LƯU NIÊN TỰ THỦY



Khi đến Hokkaido, nhất là mùa đông Hokkaido, tự nhiên người ta sẽ muốn đi trượt tuyết.

Mẫn Hướng Hàng và Lệ Hàn Bân vốn đã lên kế hoạch cả rồi thế nhưng vì lễ chu công ngọt ngào quá thành ra hoãn lại một ngày, hôm sau mới lục tục xuất phát đến khu trượt tuyết.

Khu nghỉ dưỡng Rusutsu là khu trượt tuyết lớn nhất khắp Hokkaido, cách Sapporo chỉ nửa giờ xe chạy, là thắng địa của những người yêu du lịch và đam mê trượt tuyết.

Mẫn Hướng Hàng nhìn Lệ Hàn Bân đã trang bị ván trượt đâu vào đó thì lo lắng hỏi: "Hàn Bân, vết thương đằng sau của em không sao đấy chứ?"
Lệ Hàn Bân không để ý gì, chỉ cười vô tư đáp.

"Không có gì." Cậu nói xong bèn đeo kính bảo hộ và cầm gậy trượt tuyết xông xáo trượt về phía trước.

Chưa trượt được năm thước, Lệ Hàn Bân đã té ngã trên mặt đất.

Lực va đập lớn đột ngột làm nứt vết thương ở hậu huyệt, cậu đau quá thở dốc muốn đứng dậy nhưng thế nào cũng không dậy nổi.

Mẫn Hướng Hàng đứng cách đó không xa sợ hết hồn, anh chưa kịp đeo ván trượt vào đã chạy ào tới cạnh Lệ Hàn Bân, từ từ nâng cậu dậy.

Phủi sạch tuyết bám trên người Lệ Hàn Bân, Mẫn Hướng Hàng quan tâm hỏi han: "Không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?"
Trên người Lệ Hàn Bân không có gì đáng ngại, chỉ là miệng vết thương sau huyệt bị nứt ra râm râm đau.


Cậu lắc đầu, ấp úng: "Đương nhiên là không rồi.

Chúng ta tiếp tục đi."
Nhìn Lệ Hàn Bân hai tay chống eo, tư thế bước đi không bình thường, bước sâu bước nông đi phía trước.

Mẫn Hướng Hàng thở dài, xem ra vết thương tối hôm ấy đến giờ vẫn chưa lành, tiểu tử này lại cậy mạnh nữa rồi.

Mẫn Hướng Hàng chạy đuổi theo Lệ Hàn Bân, thuận tay quàng quanh vai cậu, đùa nói.

"Hàn Bân, anh biết tỏng rồi, yếu thì đừng có ra gió." Tay phải lại xấu xa lần xuống bóp nhẹ mông cậu.

Lệ Hàn Bận thẹn quá thành giận hất móng heo của Mẫn Hướng Hàng ra.

"Cái đồ bại hoại nhà anh! Hại kiện tướng trượt tuyết em đây không có đất dụng võ."
"Được rồi, là do anh sai, đừng giận mà." Mẫn Hướng Hàng "mặt dày" lại tiếp tục quàng tay lên vai Lệ Hàn Bân.

"Em không thoải mái cũng đừng nên miễn cưỡng, đến bãi trượt tuyết không nhất thiết cứ phải tự trượt, chúng ta vẫn có thể ngồi xe trượt tuyết mà."
Lệ Hàn Bân hơi tiếc nuối.

"Nhưng mà, không phải sáng nay anh đã lên kế hoạch đến Hokkaido để trượt tuyết sao? Như vậy mất hứng lắm.

Hay là, anh cứ chơi tiếp đi, để em tìm chỗ nghỉ tạm là được rồi..."
"Đứa ngốc này!" Mẫn Hướng Hàng chọt chọt mũi Lệ Hàn Bân.

"Không có em đến Hokkaido còn ý nghĩa gì nữa? Chỉ cần chúng ta ở cùng nhau, đi đến bất kể nơi đâu thì nơi đó cũng là nơi đẹp nhất!"
"Hướng Hàng..."
Bên trong xe trượt tuyết, Lệ Hàn Bân rúc vào lòng Mẫn Hướng Hàng, ngước nhìn cánh đồng tuyết trắng xóa.

Trong lòng lại lẩm nhẩm câu nói vừa rồi của Mẫn Hướng Hàng: Chỉ cần chúng ta ở cùng nhau, đi đến bất kể nơi đâu thì nơi đó cũng là nơi đẹp nhất!"
Tạm biệt Sapporo, cả hai đến thăm hải cảng nằm phía Tây Nam Hokkaido – thành phố tuyết Otaru đầy lãng mạn.

Chính tại thành phố bé nhỏ lãng mạn này, đạo diễn Iwai Shunji đã hoàn thành bộ phim "Thư tình" nổi đình đám một thời.

Tuổi thanh xuân mơn mởn, mối tình đầu không vụ lợi, như chính mảnh đất Otaru ấy.

Đường phố cổ kính mộng mơ, từng bông tuyết lãng đãng xoay tròn trong gió.

Đèn trang trí từng ngọn từng ngọn, nhấp nha nhấp nháy, lung linh sáng ngời.

Mẫn Hướng Hàng và Lệ Hàn Bân đi vào xưởng thủy tinh có lịch sử dài lâu và quy mô lớn nhất Hokkaido.

Nhìn hàng loạt chế phẩm thủy tinh sáng lóa, Mẫn Hướng Hàng quyết tâm nhất định phải tạo ra sản phẩm của chính mình.


