LƯỚI TÌNH - CHANGNOCMI

Buổi tối hôm đó, Dương Tuân Phong ở lại Diệp gia, chuyến bay rút đi nhiều năng lượng rồi nên anh chỉ muốn ngủ luôn tại chỗ chứ không còn đủ sức lực ngồi xe trở về biệt thự riêng. Căn phòng của anh ở Diệp gia là do chính anh thiết kế, tông màu kì lạ phối giữa xanh và đen khiến tổng thế vừa cuốn mắt vừa thoải mái.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Dương Tuân Phong bắt máy cùng giọng điệu ấm áp, có vẻ như anh cũng đang trông chờ vào cuộc gọi này rất nhiều.

“Tuân Phong à~”

- Hửm?

“Hôm nay, rất mệt… anh có mệt không?”

- Ừm, hơi mệt một chút. Sao không nghỉ ngơi mà lại gọi cho tôi?

“Tại vì tôi nhớ Paris…”

Dương Tuân Phong hơi trầm xuống một chút, có vẻ như anh cũng đang nhớ về Paris. Xem ra, đất nước Pháp đã lưu giữ rất nhiều kỉ niệm đẹp của họ.

- Ngủ đi, ngày mai còn quay lại với công việc.

“Tuân Phong, anh phải giữ lời hứa, khi nào rảnh sẽ lại đưa tôi tới Paris.”

Advertisement

- Ừm, tôi hứa với cô.

“Ây da, vậy là tôi có thể ngủ ngon rồi. Anh ngủ ngon nhé.”

- Cô ngủ ngon.

Bên phòng của Lam Tuệ Di, Diệp Mộ Khanh cuộn tròn như một con mèo nhỏ nằm trên đùi cô đọc sách. Tuệ Di một tay lướt điện thoại, một tay xoa mái tóc anh. Cảnh tượng này rất yên bình, khiến cho cả hai không muốn dứt ra. Mộ Khanh đặt cuốn sách xuống, ngước đôi mắt lên nhìn cô.

- Tuệ Di…

- Hử? Sao vậy anh?

- Hôn anh một cái đi.

Advertisement

Lam Tuệ Di bật cười cúi xuống hôn chụt vào môi anh, Mộ Khanh nào có thỏa mãn, anh đưa tay ra sau gáy cô, kéo cô vào nụ hôn sâu mãnh liệt. Dứt nụ hôn ra, Tuệ Di đánh nhẹ lên người anh cằn nhằn.

- Mỏi hết cổ em.

- Anh yêu em.

Lam Tuệ Di hơi cười, lời hứa đó anh vẫn giữ, mỗi ngày đều nói “yêu em” với cô. Lay người anh dậy, cô hơi bĩu môi nhõng nhẽo.

- Anh làm chân em tê rồi này.

- Anh xin lỗi, để anh xoa bóp cho em.

Diệp Mộ Khanh x0a nắn đôi chân thon dài của cô. Làm tất cả mọi thứ cho người mình yêu luôn là điều hạnh phúc nhất. Vừa x0a nắn còn vừa hát cho cô nghe, còn gì yên bình hơn khoảng khắc này nữa.

- Mộ Khanh, em buồn ngủ rồi.

- Vậy chúng ta đi ngủ thôi, anh ôm em ngủ.

- Em là gối ôm của anh sao?

- Còn sai vào đâu được.

Cả hai cười lớn, kéo cô vào lòng, Diệp Mộ Khanh ôm cô chặt cứng đến mức cô chỉ muốn đẩy anh ra.

- Ngộp thở em.

- Em không thương anh à.

- Anh ôm chặt quá đi.

- Ôm như vậy thì mới không mất em được.

- Ai thèm lấy em đi đâu mà anh sợ.

- Là em không biết thôi, em vừa xinh đẹp, vừa tài giỏi, sẽ có rất nhiều đối thủ cho anh.

- Anh làm em tự tin lên đó.

- Cho nên, anh muốn cùng em kết hôn… biến em thành vợ của anh, chỉ duy nhất một mình anh là có được em.

Lam Tuệ Di bất giác hơi trùng xuống, cô lại bắt đầu suy nghĩ về quá khứ. Cô có nên ích kỉ kéo anh vào cuộc đời cô, ràng buộc bằng tờ hôn thú hay không? Nếu một ngày nào đó, anh nhớ ra mọi thứ thì sẽ như thế nào?

Thấy cô im lặng như vậy, anh cũng đoán được cô đang suy nghĩ điều gì. Thôi không khiến cô áp lực nữa, anh ôm lấy cô vào lòng như sự an ủi.

Sáng ngày hôm sau, Dương Tuân Phong nhận được thông báo giám sát xây dựng khu trung tâm thương mại mới. Bản thân là giám đốc điều hành, mấy việc giám sát xây dựng như vậy thật không phải trách nhiệm anh. Tìm đến văn phòng chủ tịch, Dương Tuân Phong không câu nể ai mà ném lên bàn bản kế hoạch vô lý nhất mà trước nay anh từng gặp.

- Diệp Mộ Khanh, cậu là không muốn tôi ở văn phòng làm việc nhẹ nhàng, máy lạnh phà phà có phải không? Hết đi Paris với Lâm Tiết Kha, bây giờ lại đi giám sát công trình ngoài nắng, ngoài mưa. Cậu bị điên hả?

Trái với vẻ khó chịu của Dương Tuân Phong, Diệp Mộ Khanh chỉ nhẹ nhàng nhìn qua Tuệ Di. Như hiểu ý của anh, Tuệ Di cũng sắp xếp nhanh chóng lại tài liệu rồi rời khỏi phòng. Lúc này, Mộ Khanh mới hơi nhíu nhẹ mày lên tiếng.

