LƯỚI TÌNH - CHANGNOCMI

Sáng hôm sau, Lâm Tiết Kha kéo vali ra khỏi phòng, Dương Tuân Phong cũng đã đứng chờ sẵn ngay dưới sảnh khách sạn. Tối hôm qua, Lâm Tiết Kha đã suy nghĩ rất nhiều, tình cảm nào cũng dần phát triển, hôm nay anh và cô là bạn, nhưng biết đâu sau này mọi thứ sẽ khác. Lâm Tiết Kha xinh đẹp, mạnh mẽ như vậy, cô không tin bản thân không thể khiến anh siêu lòng.

Vali kéo xuống đại sảnh, Tuân Phong đưa tay nhận lấy vali từ cô. Tiết Kha bĩu môi, không thèm nhận sự giúp đỡ.

- Tôi tự làm được mà.

- Đưa đây đi, khó chịu làm gì.

- Coi như anh là người có lương tâm, biết giúp đỡ nữ nhi yếu đuối.

- Còn phải nói sao?

Tuệ Di khẽ cười đưa vali cho anh, Tuân Phong một tay kéo vali của mình, một tay kéo vali của cô ra xe. Tiết Kha vì còn vương vấn giấc ngủ nên lên xe đã gật gù không yên. Vì không có điểm tựa nên cô vô cùng khó chịu, ngước đôi mắt mơ hồ lên nhìn Tuân Phong, cô phụng phịu không yên, đưa tay kéo kéo vai áo anh.

- Tuân Phong, tôi muốn ngủ.

- Vậy ngủ đi, khi nào tới sân bay, tôi sẽ gọi cô dậy.

Advertisement

- Nhưng mà, tôi không có điểm tựa, dựa đầu vào cửa kính, xe lắc rất đau.

Dương Tuân Phong hơi khẽ cười, anh nhích người lại gần cô một chút, vỗ vỗ tay lên vai mình nhìn cô.

- Cho cô mượn vai đấy, ngủ đi.

Lâm Tiết Kha tủm tỉm cười, tựa đầu lên vai anh, bình yên nhắm mắt lại. Dương Tuân Phong ở khoảng khắc này lại bị mùi hương của cô quyến rũ. Tiết Kha không xài nước hoa, mùi hương trên cơ thể cô dịu nhẹ, tựa như là vương lại của mùi sữa tắm. Hương thơm quẩn quanh đầu mùi, ngọt ngào mùi hương của hoa nhài khiến anh có chút thích thú.

Tới sân bay, Dương Tuân Phong đưa tay lay nhẹ người cô dậy. Lâm Tiết Kha vì ngủ quá ngon nên lười nhác không muốn mở mắt. Cảnh tượng này hệt như đứa trẻ khiến anh phải bật cười.

- Dậy thôi, tới sân bay rồi.

Advertisement

- Ừm…

- Sao vậy? Không dậy là tôi sẽ bỏ cô lại đây, một mình trở về nước đấy.

- Híc… số phận an bài… không thể ngủ thêm nữa sao?

Tuân Phong đưa tay ngắt nhẹ má cô, Tiết Kha nhăn mặt đánh nhẹ lên tay anh. Cô tỉnh dậy dụi dụi hai bên mắt. Được anh mở cửa xe cho, cô tựa như một tiểu công chúa bước ra vậy. Tuân Phong kéo hai tay hai vali vào trong, Tiết Kha đưa tay nhìn anh.

- Đưa vali của tôi đây, tôi tự làm được mà.

- Được rồi, đi vào trong chờ thôi.

- Như vậy sẽ phiền cho anh đấy.

- Không phiền đâu, vào thôi.

Từ ngày hôm qua, Dương Tuân Phong trở nên dịu dàng và ôn nhu với cô vô cùng. Có lẽ, anh đã thật sự coi cô là một người bạn, mà bạn thì anh không thể bỏ rơi. Tiết Kha không biết phải nên vui hay nên buồn, thứ cô muốn không phải là tình bạn mà là tình yêu, nhưng cô cũng rất hạnh phúc khi được anh chiều chuộng và quan tâm như thế này.

“Thế giới này có bao nhiêu người thích em? Tại sao trong ánh mắt em lại chỉ có một mình anh.”

Lâm Tiết Kha từ hồi đi học đã mang danh xưng hot girl của trường. Nhan sắc của cô lúc nào cũng khiến người khác phải ngưỡng mộ. Cô ngoài xinh đẹp, còn rất tài giỏi, vì vậy mà thu hút không biết bao nhiêu nam sinh. Lúc trưởng thành, bao nhiêu thiếu gia, công tử đã ngỏ lời, nhưng cô một lần cũng không để ý. Vậy mà giờ đây cô lại để ý đến anh, đến một người không yêu mình.

Trên máy bay, Dương Tuân Phong thấy cô còn thoáng chút buồn ngủ nên đã vỗ tay lên vai mình.

- Dựa vào vai tôi đi, nghỉ ngơi một chút.

- Không muốn ngủ nữa, ngủ nhiều sẽ rất mệt.

- Vậy ăn uống một chút gì đi, cô đã không ăn gì từ tối qua rồi.

- Tôi uống sữa thôi, không ăn thêm gì đâu.

Dương Tuân Phong gọi nữ tiếp viên lại, anh nghĩ ngợi một thoáng rồi gọi một ly sữa và một chiếc bánh sandwich. Món ăn được đưa ra, Tuân Phong đưa bánh và sữa cho cô bằng ánh mắt nghiệm khắc.

- Ăn hết chiếc bánh sandwich này và cả ly sữa này nữa.

