LƯU NIÊN TỰ THỦY



Không nhớ rõ đã dày vò bao lâu, không nhớ rõ đã đợi bao lâu, chỉ biết là đau đớn tựa nghiền nát xương tủy giống như một con đường núi uốn lượn quanh co, không có bờ bến, tựa như mãi mãi cũng không đi đến được lối thoát.

Công hiệu của thuốc cùng cơn đau như muốn chết đi kéo Lệ Hàn Bân trở về từ trong bóng tối.

Cậu gian nan hé mi, đập vào mắt là gương mặt lo lắng của Mẫn Hướng Hàng.

"Hàng..." Thanh âm yếu ớt càng thêm mập mờ dưới mặt nạ dưỡng khí, tay trái của Lệ Hàn Bân nhẹ nhàng vuốt ve phần phồng lên đang đè ép xương chậu, bên miệng nở lên một nụ cười khổ sở nhàn nhạt.

Hai đứa nhóc dằn vặt người ta này, vẫn là không nỡ rời khỏi tử cung ấm áp của cha.

Người yêu thần giao cách cảm nhìn ra được mọi tâm tư của cậu, cúi người xuống hôn lên vầng trán đã rịn đầy mồ hôi của Lệ Hàn Bân, kề sát bên tai cậu nhẹ giọng nói: "Hàn Bân, chúng ta đã vào phòng sinh rồi.

Bính Bính và Khiêu Khiêu sẽ ra gặp chúng ta nhanh thôi."
Lệ Hàn Bân lẳng lặng quan sát xung quanh phòng sinh.

Ánh đèn mổ sáng choang chói mắt, hai chân mở rộng bị cố định trên bàn đạp hai bên giường sinh.

Các loại máy móc chữa bệnh phát ra tiếng vang theo nhịp điệu.

Y bác sĩ đều chuẩn bị công tác trước khi sinh đâu vào đấy.

Mẫn Hướng Hàng đã thay bộ đồ tiêu độc ở sát bên cạnh cậu không rời một bước.

"Bọn nhỏ...!haa a──" Chiếc bụng cực lớn lại động đậy kịch liệt, cơn đau như dao cắt đánh úp vào cơ thể run rẩy của Lệ Hàn Bân, tiếng rên đau nhỏ vụn tràn ra từ cổ họng.

"Mr.

Henry Lee, lưng áp sát giường, tay trái nắm chặt tay nắm bên giường sinh, làm động tác xách nước, nín thở dùng sức theo cơn đau đến." Bác sĩ tiếp tục dùng ngón tay mở rộng sản đạo, trầm giọng hướng dẫn dựng phu.

"Ưm── a──" Cơn gò thắt không ngừng ập tới kích thích từng dây thần kinh của Lệ Hàn Bân.

Cậu hít sâu một hơi, nghiến chặt răng, dùng sức gồng nửa người phía trên, mượn sức ở bụng mà liều mạng đẩy thai nhi ra ngoài.


"Lại một lần nữa, hít thở sâu, dùng sức!" Bác sĩ tiếp tục nói trước giường sinh.

"Ư── a──" Cơn đau thấu tim gan tựa như muốn xé rách cả người cậu ra.

Giọt mồ hôi to như hạt đậu thấm ướt từng bộ phận trên cơ thể Lệ Hàn Bân, ánh mắt sương mù mờ mịt tuôn ra sóng nước khiến người ta tan nát cõi lòng.

Tất cả diễn ra trước mắt khiến trái tim Mẫn Hướng Hàng như bị một chiếc đinh đục khoét.

Anh rất muốn chia sẻ đau đớn với người yêu, nhưng không làm gì được, chỉ có thể nhẹ nhàng lau đi mồ hôi và nước mắt trên mặt cậu, giọng từ tốn an ủi: "Hàn Bân, sẽ xong nhanh thôi, em cố gắng một chút, cố gắng một chút..."
"Hàng...!em...!đau lắm..." Lệ Hàn Bân yếu ớt nhìn Mẫn Hướng Hàng, miệng mấp máy, khuôn mặt xám xịt tái nhợt mang theo vẻ thê lương vô cùng.

