LỜI HỨA


Hai người quay ra chào bà Ngọc, đon đả mời bà lên xe còn Diệu Đình đi cùng Anh Thư và Như Bình.
- Cậu kể đi, sao cậu và anh ấy lại yêu nhau vậy? Sao anh Thành trưởng thành đẹp trai quá vậy?
- Đẹp sao...đâu có đẹp chứ? Các cậu thần tượng anh ấy quá mới như vậy thôi.
Anh Thư ghé vai cô thủ thỉ:
- Không đẹp thì cậu trả anh ấy cho bọn tớ đi.

Bao giờ cậu chịu đưa anh ấy ra hả?
- Đợt này anh ấy bận quá thôi, khi cưới nhất định các cậu sẽ được gặp.
- Cưới hả? Hai người đã quyết định kết hôn rồi sao? Vậy là anh Thành của tớ chính thức có chủ rồi hả?
Diệu Đình cười ngất, chợt nảy ra sáng kiến đãi hai bạn.
- Hay tớ gọi điện video cho các cậu nói chuyện với anh ấy nhé!
- Đợi tớ đã, cần phải chính trang lại một chút.
Diệu Đình nhìn hai đứa xoắn xít như sắp gặp Idol đến nơi mà lòng reo vui lẫn tự hào.
????
Diệu Đình đi vắng, cả đêm Trí Thành hết vật ra lại vật vào không ngủ nổi.

Anh bật dậy đi tập cho người vã mồ hôi, mệt lử mới lên giường mà vẫn không thể nhắm mắt nổi.


Đã quen với việc có cái đuôi, bây giờ cô đi vắng, không có người ôm cũng không thể sinh hoạt khiến anh như bị lên cơn nghiện của kẻ nghiện thuốc phiện.
Điện thoại đổ chuông, là Diệu Đình gọi messenger nên anh ngồi bật dậy mở lên.
- Đình à, em về tới nơi rồi hả? Anh nhớ em quá!
- Em mới về thôi mà, anh đang ở nhà hả?
Hai khuôn mặt cười tươi, chõ vào lên tiếng:
- Chào anh ạ..Ôi mẹ ơi!
Trí Thành bất ngờ, anh úp điện thoại xuống mặc áo vào người mới tiếp tục nói chuyện.
- Xin lỗi không biết có bạn Diệu Đình nên anh hơi thất lễ.
- Dạ không sao ạ.

Anh cứ tự nhiên ạ.
Diệu Đình chen vào:
- Đây là Anh Thư và Như Bình, bạn thân của em.

Em có gọi giờ này làm anh thức giấc không?
- Anh đang...à, anh sắp ngủ.
Anh đang định làm nũng với cô rằng nhớ cô không ngủ được, đang lên cơn nghiện nhưng chợt nhớ ra có bạn Diệu Đình nên chuyển hướng.
- Em về giữ gìn sức khỏe, chơi vui vẻ nhé! Mẹ và em bay đường dài có mệt không?
- Không ạ, mẹ Ngọc đi xe với ba và dì rồi nên anh ngủ đi.

Khi nào dậy thì em bảo mẹ gọi cho.
Hai người bên cạnh Diệu Đình cứ chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại với ánh mắt chăm chú, lấp lánh như ngắm nhìn thần tượng.
- Em tắt máy nhé! Anh ngủ đi mai còn đi làm.
Dù rất muốn nói với cô rằng mình mất ngủ vì nhớ nhưng lại ngại với bạn của cô nên thôi.
- Đình...lát nếu anh chưa ngủ được thì anh gọi nhé!
- Có chuyện gì sao anh?
- Anh...thôi em nói chuyện với bạn đi...nhớ em quá!
Diệu Đình mỉm cười tắt điện thoại, quay sang nhìn hai cô bạn vẫn ngơ ngẩn thì khua tay.
- Bây giờ thì tỉnh táo được chưa?
Anh Thư nhoài người kéo tay Như Bình:
- Cậu có nhìn thấy body anh ấy không? Thấy chứ?
Như Bình gật gật, mắt sáng rực:
- Đẹp..ực..
Nó quay sang Diệu Đình đang nhìn với ánh mắt tóe lửa thì cười cười.