Lệ Hàn Bân vừa đùa nghịch tượng thủy tinh đáng yêu trong tay vừa đưa mắt nhìn Mẫn Hướng Hàng ngồi một bên hết sức nghiêm túc phấn đấu chế tác, mỉm cười nói: "Hướng Hàng, anh loay hoay cả nửa ngày rồi đấy, xong chưa?"
Mẫn Hướng Hàng không màng ngẩng đầu lên mà chỉ chuyên chú vào thứ trong tay.

"Hàn Bân à, em cứ chờ xem món quà bất ngờ đi."
"Haha, Hướng Hàng của em thật đức hạnh!"
"Em...đừng nói nhảm nữa..."
"Ha ha..."
Gia công nung đốt cả buổi chiều, kiệt tác của Mẫn Hướng Hàng cuối cùng cũng nhìn ra hình dạng, trang trí một trái tim hồng trong suốt.

"Hàn Bân, nào, đưa tay ra đây."
Lệ Hàn Bân khó hiểu hỏi.

"Để làm gì?"
"Haha" Mẫn Hướng Hàng cười to, lung tung tô lên tay cậu thứ thuốc nhuộm màu đỏ không dễ phai, dùng sức ấn xuống khuôn thủy tinh đang nguội dần.

"Đến lượt em, xem xem vân tay của hai ta có thể làm thành hình trái tim lồng lên nhau không.

Trong "tim" có "tim", chúng ta gọi nó là "tâm tâm tương ấn" đi, được không?" ("Tâm tâm tương ấn" = con dấu thể hiện tâm ý tương thông).

"Ừm." Mẫn Hướng Hàng ấn xuống dấu tay của mình ngay trên dấu tay của Mẫn Hướng Hàng.

Mẫn Hướng Hàng cầm món đồ thủy tinh lên, nhíu mày tủi thân nói.

"Hàn Bân, em chẳng để ý gì cả, hai dấu tay này xấu chết đi được.

Chẳng giống hình trái tim tí nào."
"Đần ạ! Hai dấu tay lớn nhỏ khác nhau sao mà ghép thành hình tim được."
Mẫn Hướng Hàng ỉu xìu nói tiếp.

"Lần trước em đưa anh móc dây đậu đỏ rồi, Valentine lần này đến lượt anh tặng em trái tim bằng thủy tinh, ai dè lại thành ra thế kia."
Lệ Hàn Bân giành lấy trái tim thủy tinh trên tay Mẫn Hướng Hàng rồi giả bộ bảo: "Đúng là xấu thật, nhưng xem xét ở tấm chân tình của nhà ngươi, thôi thì trẫm giữ lại vậy."
Mẫn Hướng Hàng hôn phớt lên má Lệ Hàn Bân.

"Ha ha, tiểu tử thối này!"
"Phải rồi, Hướng Hàng, tiếp theo chúng ta đi đâu?"
Trong mắt Mẫn Hướng Hàng ánh lên tia giảo hoạt.

"Hàn Bân, kế tiếp chúng ta đi ôn tuyền tắm đi!"
Hoàn chương 18
Chú thích: Thông tin về phim "Thư tình":
Love Letter (Thư tình) được đánh giá là một chuyện tình trong trẻo, thuần khiết như tuyết trắng, buồn và đẹp đến nao lòng.


Hiroko Watanabe sống tại Kobe, Nhật Bản.

Vị hôn phu của cô, Itsuki Fujii, đã gặp tai nạn và mất trong một lần leo núi.

Một ngày, Hiroko xem được quyển kỷ yếu của trường trung học của Itsuki, từ ngày anh còn sống ở Otaru, Hokkaido và viết một lá thư gửi tới địa chỉ đó, giống như một lá thư gửi niềm mong nhớ của cô tới thiên đường, nơi chồng cô đang ở.

Itsuki Fujii là một phụ nữ sống ở Otaru.

Một ngày cô nhận được một lá thư với nội dung: "Chào Itsuki Fujii.

Bạn có khỏe không.

Tôi khỏe.

Hiroko Watanabe." Cô có chút bối rối vì bức thư, nhưng rồi cô quyết định hồi đáp.

Hiroko vô cùng ngạc nhiên khi nhận được thư trả lời.

Cuối cùng, cô nhận ra, người trả lời thư của cô là bạn cùng lớp, cùng tên với người chồng đã mất.

Chuyện phim rất đơn giản, đơn giản như lá thư tình cô gái gởi cho người chồng chưa cưới sau 2 năm kể từ ngày anh nằm lại vĩnh viễn trên vùng núi đầy tuyết lạnh "Anh có khỏe không? Em thì khỏe".

Rồi từ lá thư ấy, những việc quá khứ được mở ra, để một người đau khổ vì mất đi tình yêu, và một người đau khổ vì tình yêu được tìm thấy.

Có rất nhiều bộ phim nói về mối tình đầu của các thiếu nữ thế nhưng Love Letter với phương thức kể chuyện đặc biệt và trữ tình đã để lại cho người xem những ấn tượng sâu sắc.

Mối tình đầu bao giờ cũng rất ngẫu nhiên, thuần túy, sâu sắc, nhiều khi như phép lạ và không thể trở lại lần thứ hai.

Thư tình của mối tình đầu không nhất định phải được viết bằng giấy,bằng chữ, nó có thể là lời hẹn ước, là chính bản thân tình yêu hoặc là ám hiệu riêng giữa hai người...!Một mối tình đầu trong sáng và ấm áp, tinh tế và duy mỹ đó chính là đặc sắc của Love Letter.

Bộ phim đã giành được 6 giải thưởng Hàn Lâm Nhật Bản và nhiều giải thưởng phim Quốc tế.

Love Letter dù được công chiếu cách đây hơn một thập kỉ (1995) vẫn là một trong những câu chuyện về mối tình đầu trên màn ảnh để lại những dư cảm sâu sắc, khó quên nhất trong trái tim của người xem bao thế hệ..


Bình luận

Truyện đang đọc