"Hàn Bân, Hàn Bân của anh, em kiên cường một chút, dũng cảm một chút..." Mẫn Hướng Hàng nhẹ nhàng ôm Lệ Hàn Bân vào lòng, nghẹn ngào an ủi cậu.

Lệ Hàn Bân hơi tựa đầu lên vai Mẫn Hướng Hàng, lời trấn an của người yêu như sức mạnh vô hạn ngưng tụ lại.

Hít thở, nín hơi, theo cơn gò tử cung mà dùng sức đẩy xuống như đi đại tiện...!
"A── ưm a── a──"
"Cố lên, các con sắp ra rồi!"
Cơn đau đớn khắc cốt ghi tâm lan tràn trong từng hơi thở, từng suy nghĩ, thậm chí là từng phút từng giây của Lệ Hàn Bân.

Chiếc bụng đã biến dạng nghiêm trọng bị thai nhi trĩu xuống kéo thành hình quả lê, sản đạo mỏng manh sưng đỏ thấp thoáng tóc máu đen nhánh ướt sũng của đứa trẻ, nhưng lại vì dựng phu mất sức mà rụt trở vào.

Doula lấy một tấm gương chiếu vào cửa sản đạo của Lệ Hàn Bân, mừng rỡ nói: "Mr.

Henry Lee, nhìn thấy đầu của bé chưa? Anh dùng sức thêm một chút nữa, là bé sẽ ra nhanh thôi."
Lệ Hàn Bân thất thần nhìn vào gương, trong mắt hắt lên ánh sáng dịu dàng.

Các con, con ngoan của ba, các con sắp ra đời rồi...!
"Ưm── a──!!" Cả khuôn mặt Lệ Hàn Bân nín thở tới đỏ bừng, dốc cạn sức lực toàn thân dồn vào đứa trẻ trong bụng.

Ngoài mép sản đạo mở rộng tới cực hạn bị đầu thai nhi húc ra đầy tơ máu, nước ối hòa lẫn máu tuôn ào ạt ra ngoài, thấm ướt đệm mềm trắng tinh dưới thân Lệ Hàn Bân, hỗn hợp mùi máu tanh và thuốc khử trùng tỏa trong khắp phòng sanh.

Thế nhưng, cho dù cậu dùng hết sức cỡ nào, đứa bé vẫn kẹt lại ở cửa sản đạo lúc co lúc mở, không thể dứt khoát thoát khỏi cơ thể mẹ.

"Ưm a──" Lại một tiếng hô đau tê tâm liệt phế.

Cơn đau như lửa đốt phủ khắp hạ thể, cửa sản đạo yếu ớt đã xuất hiện dấu hiệu rạn rách, máu tươi càng ngày càng tuôn ra ồ ạt từ thư huyệt của Lệ Hàn Bân.

"Hàn Bân, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi làm lại có được không?" Mẫn Hướng Hàng hốc mắt đỏ hoe, con ngươi đen láy ngập tràn nước mắt.

Lệ Hàn Bân cố chấp lắc đầu, thanh âm khản đặc mang theo nỗi bi ai khiến người ta không thở nổi: "Em...!em không thể...!để...!bọn nhỏ...!gặp bất kì...!tổn thất nào.

Em...!nhất định...!làm được...!ưm a──"
"Bác sĩ──" Mẫn Hướng Hàng không còn cách gì, đành dùng ánh mắt cầu cứu nhìn bác sĩ, nóng lòng gọi.

Sắc mặt bác sĩ chủ chẩn vô cùng nặng nề, trên vầng trán vuông vức đã phủ đầy mồ hôi, ngẩng đầu lên nhìn Mẫn Hướng Hàng, nghiêm túc nói: "Sản đạo của người song tính đã mở hết, nhưng không thể thuận lợi sinh thai nhi ra.