- Không ăn bánh đâu.

- Lại không nghe lời rồi, tôi biết là cô rất chú trọng thời trang, chú trọng cân nặng của mình. Nhưng mà cô đã quá ốm rồi, ăn nhiều một chút, đầy đặn sẽ tốt hơn.

Nghe anh nói như vậy thì tất nhiên cô sẽ ăn rồi. Nếu anh không thích dáng vóc gầy gò thì cô sẽ ăn uống điều độ để trở nên đầy đặn hơn. Cắn miếng bánh sandwich, cô đưa mắt nhìn qua anh.

- Đồ ăn của anh đâu? Anh tính bỏ bữa à?

- Lúc sáng, dưới sảnh khách sạn đã uống một ly cà phê rồi, không đói.

- Vậy ăn bánh chung đi, cà phê sao có thể no.

Tiết Kha bẻ một miếng bánh đưa tới miệng anh, Tuân Phong hơi khựng lại nhìn cô nhưng rồi cũng há miệng ăn miếng bánh. Tiết Kha vừa ăn vừa tò mò, uống ngụm sữa nuốt trôi miếng bánh hỏi anh.

- Anh là con trai sẽ không hiểu đâu, con gái rất thích gầy, gầy sẽ rất đẹp, mặc gì cũng đẹp.

- Vậy thì là do cô không hiểu con trai tụi tôi rồi. Con gái nên đầy đặn một chút, có như vậy mới đáng yêu.

- Ồ, vậy sau này sẽ ăn đầy đủ hơn.

Dương Tuân Phong hơi cười, đưa tay xoa đầu cô. Người con gái này quá ngoan ngoãn rồi. Chuyến bay cứ vậy diễn ra trong những câu chuyện đời thường của cả hai.

Dương Tuân Phong sau khi hạ cánh liền nhận được cuộc gọi từ Trần Kim. Không mấy bất ngờ, cậu vui vẻ bắt máy.

- Con nghe thưa mẹ.

“Đã xuống máy bay chưa con?”

- Dạ rồi.

“Vậy mau về Diệp gia, mẹ có nấu rất nhiều món ngon cho con.”

- Vâng, con sẽ về ngay.

“Ừm, nếu có thể thì mời luôn Lâm tiểu thư về nhà đi.”

- Con sẽ hỏi cô ấy, giờ thì con phải bắt xe rồi, tạm biệt mẹ.

“Ừm, bye con.”

Tắt máy, Diệp Mộ Khanh đưa vali cho cô. Tiết Kha thật sự không muốn chuyến đi cứ như vậy mà kết thúc, cô còn muốn ở bên cạnh anh nhiều hơn nữa.

- Anh nói chuyện với ai vậy?

- Là mẹ Diệp, giờ có lẽ tôi sẽ về Diệp gia trước.

- Vậy sao… vậy anh tranh thủ đi, tôi tự bắt xe về Lâm gia được, không nên để bác Diệp chờ.

- Mẹ tôi muốn hỏi cô có tiện khi về Diệp gia dùng bữa hay không?

Lâm Tiết Kha cũng muốn về dùng bữa cùng anh và gia đình anh, nhưng cô lại không biết nên dùng thân phận gì để tới Diệp gia. Bạn của Dương Tuân Phong sao? Cô không muốn. Cô muốn một ngày nào đó, khi cô bước chân vào Diệp gia sẽ đi với danh phận bạn gái của Dương Tuân Phong. Hơi mỉm cười, Lâm Tiết Kha lắc đầu từ chối.

- Chắc là không đâu, tôi hơi mệt… muốn về nhà nghỉ ngơi hơn.

- Ừm, vậy về nhà nghỉ ngơi đi, khi khác sẽ gặp.

Dương Tuân Phong bắt xe cho cô, đợi khi xe khuất bóng mới yên tâm. Trở về Diệp gia, vừa kéo vali vào nhà đã vô cùng khó hiểu về hành động của mẹ Diệp. Trần Kim từ trong bếp, hớn hở cười đến híp cả hai mắt, không chào đón cậu con trai mà cứ nghiêng người hết bên này đến bên khác như muốn tìm kiếm gì đó. Tuân Phong thở dài nhìn bà.

- Mẹ à, có phải mẹ đang tìm quà đúng không? Đây, là một chiếc khăn choàng cổ vô cùng tinh tế, còn là do con đặt người làm riêng cho mẹ đấy.

Trần Kim hơi nhăn mặt xua tay, mấy món quà này bà không quan tâm. Nhìn ra sau anh một lần nữa, thái độ của bà vô cùng thất vọng.

- Quà cáp gì, chẳng phải mang con dâu về cho mẹ là được rồi sao?

- Con dâu gì cơ?

- Thì chính là Lâm tiểu thư, chẳng phải đã nói sẽ mang con bé về nhà sao?

- Cô ấy cần nghỉ ngơi mà mẹ, hơn nữa tụi con chỉ là bạn thôi, mẹ đừng nói như vậy.

Trần Kim rầu rĩ quay người lại sofa, lúc này Diệp Lâm Tần cũng từ trên lầu bước xuống. Nhìn cảnh này, ông lại buồn cười, vợ của ông suốt ngày chỉ trông mong cho các con kiếm được nửa cuộc đời và sống hạnh phúc. Hết Diệp Mộ Khanh lại tới Dương Tuân Phong.

- Mặc kệ mẹ con đi, mau đi tắm rửa rồi ăn cơm.

- Dạ vâng thưa ba. Vậy con xin phép trước ạ.

Bình luận

Truyện đang đọc