LƯU NIÊN TỰ THỦY



Trần nhà phòng bệnh trắng đến lóa mắt, mùi soda* thoảng trong không khí yên tĩnh, ngột ngạt đến khó thở.
Mẫn Hướng Hàng đứng trước cửa phòng bệnh, ánh mắt nhìn về phía Lệ Hàn Bân đang nằm trên giường, khoảng cách vài bước chân ngắn ngủi, chỉ cần đưa tay ra là có thể bắt được, nhưng lại cách xa như thiên sơn vạn thủy, không thể với tới.

Như trái tim với trái tim, như sự sống và cái chết, như niềm vui và nỗi buồn, cậu ở trước mặt anh, nhưng lại chẳng thấy được sự vỡ vụn sâu thẳm nơi đáy mắt.

Mẫn Hướng Hàng lê bước chân, lảo đảo từng bước đến bên giường bệnh, tới cạnh con người cố chấp đến mức khiến người ta đau lòng kia.

Lệ Hàn Bân nhắm chặt hai mắt nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt như hòa làm một với cảnh trí nhạt màu xung quanh.

Mặt nạ oxy chụp kín lên mũi miệng, hơi thở phập phồng phả lên mặt nạ lớp hơi nước mờ màu trắng đục.

Trên thân thể gầy yếu cắm đầy ống dẫn và thiết bị chữa bệnh, máy đo điện tim không ngừng phát ra tiếng tít tít, mà sự tái nhợt cùng lặng im đã trở thành giai điệu chính trong phòng bệnh này.

"Hàn Bân, xin lỗi, anh chỉ đem lại tổn thương cho em." Mẫn Hướng Hàng kề sát bên giường bệnh, cầm lấy bàn tay phải đã mất hết tri giác của Lệ Hàn Bân áp lên mặt vuốt ve, cảm nhận cái lạnh thấu xương.

"..." Vẫn như dự liệu, Mẫn Hướng Hàng chẳng nghe thấy sự tha thứ của Lệ Hàn Bân.

"Tách tách..." Giọt nước mắt ấm nóng tựa như viên ngọc đứt dây tràn ra từ khóe mắt Mẫn Hướng Hàng, rơi xuống trên tay Lệ Hàn Bân, càng lúc càng nhiều.

Mẫn Hướng Hàng che miệng, tiếng khóc nghẹn dần dần tuôn ra từ kẽ tay.


Hồi ức theo nỗi bi thương ùa về, vô số khuôn mặt quen thuộc hiện ra chồng chéo đan xen trong đầu anh: cậu bé thuần khiết như nước trước đài phun nước âm nhạc; thiếu niên ngại ngùng xấu hổ trong vườn quất ở núi Phượng Hoàng; tình nhân giao phó cả thể xác lẫn tâm hồn cho anh ở khách sạn suối nước nóng Hokkaido; người phải chịu nỗi uất ức thê lương ở nơi bắt cóc; thương nhân thông minh giỏi giang trong buổi họp báo thu mua Lệ thị...!
Hàn Bân của lúc đó, rạng rỡ năng động, chứ không phải tử khí nặng nề, không chút sức sống như lúc này.

Nghĩ đến đây, Mẫn Hướng Hàng càng thêm áy náy không thôi.

Nếu như học được cách tín nhiệm sớm một chút, hiểu được cách trân trọng sớm một chút, có phải bây giờ sẽ là một kết cục đẹp đẽ khác hay không? Nhưng mà, chẳng có cái gì gọi là nếu như.

Dưới sự dẫn dắt của vận mệnh độc ác, con đường bọn họ đi càng lúc càng xa...!
Trong tiếng khóc, nỗi bi thương như được giải phóng, cảm giác tiêu cực dần được xoa dịu.

Mẫn Hướng Hàng cẩn thận đặt tay Lệ Hàn Bân vào trong chăn mỏng, ánh mắt sáng rực không nỡ rời khỏi người yêu một khắc nào.

Mái tóc nâu xám màu sợi đay dịu dàng vương trên khuôn mặt gầy gò tuấn tú.

Đôi lông mày đen chỗ rậm chỗ thưa hòa hợp.

Đôi ngươi chứa ngàn vì tinh tú bị mí mắt che khuất, không nhìn thấy ánh sáng lấp lánh bên trong.

Hàng mi dày in bóng hình vòng cung dưới bọng mắt.

Chiếc mũi thanh nhã cùng cánh môi mê người ẩn dưới mặt nạ dưỡng khí.

Nhưng dù thế vẫn không ảnh hưởng đến nét thanh tú của Lệ Hàn Bân.