Tình hình của cậu ấy lúc này không mấy lạc quan, phải lập tức tiến hành thủ thuật rạch tầng sinh môn."
"Thủ thuật rạch tầng sinh môn là gì?" Mẫn Hướng Hàng khẽ phập phồng cánh mũi, sắc mặt suy sụp như tro, vội vàng hỏi.

"Rạch tầng sinh môn khi sinh thường là thủ thuật để bảo vệ sản đạo không bị rách, rút ngắn thời gian đầu thai nhi bị đè ép ở cửa sản đạo, giảm thiểu nguy cơ thai nhi bị ngạt thở.

Biểu hiện lâm sàng cho thấy, phụ nữ sinh sản phải rạch khoảng 2 – 5cm, còn sản đạo của người song tính hẹp ngắn và nhỏ hơn phụ nữ, vì thế vết rạch tầng sinh môn sẽ lớn và đau đớn hơn."
Bác sĩ dùng ánh mắt ra hiệu cho y tá đưa giấy đồng ý phẫu thuật và bút bi cho Mẫn Hướng Hàng, thúc giục: "Mau kí tên đi, đừng kéo dài thời gian!"
Mẫn Hướng Hàng nghe thấy lời này, sắc mặt xám xịt càng tối tăm hơn, tay cầm bút và giấy hơi run rẩy, tựa như những con chữ kia nặng cả nghìn cân.

Tại sao mọi thương đau đều để một mình Hàn Bân gánh lấy?
"Hàng, mau...!kí, em...!không...!sao..." Đôi mắt đen của Lệ Hàn Bân u ám, tập trung ánh nhìn về phía người yêu, đau đớn kìm nén hóa thành một câu nói nhẹ nhàng.

"Hàn Bân..." Ngàn câu vạn chữ tan vào trong cái tên khắc cốt ghi tâm, nước mắt không thể kiềm chế mà trượt xuống trên mặt Mẫn Hướng Hàng, chầm chậm thấm ướt chữ kí trên giấy chấp nhận phẫu thuật.

Lệ Hàn Bân cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng lại bị đánh bại bởi cơn đau như đứt ruột nát gan.

"Ư haa──" Thai nhi chống chặt ở cửa sản đạo, hơn nữa còn không ngừng thử chui qua sản đạo chật hẹp kia.

Đau đớn trong bụng kéo theo phế phổi quặn thắt, tay trái Lệ Hàn Bân nắm chặt tay cầm giường sinh, khớp tay bởi vì dùng sức quá mạnh mà trông trắng bệch.


"Tiểu Bân ngoan, qua một lát sẽ không đau nữa." Mẫn Hướng Hàng vừa giúp Lệ Hàn Bân xoa chiếc bụng cứng rắn biến dạng, vừa thấp giọng trấn an người yêu đang chìm trong cơn đau khổ như vực sâu.

Nhìn nước ối dần biến thành màu đỏ, bác sĩ nhíu chặt hai hàng chân mày, thấp giọng nói với dựng phu: "Mr.

Henry Lee, đứa bé đợi không được nữa, cậu phải cố gắng thêm một chút, bây giờ chúng tôi sẽ tiến hành rạch tầng sinh môn."
Lệ Hàn Bân khép mắt gật đầu, hàng mi dày rậm tạo thành bóng râm màu đen nho nhỏ trên khuôn mặt gầy gò, sắc mặt bình tĩnh như một dòng nước lặng chưa bao gợn sóng.

Đứng giữa hai chân dựng phu, bác sĩ một tay nâng lên lớp da ở cửa sản đạo, một tay cầm kéo, tiếp theo đó là một tiếng "xoạch", thanh âm như cắt bong bóng cá, thư huyệt của Lệ Hàn Bân lập tức vạch ra một vết cắt thật dài, máu tươi dính dớp tức thì trào ra từ vết thương ngoài da thịt.

Giây phút dụng cụ sắc bén tiếp xúc với da thịt, cả người Lệ Hàn Bân run rẩy, cơ thịt căng chặt, toàn thân cứng ngắt, đau đớn do rạch tầng sinh môn so với cơn đau kịch liệt trong bụng quả thật là con sóng nhỏ gặp cơn sóng lớn.