- Nắng mưa thì anh em lao động cũng ở ngoài đó. Cấp cao như mình, chịu thiệt một chút thì có mất mác gì?

- Còn nói kiểu đó, cái tên chết tiệt này.

- Cậu là anh em vào sinh ra tử của tôi, sao tôi có thể khiến cậu chịu thiệt thòi. Chẳng có gì là tự nhiên cả, cậu cứ như theo kế hoạch của tôi mà làm.

- Vào sinh ra tử là đày tôi đi lung tung à? Tôi là tôi… tôi méc ba mẹ Diệp đấy!

Diệp Mộ Khanh nhướn vai gãi gãi đầu mũi một chút. Cái tên bạn thân này cũng quá trẻ con rồi. Thấy Diệp Mộ Khanh không phản ứng gì, Tuân Phong mang theo cục tức rời khỏi phòng. Cái tập đoàn này, người chết hết rồi hay sao mà phải đày đọa anh chứ?

Cái nắng gay gắt giữa 12 giờ trưa, Dương Tuân Phong nhíu chặt hai chân mày lại, khó khăn nhìn từng khu vực đang thi công. Phía xa xa, một nữ nhân năng động trong áo thun trắng và quần jeans ôm sát. Chạy nhanh về phía anh, Lâm Tiết Kha cười tươi như được mùa.

- Lại gặp anh rồi.

Dương Tuân Phong gượng nở một nụ cười, đúng là không có gì mà tự nhiên Diệp Mộ Khanh đày đọa anh ra công trường cực khổ như này. Nếu gọi anh và Tiết Kha là một chuyến thuyền thì Diệp Mộ Khanh chính là thuyền trưởng. Xong hết công tác giấy tờ, không có lý do gặp mặt nữa thì đày anh và Tiết Kha ra đây, đúng là trời tính cũng không bằng Diệp Mộ Khanh tính.

Lấy nón bảo hộ trên đầu mình xuống, Dương Tuân Phong đội lên cho cô. Người con gái này nhiều lúc vô tư đến khiến anh phải đau đầu.

- Lỡ có bất trắc gì thì thế nào?

- Tại tôi mới vào chứ bộ.

- Đứng yên để tôi cài nón lại. Lúc nào cũng không chú ý, bản tính thì hậu đậu mà không biết lo lắng.

- Mới gặp anh đã la tôi rồi.

- Chứ gì nữa, báo không à.

Nắm tay cô kéo vào chỗ mát, với cái nắng này thì e rằng đứng thêm một chút nữa sẽ say mất. Tiết Kha nhìn xuống tay mình, khóe môi cô khẽ cười, ngầm mang ý hạnh phúc. Vào bên trong, cô cũng cẩn thận tìm nón bảo hộ cho anh. Dẫu sao thì cô cũng lo lắng lắm, mấy nơi như này thật sự không an toàn. Nhận nón của cô, Tuân Phong khẽ cười.

- Đã ăn gì chưa?

- Lúc nãy, ba tôi đã bắt tôi ăn một tô bún bò thật to đấy, no căng bụng rồi.

- Vậy uống nước nhé, tôi đi mua nước.

- Cho tôi đi chung với.

- Đứng yên ở đây là được rồi, đừng có quấy.

Lâm Tiết Kha bĩu môi tiến lại chiếc ghế nhựa gần đó ngồi xuống. Dương Tuân Phong biết là cô dỗi nhưng cũng chưa muốn làm lành. Nơi đây nguy hiểm như vậy, vẫn nên để cô ở lại thì hơn. Đi tìm nơi mua nước nhưng Tuân Phong vẫn cay cú gọi cho Mộ Khanh. Bên kia vừa bắt máy anh đã vô cùng cục súc.

- Là cậu sắp xếp để tôi với Tiết Kha gặp nhau?

- Phải rồi, sau này có vợ cũng đừng quên ơn của tôi đấy.

- Diệp Mộ Khanh, cậu điên hả? Biết nơi đây nguy hiểm như thế nào không?

- A… thì ra là lo lắng cho thư ký Lâm, xem ra thuyền sắp cập bến hạnh phúc rồi.

- Tên điên.

Dương Tuân Phong tắt máy trong sự giễu cợt của Diệp Mộ Khanh. Đến quầy nước mua một ly trà đào cho cô và một ly cà phê cho mình, vẫn nên nhanh chóng trước khi vị tiểu thư giận đến mức không thể dỗ được.

Về tới nơi, thấy cô chăm chú lướt điện thoại, Tuân Phong lặng lẽ áp ly trà đào lên má cô. Tiết Kha ngước mắt lên nhìn thấy nụ cười của anh thì ngó lơ nhưng tay vẫn cầm lấy ly trà đào. Biết cô giận nên anh lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh năn nỉ.

- Được rồi, đừng giận nữa là tôi lo lắng cho cô mà.

- Nhưng mà ở một mình sẽ rất chán.

- Xin lỗi, uống trà đào rồi thì xem như không giận nữa nhé.

- Vì là anh mua trà đào nên mới hết giận.

- Tôi biết cô thích trà đào mà. Nghỉ ngơi một lát, xế chiều sẽ dẫn cô đi ăn.

- Ừm, coi như anh có lương tâm.

Dương Tuân Phong khẽ cười đưa tay xoa rối tóc cô, Tiết Kha chặn tay anh lại còn hung dữ dọa sẽ đánh anh. Màn tình cảm này cũng quá tốt rồi, xem ra công sức của Diệp Mộ Khanh không hề uổng phí.

Bình luận

Truyện đang đọc