.

Đam Mỹ Sắc
Mẫn Hướng Hàng thâm tình nhìn nghiêng mặt cậu, đặt lên trán Lệ Hàn Bân một nụ hôn phớt như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, âm thanh dịu dàng mà buồn bã vang bên tai: "Hàn Bân ngốc, cả đời này, anh sẽ không để em rời xa anh nữa."
"..." Hồi đáp lại Mẫn Hướng Hàng chỉ là tiếng tít tít lạnh lùng của máy móc chữa bệnh.

Mẫn Hướng Hàng ủ rũ cụp mi, tầm nhìn di chuyển dần từ khuôn mặt tuấn tú của Lệ Hàn Bân đến phần bụng cao ngất trước người cậu.

Nhìn từ một bên, chiếc bụng dưới lớp chăn đắp kia càng to lớn rõ rệt.

"Con yêu, chào các con, là ba đây." Nỗi kích động khó đè nén bốc lên đầu, Mẫn Hướng Hàng nhấc tay phải, cẩn thận áp lên trên chiếc bụng đang mang hai đứa nhỏ đáng yêu kia, thân thiết chào hỏi bọn chúng.

Mấy bé con nằm trong bụng cha nhạy bén cảm nhận được âm thanh cùng hành động yêu chiều của ba, hưng phấn bơi qua bơi lại như chú cá nhỏ, trở mình quẫy đạp.

Chịu ảnh hưởng của máy thai dồn dập, dựng phu nằm trên giường bệnh không khỏi chau mày, hàng mi khẽ rung động.

Phát hiện ra khác thường của Lệ Hàn Bân, Mẫn Hướng Hàng khẽ vuốt ve hai đứa con nghịch ngợm, dịu dàng dỗ dành: "Các con ngoan, bây giờ cha không thoải mái, các con đừng quậy cha nhé..."

Được cha vỗ về, hai đứa nhỏ nghịch ngợm dừng lại vận động mạnh mẽ, ngoan ngoãn khẽ ngọ nguậy trong bụng cha.

Nhìn thấy chân mày Lệ Hàn Bân dần giãn ra, Mẫn Hướng Hàng thở phào một hơi.

"Các con yêu thật biết nghe lời."
Mẫn Hướng Hàng không nỡ nhấc tay ra khỏi chiếc bụng mềm mại của Lệ Hàn Bân, tiếp tục nói chuyện với hai đứa con chưa ra đời: "Nhưng mà, ba không thể để các con ra đời.

Tuy ba rất yêu các con, nhưng ba không thể mất đi cha của các con.

Các con ngoan thế này, nhất định sẽ thông cảm cho nỗi khổ của các ba, đúng không?"
Chua xót cùng bất lực chiếm cứ lấy suy nghĩ, Mẫn Hướng Hàng vô thức nằm nghiêng trên mép giường bệnh, áp tai bên bụng Lệ Hàn Bân, lặng lẽ cảm nhận tình cảm của riêng gia đình bốn người bọn họ...!
Thời gian chảy trôi không tiếng động, lúc Mẫn Hướng Hàng đứng lên liền chạm phải một đôi ngươi u ám sâu thẳm.

"Hàn Bân, em tỉnh rồi!" Đôi mắt ũ rũ của Mẫn Hướng Hàng chợt sáng bừng, mừng rỡ nhào đến bên giường bệnh.

"Anh gọi bác sĩ đến ngay!" Nói xong, Mẫn Hướng Hàn ngạc nhiên xen lẫn vui mừng nhanh chân chạy ra khỏi phòng bệnh, quẳng mất nút gọi ở đầu giường lên chín tầng mây.

Lệ Hàn Bân lờ mờ nhìn cửa phòng bệnh mở toang, đôi mắt khô khốc sắp chảy nước mắt, lẩm bẩm: "Đồ ngốc này..."
Trong chốc lát, Mẫn Hướng Hàng kéo bác sĩ chủ chẩn vội vàng chạy về phòng bệnh.

Bác sĩ vừa tận tình kiểm tra giúp người bệnh, vừa nhẫn nhại nói với người nhà bệnh nhân: "Bây giờ cậu ấy tạm thời không có gì đáng ngại, nhưng vẫn không thể thiếu cảnh giác.

Dinh dưỡng bổ sung cùng lượng oxy hấp thụ mỗi ngày đều rất cần thiết.

Nếu có gì bất thường xuất hiện phải lập tức thông báo cho chúng tôi ngay."
"Tôi biết rồi." Mẫn Hướng Hàng thật thà gật đầu, ánh mắt tập trung trên khuôn mặt thanh tú nhìn mãi không chán kia.