Cậu không cảm thấy khác lạ bao nhiêu, chỉ cảm thấy dịch nhầy ở hạ thể nhiều hơn một chút.

Nhìn thấy mọi thứ diễn ra, sắc mặt Mẫn Hướng Hàng tức thời vàng như đất, cả người lạnh băng, cẩn thận kéo cậu vào trong lòng, đau lòng lẩm bẩm: "Hàn Bân, vì con của chúng ta, em chịu khổ rồi."
Lệ Hàn Bân lặng lẽ lắc đầu, còn định nói gì đó, thì một cơn đau rồi lại một cơn đau khác ập tới đau thấu ruột gan, như vạn tiễn xuyên tâm.

Lời còn chưa nói hết nghẹn ở yết hầu, tiếng kêu đau nghẹn ngào rơi vào trong không khí.

"Mr.

Henry Lee, sản đạo đã mở hết, cậu dùng sức như khi nãy là được." Bác sĩ lên tiếng: "Nào── 1, 2, 3, nín thở, dùng sức ép xuống!"
"Ưm── haa!!" Lệ Hàn Bân cắn chặt môi dưới, máu thịt lẫn lộn, ngũ quan trên mặt vặn vẹo nhăn nhó vì đau đớn, thân thể tàn phế tựa như sắp bị cơn đau kịch liệt này xé tan thành từng mảnh.

"Tốt lắm, lại một lần nữa..." Bác sĩ giục cậu tiếp tục dùng sức.

"Ư── a"
"..."
Bởi vì chân chính yêu một người, nên mới vì người đó chấp nhận đau khổ vô ngần, nguyện ý duy trì nòi giống cho người đó, nguyện ý hi sinh tất cả vì người đó...!
Thời gian chầm chậm trôi qua trong cơn dày vò, Lệ Hàn Bân hết lần này đến lần khác lặp lại động tác sinh sản, nửa thân dưới sớm đã đau đến tê dại, cảm giác nóng lòng càng lúc càng lớn, tựa như có thứ gì đó đang kêu gào.

"Mr.

Henry Lee, đầu của bé đã ra rồi!" Bác sĩ hai tay đỡ lấy cái đầu nhỏ đang định rụt trở vào, vui mừng nói: "Cố lên── cậu dùng thêm sức một chút nữa, nhóc con nghịch ngợm sẽ ra ngay!"
Nghe được tin tốt, Mẫn Hướng Hàng sắp được làm cha vội vàng nhoài người về phía trước nhìn, một cái đầu nho nhỏ, đỏ hỏn tròn vo kẹp giữa hai chân cha.

Bỗng chốc, anh kích động đến không thể kìm chế, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Lệ Hàn Bân, run rẩy nói: "Hàn Bân, anh nhìn thấy Bính Bính rồi, nó nhỏ nhắn đáng yêu lắm!"
"Ưm...!a!!──"
Lệ Hàn Bân nắm chặt lại tay Mẫn Hướng Hàng, dốc sức gập người, gom hết mọi sức lực đẩy thai nhi, sau đó kiệt sức mà ngã trở về.

Bác sĩ nhanh tay lẹ mắt lập tức đỡ lấy hai vai của bé, xoay một cái.

Nhóc con nghịch ngợm như một con cá thu trơn nhớt, trượt ra khỏi thân thể của cha.

"Bé con..."
Máy móc chữa bệnh bên cạnh vang tiếng kêu chói tai, thế giới trước mắt Lệ Hàn Bân bỗng dưng trở nên mơ hồ nghiêng ngả, bóng tối vô biên như con nước lũ cuốn lấy cậu.

Cậu đau đớn, lạnh lẽo, kiệt sức.

