục ma lực.”
Luyện dược sư, một nghề nghiệp từ xa xưa, Thánh Vân đại lục hiện nay đã không còn mấy người, luyện dược sư có tài chân chính lại càng hiếm. Mặc Vô và Cổ Vân Lạc cũng đã từng nghiên cứu về dược liệu nhưng cũng chỉ là biết chút da lông mà thôi.
Thời điểm Cổ Vân Lạc ẩn cư ở Huyết Sắc Chi Lâm đã từng chế tạo ra một cái ao ma pháp, việc này cũng đã vận dụng kiến thức về luyện dược. Nhưng mà phần lớn trong đó là dược liệu quý hiếm mà nàng tốn nhiều năm tìm được lại kết hợp với vong linh ma pháp, tốn rất nhiều thời gian mới có thể tạo thành cái ao ma pháp kia.
Nhưng mà luyện dược sư chân chính thì không giống vậy. Bọn họ có thể từ trong những vật ngoài tự nhiên lấy ra nguyên tố ma pháp lại dùng những nguyên tố này để chế tạo ra thuốc ma pháp, thuốc này bất kì ai cũng có thể sử dụng, cho dù là người không có ma lực.
Nghề nghiệp này tất nhiên là vô cùng được hoan nghênh nhưng mà luyện dược sư lại cực kì thưa thớt bởi vì người bình thường chính là đem nguyên tố trong tự nhiên trực tiếp hút vào cơ thể để chuyển hóa thành ma lực nhưng luyện dược sư thiên phú còn có khả năng thực thể hóa những nguyên tố đó thành nguyên tố thể để sử dụng.
--
Sáng sớm hôm sau, Sở Lạc Lạc từ trong mê man tỉnh lại.
Khi nàng mở mắt ra, nhìn thấy những người đứng ở xung quanh giường cũng cảm thấy kinh ngạc một phen. Mặc lão, U Phượng, phụ nhân đã từng gặp ở Tàng Thư Các, thậm chí còn có cả Lãnh Tiêu Nhiên!
Trong khoảnh khắc khi phát hiện ra Lãnh Tiêu Nhiên, thân thể của nàng căng thẳng, lập tức trở nên cảnh giác. Nhìn thấy ý phòng bị trong đôi mắt màu hổ phách, nội tâm Lãnh Tiêu Nhiên co rút đau đớn, tất cả, đều là vì tên hạ nhân mà hắn hại chết…
“Đây là có chuyện gì? Vì sao lại lại nằm ở đây?” Có nhiều người ở đây như vậy, Lãnh Tiêu Nhiên kia cũng sẽ không dám làm gì nàng. Sở Lạc Lạc yên tâm dò hhỏi, trong mắt không khỏi có chút mê mang.
Mọi người đều im lặng, không biết nên mở miệng như thế nào. Bỗng nhiên, Sở Lạc Lạc dường như nghĩ đến cái gì, nhìn U Phượng, giật mình nói: “Ngươi tại sao…” U Phương luôn luôn hóa thành chim nhỏ để che dấu thân phận nha, tại sao nàng vừa trở lại thì lại thấy hắn hóa thành hình người trước mặt người khác. Mà người ở trong phòng này cũng không nói gì, chỉ dùng một ánh mắt lo lắng nhìn nàng. Nàng có cái gì khiến ọi người phải lo lắng sao?
“Nha đầu, chuyện ta sắp nói ra, ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, trăm ngàn lần không được kích động.” Mặc Vô gương mặt nghiêm túc, sâu xa nói.
Sở Lạc Lạc tuy thấy kì lạ nhưng vẫn gật đầu.
“Tối hôm qua sau khi ngươi bị trúng một kiếm, hôn mê bất tỉnh, là Lãnh Tiêu Nhiên đưa ngươi tới nơi này. . .”
Mặc dù có chút bất kính nhưng Sở Lạc Lạc vẫn nhịn không được mà cắt ngang lời của lão nhân. Cái gì mà trúng kiếm, cái gì mà được Lãnh Tiêu Nhiên cứu về, nàng không phải là đang nằm mơ chứ?
“Lão nhân, lời nói của người sao ta nghe lại không hiểu gì hết vậy?”
Sở Lac Lạc suy tư một hồi nói. . “Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Ta sao lại không nhớ gì hết?”
Nhìn thấy vẻ mặt mê man của Sở Lạc Lạc, U Phượng lo lắng không thôi, không khỏi bật thốt lên hỏi: “Ngươi không nhớ một người tên là Lãnh Nguyệt sao?”
Lãnh Nguyêt? Nghe cái tên này Sở Lạc Lạc cảm thấy trước ngực hơi đau đớn nhưng mà trong đầu không có chút ấn tượng nào với cái tên này, vì thế nàng nhẹ nhàng lắc đầu.