"Tôi sẽ chăm sóc em ấy cẩn thận."
Bác sĩ nâng gọng kính, nói tiếp: "Còn một điều phải nhắc nhở người nhà, đó là tình hình sức khỏe và tâm lí của bệnh nhân hiện tại không tốt lắm, nhất định không được để cậu ấy bị kích thích.

Duy trì trạng thái ổn định tích cực mới là mấu chốt trong việc trị liệu."
"Tôi đã hiểu.

Cảm ơn bác sĩ." Mẫn Hướng Hàng lịch sự bắt tay với bác sĩ.

"Không cần khách khí.

Cứu chữa là việc bác sĩ chúng tôi nên làm."
Bác sĩ gấp lại bệnh án, quay sang nói với bệnh nhân trên giường: "Mr.

Henry Lee, anh và thai nhi đều không có vấn đề gì, nghỉ ngơi cẩn thận nhé."
Lệ Hàn Bân gắng sức gật đầu, khóe môi dưới mặt nạ oxy khẽ cong lên một vòng cung nhè nhẹ.


Phòng bệnh trở lại thành thế giới của hai người, Mẫn Hướng Hàng kề bên giường bệnh, khẽ kẹp lại góc chăn giúp Lệ Hàn Bân, dịu dàng mỉm cười với cậu một cái, hi vọng có thể dùng nụ cười để xoa dịu tâm hồn lạnh giá và thân thể yếu ớt của cậu.

Lệ Hàn Bân nghiêng mặt sang, khẽ khép lại mi mắt, ngăn cách từng cử chỉ hành động của Mẫn Hướng Hàng ra khỏi thế giới của mình.

"Nghỉ ngơi nhiều mới tốt cho hồi phục thân thể."
Mẫn Hướng Hàng nói xong thì không phát ra tiếng nào nữa, ôn nhu xoa mái tóc lộn xộn trước trán Lệ Hàn Bân, trong mắt tràn đầy yêu thương.

Trong phòng bệnh trắng toát tĩnh mịch, không biết đã là mấy giờ, Mẫn Hướng Hàng mệt mỏi gục bên giường ngủ.

Thân thể theo nhịp thở khẽ phập phồng, nghiêng mặt bị sợi tóc mềm mại che giấu, đôi mày vẫn nhíu chặt như cũ dù đang say trong giấc mộng.

Lệ Hàn Bân lặng lẽ nhìn Mẫn Hướng Hàng, ánh sáng lộn xộn khó tả vướng víu đan xen trong đôi ngươi đen láy.

Cậu khó khăn nhấc lên cánh tay trái đang truyền nước, yêu thương vuốt ve chiếc bụng gồ lên trước người, mặc cho giọt lệ từ khóe mắt rơi vào trong tóc mai.

Những ngày sau đó, Mẫn Hướng Hàng tận tâm tận lực chăm sóc Lệ Hàn Bân: lau người, đút cơm, mát xa, cắt móng tay...!mỗi ngày nói chuyện cùng Lệ Hàn Bân, không ngừng an ủi, cổ vũ cậu.

Mỗi lần bác sĩ chủ chẩn đến kiểm tra phòng đều khen ngợi không ngớt vị người nhà bệnh nhân này, đến cả Alex cũng thay đổi cái nhìn rất lớn về Mẫn Hướng Hàng.

Người có thái độ bất thường chỉ có duy nhất một mình Lệ Hàn Bân.

Cậu tựa như một khối gỗ cứng ngắc, giữ thái độ lạnh lùng trước sự chăm sóc của Mẫn Hướng Hàng.

Không vui không buồn, chẳng sầu chẳng oán.

Mẫn Hướng Hàng cũng chẳng trách một lời nào, anh muốn dùng hành động thực tế để bù đắp lại những nuối tiếc trong quá khứ.

Có một số chuyện không thể dây dưa kéo dài, nên chấm dứt thì chấm dứt.

Dây dưa càng lâu, thương tổn càng lớn.

Mẫn Hướng Hàng đứng trước giường bệnh, chà chà hai tay bứt rứt, hạ quyết tâm nói: "Hàn Bân, anh có chuyện muốn thảo luận với em."
"Em biết anh muốn nói chuyện gì." Lệ Hàn Bân dựa trên gối mềm, lạnh lùng nhìn Mẫn Hướng Hàn, gằn từng chữ: "Mỗi đứa trẻ đều là một thiên sứ được Thượng đế nắm tay dắt đến nhân gian, em sẽ không từ bỏ bọn chúng!".


Bình luận

Truyện đang đọc