Cậu rất muốn ngủ một giấc, một giấc thôi là được rồi...!
Lệ Hàn Bân lặng lẽ nhắm mắt, cánh môi dưới mặt nạ dưỡng khí hơi hé ra, cong lên một vòng cung, tựa như đang an giấc.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh, Mẫn Hướng Hàng còn chưa kịp hoàn hồn lại từ niềm vui sướng vì có con trai thì tin dữ liên quan đến sinh mạng đã ập tới.

"Hàn Bân──" Mẫn Hướng Hàng vội vàng gọi tên người yêu, bỗng dưng nảy sinh hoảng loạn không thể kiềm chế, cảm giác như máu cả người dần mất đi độ ấm, đông cứng lại...!
"Bệnh nhân đột nhiên mất ý thức, hô hấp khó khăn, nhịp tim không đều, tim thai quá nhanh." Bác sĩ chủ chẩn biến sắc, nhanh chóng tiến hành cấp cứu khẩn cấp cho bệnh nhân.

Adrenaline hồi sức tim mạch chầm chậm truyền vào cơ thể Lệ Hàn Bân, điều chỉnh lưu lượng oxy lên 5 – 7 lít/phút, bác sĩ vừa thực hiện các kĩ thuật hồi phục tim phổi giúp bệnh nhân, vừa nóng lòng gọi: "Mr.

Henry Lee! Mr.

Henry Lee!"
"Hàn Bân, Hàn Bân, em đừng ngủ, đừng, tỉnh lại đi, anh cầu xin em mau tỉnh lại đi!" Mọi thứ trước mắt như một chiếc búa, đập mạnh vào lòng Mẫn Hướng Hàng.

Anh nắm chặt bàn tay không cắm kim truyền của Lệ Hàn Bân, cao giọng gọi.

"..." Người nằm trên giường sinh không hề có bất cứ lời nào đáp lại, lặng im như tờ khiến người ta muốn sụp đổ.


Đau thương lan tràn như thủy triều ập đến, tuyệt vọng hóa thành những giọt lệ lấp lánh, chảy qua khóe mắt của Mẫn Hướng Hàng, chảy qua thế giới sắp vỡ vụn kia.

Mẫn Hướng Hàng xoa chiếc bụng vẫn còn cao ngất của Lệ Hàn Bân, điên cuồng gọi: "Không phải em đã hứa với anh rằng sẽ đặt tên cho hai đứa bé sao? Không phải em đã hứa với anh rằng, cho dù gặp phải khó khăn gì, cũng không dễ dàng bỏ cuộc sao? Bây giờ thì sao? Em nuốt lời à? Anh nói cho em biết, em đừng mơ!"
Thiết bị theo dõi hô hấp và nhịp tim hơi gợn lên vân sóng nhịp nhàng.

Bác sĩ khẽ gật đầu với Mẫn Hướng Hàng, ý bảo anh tiếp tục nói.

Trong mắt Mẫn Hướng Hàng vụt qua một tia sáng kiên định, anh mím môi, nói tiếp: "Hàn Bân, em có nghe thấy tiếng khóc của bé con không? Nó nói, tại sao ba Bân đột nhiên lại im lặng vậy? Nó cảm thấy rất sợ hãi, rất buồn, rất muốn nhanh chóng thoát ra khỏi bóng tối."
"Bé...!con..." Người nằm trên giường sinh nhíu chặt chân mày, cố gắng mở ra hai mắt.

Trong đáy mắt hiện lên một tầng sương phủ mờ, tay trái xoa bụng theo bản năng.

Mẫn Hướng Hàng thấy thế, không khỏi vui buồn lẫn lộn, cúi người khẽ ôm lấy cậu, nghẹn ngào gọi: "Hàn Bân!"
"Khụ khụ...!đau..." Lệ Hàn Bân gắng sức ho khan vài tiếng, mang theo hơi thở mỏng manh như tơ nói ra một chữ, thanh âm vô cùng yếu ớt.

Bác sĩ vội vàng kéo hai người ra, cẩn thận kiểm tra tình hình bệnh nhân, ngữ khí trở nên vô cùng nặng nề: "Mr.