U Phượng sửng sốt lại hỏi vài vấn đề nữa thì mới phát hiện ra, chỉ cần những chuyện có liên quan đến Lãnh Nguyệt, Sở Lạc Lạc đều quên hết, những chuyện khác nàng đều nhớ rõ. Người kia, vốn là người nàng tín nhiệm, vì thế khi bị hắn làm bị thương, trong óc nàng tự động loại bỏ tất cả những gì liên quan đến người đó. Điều này có thể thấy được người kia đã khiến nàng vô cùng tổn thương!
Mặc Vô mặc dù không biết chuyện của Lãnh Nguyệt nhưng cũng đoán được người kia chính là người đã đâm Sở Lạc Lạc bị thương, mà hắn chính là người đang giữ thần kiếm, cũng chính là người của Ma giới. Ông đau lòng nhìn Sở Lạc Lạc, chuyện như vậy, có lẽ quên đi cũng tốt!
Sau lần cắt ngang nho nhỏ, Mặc Vô trở về chuyện chính, nói sự thật khó nói lên lời kia ra.
Sở Lạc Lạc lúc đầu còn không tin nhưng sau khi âm thầm vận động ma lực của mình mới phát hiện những lời Mặc Vô nói đều là thật. Lòng nàng lạnh lẽo, kinh ngạc không biết làm sao, chỉ là một lát sau nàng lại trấn tĩnh lại, bộ dạng bình tĩnh khiến ọi người đều kinh ngạc.
Mất đi ma lực, không thể sử dụng ma pháp đối với nàng quả thật là đả kích nhưng cũng không nghiêm trọng như bọn họ tưởng tượng. Bởi vì bọn họ không biết khi Sở Lạc Lạc vừa mới nhập vào khối thân thể này thì thân thể gầy yếu đến mức độ nào. Mà nàng cũng đã phải trải qua một thời gian dài cố gắng mới có thể cải tạo khối thân thể này không kém hơn người bình thường là mấy.
Hiện nay, mất đi ma lực chỉ là tạm thời, chỉ cần tìm được luyện dược sư là có thể giải quyết. Hiện tại việc nàng cần làm là lên tinh thần, tìm được cái người luyện dược sư đang lánh đời đó thôi.
Vì thế Sở Lạc Lạc nâng khóe miệng lên cười nói với Mặc Vô: “Ta lúc nào cũng có thể xuất phát!”
Mặc Vô vẫn còn lo lắng, khi nghe thấy lời nói của Sở Lạc Lạc không khỏi vỗ vỗ bả vai nàng cười nói: “Nha đầu! Quả nhiên kiên cường! Không hổ là đồ đệ của ta!”
Sở Lạc Lạc nhe răng cười, lại nghĩ đến cái gì bỗng nhiên hỏi: “Ta sao lại bỗng nhiên gặp chuyện xui xẻo như vậy , là kẻ nào làm ta bị thương? Ta hoàn toàn không nhớ ra”
Phụ nhân vẫn im lặng ở một bên nói: “Có thể là do bị đả kích quá lớn nên mất đi một phần trí nhớ.”
“Lúc ta đi qua nơi đó thì ngươi cũng đã hôn mê, người làm ngươi bị thương. . . Ta chưa từng gặp qua, là một nam nhân có đôi mắt đỏ như máu.” Lãnh Tiêu Nhiên đáp.
Nụ cười của nàng thật đẹp lại chưa từng vì hắn mà nở rộ, nếu có thể, hắn chấp nhận đem tất cả của mình để đổi lấy một ý cười thật lòng của nàng.
“Lúc ấy chúng ta ở bên ngoài đi dạo, sau đó lại tách ra” Nhìn thấy ánh mắt của Sở Lạc Lạc nhìn tới mình, U Phượng lấy một cái cớ vô cùng sứt sẹo: “Thời điểm ta chạy tới thì thấy hắn ôm ngươi, đang chiến đấu với một nam nhân mắt đỏ”
Cuối cùng U Phượng còn bổ sung thêm một câu: “Nam nhân mắt đỏ kia còn muốn ta nhớ kĩ, tên hắn là Lãnh Nguyệt!”
Người kia thế nhưng lại khiến Sở Lạc Lạc tổn thương nặng như thế, hiện tại nếu như Lạc Lạc quên đi hắn như vậy từ nay về sau hắn chính là người lạ. Nói ra tên hắn, để cho nàng nhớ kĩ cũng tốt.
Quả nhiên Sở Lạc Lạc lẩm nhẩm tên này vài lần, trong mắt hiện ra một tia lạnh như băng: “Lãnh Nguyệt sao? Ta nhớ kĩ!”


Bình luận

Truyện đang đọc