- Cậu đã chạm vào anh ấy chưa? Có ảnh anh ấy bán khỏa thân không cho bọn tớ xem đi.
Diệu Đình nổi cáu:
- Các cậu muốn chết hả? Anh ấy là người yêu tớ đấy.
- Ai bảo cậu yêu idol của bọn tớ làm gì? Chỉ là ngắm thôi mà cậu cũng tiếc với bọn mình là sao? Năn nỉ ỉ ôi mà Đình xinh gái...có không...!cho bọn tớ xem đi.
Diệu Đình giữ chặt điện thoại, giấu đi thì bị hai đứa kẹp chặt, lôi ra bằng được, còn cầm tay ấn vào mở khóa ra tìm ảnh xem.
Diệu Đình thấy hối hận vì đã chụp rất nhiều ảnh của anh, mọi góc, mọi chỗ, cả lúc anh ngủ và lúc tập thể dục nữa nên hai đứa bạn được dịp đã con mắt.
- Cậu và anh ấy đã...làm chuyện đó rồi hả Đình? Ôi tấm lưng này, dựa vào thì thật thích..
- Trả điện thoại tớ đây...
Anh Thư giữ cô lại, khúc khích cười.
- Đây phải gọi là soái ca cực phẩm, cực hiếm rồi.

Diệu Đình đúng là số hưởng mà.
Nghe bạn nói, cô thấy lòng mềm nhũn, khuôn mặt bỗng chốc tươi như hoa nở.
- Anh ấy rất tuyệt, về mọi mặt.
Như Bình quay sang, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
- Đình Đình, cậu tán đổ anh ấy thế nào vậy?
- Mình có tán đâu, gặp lại thì anh ấy chủ động nói yêu mình đấy chứ?
- Thật hả?
Cả hai đứa đều đồng thanh hô lên khiến tài xế giật mình, quay lại lắc đầu cười.
- Ôi, bạn yêu của tớ, cậu làm tớ ghen tị chết mất.
- Bọn tớ sống cùng nhà.
Hai cô bạn quay sang ngạc nhiên, kéo Diệu Đình lắc lư đòi kể về cuộc sống của hai người ở Mỹ.
- Khi nào anh ấy về cho bọn tớ chụp ảnh chung khoe lên nhóm cựu học sinh cho bọn con gái lớp toán của anh ấy và bọn con gái lớp mình lác mắt nhé!

- Nếu các cậu rủ được anh ấy chụp thì mình đồng ý.
- Cậu hứa rồi đấy nhé! Kể đi, cậu và anh ấy sống chung rồi hả? Anh ấy có yêu chiều cậu không? Tối ngủ cùng nhau thế nào?
Diệu Đình phải hòa hoãn mãi mới được tha cho nhưng phải hứa ngày nào cũng phải kể cho họ nghe tình yêu của cô với Trí Thành.
????
Nhìn đồng hồ đã 3 giờ sáng mà vẫn tỉnh như sáo, Trí Thành mệt mỏi gọi lại cho Diệu Đình.
- Bên ấy muộn rồi sao anh chưa ngủ hả?
- Đình ơi, anh mất ngủ.
- Sao vậy?
- Không có em bên cạnh không ngủ được.
Diệu Đình cười thành tiếng, nheo mắt trong nắng nhìn anh đang vật vạ trên giường.

- Vậy để điện thoại đi, em sẽ thử thôi miên cho anh ngủ nhé!
- Ừ chắc phải vậy quá! Em không sang nhanh là anh ốm vì nhớ em đấy.
Cô mỉm cười nhìn anh âu yếm, lời anh nói làm lòng cô như muốn nở hoa, nụ cười trên môi không tắt.

Cô hướng dẫn anh cách điều hòa nhịp thở, nhắm mắt và thả lỏng người.

Những lời nói nhẹ nhàng như ru ngủ bên tai nên chẳng mấy chốc, cô không thấy anh động đậy nữa nhưng vẫn giữ điện thoại, ngắm nhìn anh ngủ, mỉm cười..


Bình luận

Truyện đang đọc