Henry Lee, tính trạng của anh bây giờ rất xấu, nhất định phải nhanh chóng sinh đứa bé ra."
"Ưm...!a...!không...!còn...!sức..." Thể lực của Lệ Hàn Bân đã lay lắt như ngọn đèn cạn dầu, cậu nhìn bác sĩ khẩn cầu, trên khuôn mặt kiệt sức là nỗi đau khổ nghẹn ngào: "Cứu...!đứa...!bé..."
"Hàn Bân, em và con đều sẽ không sao đâu." Mẫn Hướng Hàng cúi đầu hôn lên vầng trán trắng bợt của người yêu, đeo chiếc nhẫn đến muộn màng lên ngón vô danh trên tay trái của người yêu: "Anh muốn em phải mãi mãi cùng anh đếm những tháng năm trôi mải miết như nước."
Nghe xong lời thề nguyện của người yêu, Lệ Hàn Bân rất muốn nở một nụ cười với anh, nhưng lại phát hiện dường như đến cả sức để cười, mình cũng chẳng còn nữa.

"Uhm...!haa..." Đứa bé trong bụng gấp rút xông xuống dưới, tiếng rên nghẹn ngào liên tục tràn ra từ cánh môi hơi hé mở của dựng phu.

Bác sĩ hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Mr.

Henry Lee, trong quá trình sinh sản bào thai thứ hai của cậu xuất hiện dấu hiệu sản lực bất thường.

Bây giờ chúng tôi sẽ lập tức hỗ trợ sinh bằng kẹp sản khoa.

Trong quá trình làm có thể sẽ rất khó chịu, cậu..."
"Tôi...!không...!sao."
Lệ Hàn Bân yếu ớt cắt ngang lời của bác sĩ, sau đó nghiêng đầu nhìn Mẫn Hướng Hàng, nói: "Hàng...!Khiếu...!Khiếu...!sắp...!ra...!rồi..."
Mẫn Hướng Hàng gật đầu, nhận lấy bé sơ sinh từ trong tay y tá, huơ bàn cánh tay tròn ủm của Bính Bính, nhẹ giọng nói: "Ba Bân và em trai cố lên!"
Lệ Hàn Bân rơi lệ, giọt pha lê của hạnh phúc mỹ mãn...!
Dụng cụ lạnh băng đưa vào âm đ*o đã lẫn lộn máu thịt, hai cánh lá của phuốc-sét* kẹp hai bên đầu thai nhi, bác sĩ dùng kĩ thuật khéo léo chậm rãi lôi ra sau, cẩn thận đưa đứa bé ra ngoài.

Đau đớn như rút tơ bóc kén lan ra dưới hạ thể của Lệ Hàn Bân, nội tạng trong cơ thể tựa như bị ngoại lực đè ép lẫn lộn.

Cậu cắn chặt đôi môi đã chồng chất đầy vết thương, cố gắng mở to mắt, cố gắng tỉnh táo, ép mình phải giữ lấy chút sức lực còn lại cuối cùng.

Mặc dù thế, thế giới trước mắt vẫn ngày càng u ám...!
Quanh quẩn giữa hai bờ yêu thương và đau khổ, sự sống và cái chết.

Kí ức hiện lại rõ ràng sáng tỏ: sự quan tâm của Hướng Hàng, sự dịu dàng của Hướng Hàng, sự chu đáo của Hướng Hàng, tựa như gió xuân êm ấm, lại tựa như cỏ lau mềm mại, để những cánh hoa mặc sức tung bay trong gió.

Lệ Hàn Bân mỉm cười, lặng lẽ đuổi theo, cho đến khi bước đến cổng thiên đường...!
*Kẹp phuốc-sét: hay kẹp forceps.

Các sản phụ mắc bệnh tim thường sẽ được chỉ định hình thức này.

Kẹp forceps có thể gây rách âm đ*o nghiêm trọng và gây ra các vấn đề về việc đi tiêu và đi tiểu sau khi sinh.

(Nguồn: Hello Bác Sĩ).


Bình luận

Truyện đang đọc