LƯỚI TÌNH - CHANGNOCMI

Trải qua chín tháng mười ngày với chiếc bụng bầu đầy ý nghĩa, cả Mộ Khanh và Tuệ Di đều mong ngóng cái ngày được đón chào đứa con đầu lòng của mình.

Vừa chập sáng, Tuệ Di đã cảm thấy bản thân không được khỏe trong người. Cô nặng nề ngồi dậy, đưa tay lay người chồng bên cạnh. Trên trán đã lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, mặt mày có chút khó chịu mà nhăn nhó.

Advertisement

- Mộ Khanh, em khó chịu quá.

Mộ Khanh đang trong cơn mê ngủ, nghe tiếng vợ gọi thì mơ hồ tỉnh dậy. Chống tay đỡ cơ thể còn nặng nề do cơn ngủ, anh ngồi dậy đưa tay mở đèn ngủ bên cạnh. Nhìn vợ mình nhăn nhó, từng tầng mồ hôi đổ ra khiến anh hốt hoảng.

Advertisement

- Tuệ Di, em làm sao vậy?

- Híc... bụng em... khó chịu quá... chồng ơi...

Mộ Khanh hệt như một kẻ điên, anh hoảng hốt nhảy nhanh xuống giường chạy đi tìm mẹ. Vừa tìm mẹ vừa gọi cấp cứu, trong ánh mắt của người đàn ông ấy đang hiện hữu nhiều sự lo lắng, không yên.

Ông bà Diệp vừa nghe tin đã vội vàng chạy sang phòng, biết cô chuyển dạ nên rất nhanh chóng đã thu xếp hết tất cả những thứ cần thiết. Diệp gia nửa đêm lại làm một trận náo loạn không yên.

Chiếc xe cấp cứu nhanh chóng đậu dưới nhà Diệp gia. Mộ Khanh bế vợ xuống lầu, gấp gáp leo lên xe. Ở Diệp gia, Tuân Phong cũng vội vàng lấy xe chở ông bà Diệp tới bệnh viện.

Phòng sinh đã được chuẩn bị từ trước, Tuệ Di chịu đựng từng cơn đau bất tận, hệt như rút cạn đi mọi sinh lực của cô. Cô la hét, hai tay luôn bấu víu vào ga giường bên dưới, nhìn vợ như vậy, Mộ Khanh chính là không thể kiềm nổi nước mắt.

- Bà xã, cố lên em, anh ở đây... Bà xã, nắm tay anh... yên tâm nhé...

Tuệ Di được đưa vào phòng sinh ngay sau đó. Mộ Khanh ở bên ngoài lo lắng đến độ hai mắt đã đỏ đi. Nếu anh được thay thế vị trí của cô, có lẽ anh đã không khóc. Cô đau đớn như vậy mà chính anh lại chẳng thể giúp gì, bất giác anh lại muốn ôm lấy cô, muốn cảm ơn vì tất cả những gì mà cô đang hi sinh cho anh.

Tiếng cửa mở ra, cả Diệp gia vội vã đứng dậy ngay trước mặt bác sĩ. Bọn họ đang rất lo lắng cho cả Tuệ Di và đứa cháu trong bụng. Vị bác sĩ hơi khẽ cười, niềm hạnh phúc cũng hiện rõ trên mặt.

- Thật chúc mừng Diệp gia, một tiểu thiếu gia vô cùng đáng yêu.

Chỉ cần đôi ba lời thông báo ngắn gọn nhưng cũng đủ khiến cả Diệp gia rưng rưng nước mắt. Đợi khi bệnh viện chuyển cô lên phòng chăm sóc, Diệp gia mới có thể lên tìm gặp cô và gặp cả đứa nhỏ mà họ mong chờ bao ngay tháng qua.

Lam Tuệ Di vì mất quá nhiều sức nên đã ngất lịm đi. Cả nhà bọn họ chỉ đành chơi đùa với đứa nhỏ đang ngủ ngon lành bên cạnh. Khuôn mặt đứa bé đáng yêu đến mức Trần Kim chỉ cảm thán.

- Giống hệt Mộ Khanh ngày nhỏ, hai chiếc má bánh bao này thật không thể lộn đi đâu được.

Mà Diệp Mộ Khanh lúc này chỉ biết ngồi cạnh giường, nắm chặt lấy tay vợ. Anh thật cảm ơn cuộc đời này đã mang cô về bên cạnh.

Một lúc sau thì Tuệ Di cũng tỉnh lại, cơ thể yếu ớt, bên dưới đau nhói nhưng cô vẫn bật dậy trong dứt khoát. Đưa mắt nhìn mọi người rồi nhìn cục bông nhỏ trên tay bà Diệp mà thở phào trong nhẹ nhõm. Trần Kim khẽ cười, bà nhướn mày đưa bé nhỏ vào lòng cô. Giây phút này, Lam Tuệ Di xúc động đến mức đã khóc. Mộ Khanh vội vàng lau đi, hạnh phúc lên tiếng.

- Sao lại khóc, con đến với chúng ta rồi.

Cảm xúc lần đầu được làm mẹ thật khó diễn tả, Tuệ Di chỉ còn biết nghẹn ngào hôn lên trán con. Lúc này, Mộ Khanh cũng vòng tay ôm lấy cô và con vào lòng, hình ảnh một gia đình ấm êm và hạnh phúc.

Mọi người rời đi hết, Mộ Khanh mới dám nhìn cô, trong mắt lại chứa rất nhiều yêu thương và tự hào.

- Tuệ Di à, vất vả cho em rồi.

- Không vất vả.

Cô lắc đầu mỉm cười với anh. Cả hai đưa mắt nhìn xuống quý tử vẫn còn đang nhắm mắt an yên mà thầm cười. Tuy không nói ra nhưng cả hai đang ngầm cảm ơn đối phương vì đã mang tới một món bảo bối vô cùng ý nghĩa đối với cuộc sống hôn nhân của họ.

Bình luận

Truyện đang đọc