LỜI HỨA


Trí Thành mở cửa cho Diệu Đình lên xe rồi mới vòng sang ghế lái.

Cô mở cửa xe vẫy tay chào không quên dặn thêm ông ta tái khám tại bệnh viện.
Ra đến đường lớn, Diệu Đình dựa tay Trí Thành:
- Theo anh thì ông ấy cảm ơn em bao nhiêu tiền? Cái thẻ kia cũng thật hữu ích nhỉ?
- Em tiếc rồi hả? Vậy anh quay lại lấy cho em nhé!
- Dù sao em cũng là người nghèo mà, mà nghèo thì thích tiền là đúng rồi.
Trí Thành gật gù cười, xoa đầu cô an ủi:
- Muốn bao nhiêu anh cho?
- Thật hả?
- Không phải anh làm ra tiền để cho vợ anh tiêu sao?
- Nhưng em đã làm vợ anh đâu?
- Vậy bây giờ đi đăng kí kết hôn nhé!
- Không, anh chưa cầu hôn em mà.
- Thích lấy chồng rồi hả?
- Nếu người đó là anh.
Trí Thành chợt thấy tim mình muốn nhảy tưng tưng trong lồng ngực, tâm trạng vui vẻ như sóng trào tiện tay kéo đầu cô vào lòng mình.

- Anh chỗ kia có vườn hoa đẹp, chúng ta xuống chụp chung một bức ảnh đi
Trí Thành đồng ý lái xe vào hè đường, thảnh thơi xuống xe nhìn Diệu Đình chạy tung tăng tìm góc chụp, khuôn mặt hớn hở như một đứa trẻ.
- Lại đây đi anh.
Trí Thành vòng sang đi đến bị cô kéo dí sát mặt liên tục chụp còn bắt anh cười đến đơ cả hàm.

Thấy có người đến, cô còn nhờ người ta chụp hộ nhưng tư thế thì không giống ai, cứ nhảy chồm chồm lên hôn má, hôn môi rồi còn bắt anh cõng xuôi, cõng ngược mới chịu.
Vừa lên xe, cô lại bắt anh mở mui xe, ngồi hẳn phía sau anh chụp ảnh tự sướng cho cả hai phải đến cả núi ảnh mới chịu dừng lại.
- Em chụp nhiều vậy làm gì?
- Anh còn nhớ hội con gái là fan hâm mộ của anh hồi cấp 2 không?
Vừa lái xe, anh vừa gật đầu ra hiệu còn nhớ.

Đó là thời gian anh không bao giờ quên được vì lúc đó có con nhóc ghét anh nhất trường nhưng lại thích làm nũng nhất mà bây giờ nó lại đang bám dính lấy anh.

Khẽ mỉm cười vì suy nghĩ của mình mà không để ý có người đang ngây ngô nhìn anh:
- Anh nhớ tới cô nào mà cười vui vẻ vậy? Không phải hồi ấy anh đã thích ai chứ hả? Đã vậy, lát về em sẽ đăng ảnh lên facebook và lên hội nhóm cựu học sinh trường cho biết.
- Tùy em thôi, nếu đó là điều em muốn.
- Anh không sợ người cũ nhìn thấy đau lòng sao?
- Không, cô ấy còn đang mải sung sướng làm sao có cơ hội mà đau lòng.
Diệu Đình nhìn anh cười mà thấy có gì đó không ổn.

Nhưng mải xem ảnh nên kệ không quan tâm thêm.

Cứ vừa xem vừa tấm tắc khen " Anh đẹp trai thật đấy...à mà em cũng xinh gái nữa, chúng ta đẹp đôi quá!"
Ngồi cạnh nghe cô lảm nhảm mà Trí Thành cứ vừa nhìn sang vừa tủm tỉm cười.
- Này anh..
- Em làm anh giật mình đấy.
- Anh cũng phải đăng lên đấy.
- Không, anh không thích sống ảo.
Mặt mày Diệu Đình sầm xuống, quay ngoắt đi không thèm nhìn anh nữa mà lại tập trung xem ảnh.

Suốt quãng đường giận dỗi nên cô chẳng nói gì, tranh thủ chọn ảnh đăng lên facebook của mình.

Điện thoại của anh đổ chuông, nhìn qua thì cô thấy ghi "Sếp nói nhiều" liền bật cười với anh.
- Vâng, tôi Jones nghe ạ.
- Đặc vụ đã hưởng tuần trăng mật với người yêu xong chưa thì về làm nhiệm vụ thôi.
- Hai ngày nữa tôi mới hết án treo mà sếp.
- Có nhiệm vụ quan trọng cho đội của cậu, không biết ai lĩnh xướng nên tôi cho cậu mãn hạn trở về thi hành nhiệm vụ.

Cậu nên cảm ơn án phạt của tôi đi.
- Vâng, sếp nói đi ạ.
- Đêm nay, tại cảng có diễn ra giao dịch buôn bán vũ khí lậu, chúng ta được CIA thông báo hành động.

Cậu về cầm quân đi.

Vụ này không dễ xơi nên tôi đặc biệt tin tưởng cậu.
- Không phải vì nó nguy hiểm sao ạ?
- Cậu đúng là đặc vụ xuất sắc mà, tập kết lúc 7 giờ tối tại Cục nhé!
- Vâng sếp.
Tắt điện thoại, Trí Thành thấy Diệu Đình lườm mình thì quay mặt sang lái xe, tóc gáy anh vẫn dựng đứng không yên.

Anh quên mất là đã nghe điện thoại mà bật loa ngoài khi bên cạnh là cục nợ.

Thiết nghĩ đang nghỉ sẽ không phải nhận nhiệm vụ nên anh mới vô tư như vậy.


Còn bây giờ, đối mặt với con mèo bên cạnh đang giơ vuốt còn thấy ớn hơn đi làm nhiệm vụ.

Anh xuề xòa cười vờ như không hiểu.
- Em làm sao vậy?
- Ai cho anh nhận nhiệm vụ như vậy hả? Vẫn đang thời gian nghỉ ngơi cơ mà.
- Em yên tâm đi, người yêu em là ai chứ?
- Không chơi với anh nữa, cấm không được động vào em đến khi cho phép nghe chưa?
Mặt Trí Thành tụt dốc không phanh khi thấy ánh mắt đầy quyết tâm nghiêm nghị kia.

Anh mới được ăn thịt thì đã lại bị cấm vận sao mà chịu thấu nhưng vẫn ngậm ngùi im lặng, chờ thời cơ xin xỏ lại.

Diệu Đình còn cầm điện thoại của anh xem lưu tên mình là gì thì mắt đen lại với cái biệt hiệu "Đình đỏng đảnh."
Về đến căn hộ, Diệu Đình đi băng băng lên nhà, phi lên phòng tắm rửa để chuẩn bị đi làm mà không thèm để ý đến anh.

Cô khóa cửa tránh anh láu cá lẻn vào.
- Đình, mở cửa cho anh..


Bình luận

Truyện đang đọc