LỜI HỨA


Trí Thành ngẩn người, quyết định của Diệu Đình quá đột ngột.

Phải chăng do anh mà cô mới có quyết định nhanh chóng như vậy.

Trong thoáng chốc, anh chưa biết đối mặt với tình huống này như thế nào? Cũng chưa biết sẽ khuyên nhủ cô ở lại hay cùng cô về nước nhưng chắc chắn anh sẽ không buông tay Diệu Đình, không rời xa cô như đã làm 13 năm qua.
Diệu Đình nhanh chóng dọn dẹp đĩa bát mang vào nhà mà không cần biết anh đang nghĩ gì.

Việc trở về này không phải gặp anh cô mới quyết định mà ba Đức đã đề nghị từ năm trước rồi.

Nếu không vì cố nán lại để tìm anh, để biết anh vẫn tồn tại thì cô đã về nước ngay sau khi ra trường.
Trí Thành không về phòng mà lên sân thượng ngồi hút thuốc vì Diệu Đình dị ứng với mùi thuốc lá.

Học viện đào tạo ra anh không phải để bỏ việc giữa chừng, anh còn yêu công việc của mình và thấy hạnh phúc khi được cống hiến nhưng còn Diệu Đình.

Anh cũng không thể buông tay cô được, có lẽ sống chết với nghề không quá to tát với anh nhưng người anh yêu thực sự lo lắng.

Chỉ một vết thương nhỏ mà khiến Diệu Đình khóc lóc khổ sở đến vậy, nếu anh có chuyện gì thì cô ấy sẽ ra sao.

Có lẽ cũng đến lúc anh nên có quyết định sáng suốt cho mọi việc.

Dập tàn thuốc lá, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh khử sạch khói thuốc mới xuống nhà.

Định mở cửa vào phòng thì đã bị khóa lại.
- Đình..mở cửa cho anh.

Không phải em bắt anh cả đêm ngủ sofa đấy chứ?
- Em đã nói trước với anh rồi còn gì? Anh xuống đấy ngủ đi.
- Nhưng anh đang bị thương mà, cho anh ngủ cùng đi, anh hứa sẽ không chạm vào em.
- Nhưng có thể em sẽ không chịu được nên anh chịu khó ngủ dưới ấy đi, vết thương bị chạm vào sẽ không tốt đâu.

Chúc anh ngủ ngon.
- Ơ...
Trí Thành bất lực với lí lẽ của Diệu Đình, gõ cửa đến tê cả tay mà cô vẫn không nhân nhượng nên đành xuống phòng khách.

Nằm chán, mở tivi xem cũng không ngủ được, anh lại ngồi bật dậy vò đầu bứt tai.

"Từ ngày có cái gối ôm ấy thì ngủ mới ngon giấc, bây giờ tự dưng không có thì ngủ làm sao được."
Cứ nằm xuống lại ngồi dậy, tâm trạng bứt rứt khiến anh không thể chợp mắt nổi.

Anh chợt nghĩ ra cách nên chạy lên tầng 2, lấy thang dây trèo sang ban công phòng ngủ nhưng không ngờ ban công cửa vào phòng cũng bị chốt chặt.

Đi loanh quanh kiếm thứ để mở mà cả nhà không có một sợi dây thép hay một cái gì đủ nhỏ giúp anh mở khóa.
Ngồi dựa cửa ban công, gió biển thổi lên lồng lộng mà vẫn thấy bức bối trong lòng.

Ngó vào phòng, Diệu Đình vẫn không chịu nhúc nhích, có lẽ không có anh thì cô vẫn ngủ ngon.
Nằm trong phòng lớn, mắt cứ nhìn trần nhà mở trừng trừng không thể nào ngủ được.

Ngồi dậy, uống nước, đi bộ vòng quanh phòng cho mệt nhưng thấy tiếng động ngoài ban công thì Diệu Đình nhảy tót lên giường trùm chăn chỉ thò hai mắt ra quan sát xem có phải trộm không? Khi đã xác định kẻ trộm là Trí Thành thì cô thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến anh bị thương tự dưng lại cáu " Sao bị thương mà vẫn leo trèo được vậy? Giờ này không ngủ đi lên ban công ngồi làm gì?"
Diệu Đình thi gan với anh, nhắm mắt ngủ nhưng đầu óc cứ nghĩ đến anh bị thương ngồi lâu vậy lạnh mà ốm thì không ổn.

Cực chẳng đành, cô lết xuống giường mở cửa, giọng cáu gắt:
- Anh không ngủ đi lên đây làm gì?
Nhìn thấy Diệu Đình, Trí Thành đứng bật dậy, mỉm cười thật tươi:

- Anh ôm em ngủ quen rồi nên bây giờ nằm một mình không ngủ được.
Diệu Đình để cửa đi vào phòng, lẳng lặng lên giường, đặt gối ôm ở giữa rồi nằm xuống nhắm mắt.

Cô cảm nhận được người bên cạnh đã nằm xuống nhưng anh không chịu nằm yên mà cứ xoay hết bên nọ sang bên kia, trằn trọc khó ngủ.
- Mai em còn đi làm, anh có để em ngủ không hay là lại xuống phòng khách đây.
- Anh hứa sẽ không làm gì cả...cho anh ôm em được không?
Nghe giọng nói tội nghiệp của anh mà cô không nhịn được cười nhưng không muốn nhân nhượng.

Nếu anh mà ôm thì cô mới là người không cấm vận nổi mình.
- Em ngủ không ngoan nên sẽ động vào vết thương của anh, chịu khó ngủ đi.
- Nhưng anh không ngủ được...
Diệu Đình ngồi bật dậy, bật đèn sáng trừng mắt nhìn anh.
- Sao anh cứ được đằng chân lân đằng đầu thế? Mai em sẽ chuyển về nhà, nhà ai người ấy ở.

Bao năm không có em thì ai vẫn ngủ được còn gì?
Trí Thành cũng ngồi dậy, nắm lấy tay cô, ánh mắt rũ xuống nhưng vẫn thuyết phục.
- Em có biết có những thói quen đã trở thành phản xạ có điều kiện không? Mấy tháng ôm em ngủ đã tạo thành phản xạ nghiện mùi hương của em rồi nên bây giờ...
- Anh...đúng là...
- Ôm thôi mà...anh sẽ không manh động khi không được phép của em.
- Vậy anh ngủ trên này đi, em xuống nhà ngủ.
- Thôi vậy...anh sẽ không ôm nữa.
Diệu Đình đàm phán xong thì lại nằm xuống, trong tâm trí thực hành theo thuật thôi miên giấc ngủ đã được học trong ngành y để cố quên người bên cạnh mà ngủ.
Nằm im không dám động đậy, đến khi nghe hơi thở của Diệu Đình đã đều đặn, Trí Thành nhỏm người dậy kiểm tra để chắc chắn người bên cạnh đã ngủ mới bỏ gối ôm ở giữa sang bên cạnh, nằm sát lại ôm cô vào lòng.


Mùi hương quen thuộc dìu dịu, dễ chịu ru anh vào giấc ngủ nhanh chóng.
Tiếng chuông báo thức vang lên, Diệu Đình mơ màng choàng tỉnh giấc nhưng cả người không nhúc nhích được.

Cô đã bị anh ôm cứng trong lòng từ lúc nào.

Chẳng những không thấy giận mà cô còn cảm giác rất dễ chịu, vờ nhắm mắt lại rúc vào lòng anh nằm và bây giờ thì chẳng muốn dậy một chút nào.

Trí Thành thì vẫn ngủ say mặc người bên cạnh ngoáy như sâu.
Lười biếng nằm thêm một lúc đến 6 giờ thì cô khẽ lay anh:
- Anh...buông ra cho em dậy còn đi làm.
- Sớm mà em...anh vẫn muốn ngủ, cho anh ôm thêm một lúc nữa đi.
- Nhưng em sẽ đi làm muộn mất, từ đây đến viện xa lắm.
Trí Thành he hé mắt nhìn cô nằm lọt thỏm trong lòng mình thì xiết chặt tay kéo cô sát hơn khiến Diệu Đình la oai oái.
- Buông em ra...sao lại ôm chặt hơn vậy?
- Tại em hôm qua không cho anh ôm sớm nên ngủ muộn quá!
- Vậy thì tối nay khỏi ôm nhé! Em sẽ đổi ca trực đêm.
- Đừng làm vậy mà...anh sẽ đến viện làm phiền em đấy.
- Anh đúng là...lầy quá rồi đấy..


Bình luận

Truyện đang đọc