LƯU QUANG NHẬP HỌA

"Tại sao đột nhiên lại không nói gì?" Cảnh Hàm U kéo tay nàng.
Thần Nhứ hoàn hồn, cười lắc đầu, cầm chén trà trên bàn lên mà uống một ngụm. Trà ở đây đương nhiên không bằng trong hoàng cung, uống rất chát miệng. Thần Nhứ cũng không để ý. Hoàng cung có cái xa hoa của Hoàng cung, nhưng dân gian lại có sự tự do ở dân gian. Nếu có thể không mang thù nước hận nhà, phải lá mặt lá trái với kẻ địch, nàng tình nguyện chỉ làm một người phụ nữ bình dị.
Đồ ăn chưa lên hết đã thấy một lão già dẫn một cô bé mười sáu mười bảy tuổi đi đến ca hò xin ăn. Xem ra là một gánh hát rong. Khi đến xin bàn của Thần Nhứ và Cảnh Hàm U, Cảnh Hàm U không nói gì, Thần Nhứ lại thuận miệng mà yêu cầu "Thu lệnh Khúc (1)".
(1) Thu lệnh Khúc (秋令曲) - Khúc vịnh tiết Thu
Lão già vừa nghe, sắc mặt liền thay đổi, nhìn nhìn hai bên một chút, thấp giọng nói: "Vị tiểu thư này, khúc này không xướng được đâu."
Thần Nhứ nhẹ nhướn mày: "Tại sao không xướng được?"
Lão gài nói: "Đây là ca khúc của nước Dịch. Bây giờ không còn nước Dịch, trong triều đã sớm có quy định rằng không được xướng ca khúc nước Dịch ở bất cứ tửu lâu trà quán nào nữa, vi phạm sẽ bị báo quan!"
Thần Nhứ thật sự không biết quy định này. Nàng nhìn sang Cảnh Hàm U bên cạnh, cười nhạt: "Nước Dịch mất rồi, ngay cả bài ca dân gian này cũng không cho hát nữa. Nước Lịch các người đang sợ hãi cái gì đây?"
Lão già không biết thân thế của nàng, nghe thấy nàng hỏi ngược lại thẳng thắn như vậy mới sợ đến mức lui về phía sau vài bước, dẫn theo cô bé kia đến bàn tiếp theo.
"Vị tiểu thư này, lời đó đúng là phạm vào điều kiêng kị rồi. Nếu như chúng ta báo quan, nàng sẽ không muốn bị kiện đâu." Bàn bên cạnh có gã đàn ông, nom tuổi tác cũng không lớn, ăn mặc không tồi, nhưng vừa nhìn là thấy loại ăn chơi trác táng, ánh mắt không nghiêm chỉnh.
Cảnh Hàm U thầm thở dài, nhủ thầm rằng lão già xướng khúc này đúng là nói chuyện không nên nói! Khó lắm hai người mới có được bầu không khí hòa hảo, ông lại đến quấy nhiễu, khiến rối loạn cả lên. Đang lúc buồn bực lại nghe được mấy câu này, nàng ngẩng đầu, thấy hai gã đàn ông đang tham lam mà nhìn chằm chằm Thần Nhứ, lập tức lửa giận bùng lên.
Với thân thế của nàng, đương nhiên sẽ không đối thoại với hai người này. Nàng đưa một ánh mắt cho Trần Tâm phía sau, Trần Tâm tiến lên nói: "Các ngươi là ai? Còn dám quấy rầy tiểu thư nhà chúng ta ăn cơm."
Hai người kia lúc đầu chỉ chú ý đến một mỹ nhân là Thần Nhứ. Nay thấy Cảnh Hàm U vừa ngẩng đầu, mới phát hiện vị này cũng là một mỹ nhân mười phân vẹn mười. Nhưng nếu để ý, Thần Nhứ mỏng manh hơn, mà vẻ đẹp của Cảnh Hàm U lại là một vẻ mạnh mẽ sắc sảo.
Vừa nghe Trần Tâm hỏi như vậy, người cao hơn đằng hắng giọng: "Chúng ta có đồ tốt rớt xuống đầu. Thấy hai tiểu mỹ nhân các ngươi cũng không muốn đi ra dọa sợ. Nhưng mà vị tiểu thư này nói bậy, nếu ta báo quan, nàng chỉ sợ sẽ phải chịu khổ."
Ý tứ trong lời này rất rõ ràng. Tâm tình Thần Nhứ đang không tốt, nghe vậy cười lạnh, nói: "Vậy các người muốn thế nào?"
Nàng cười như vậy, bay luôn cả thần hồn của hai người kia. Người cao hơn nói: "Thực ra cũng đơn giản thôi. Hai vị tiểu mỹ nhân hầu rượu cho hai huynh đệ chúng ta, chúng ta coi như không có chuyện này. Thế nào?"
Thần Nhứ cười càng thâm thúy: "Nếu ta không làm thì sao?"
Hai người vừa nghe đã bắt đầu trở mặt: "Ôi, ngươi đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Chẳng lẽ thích lên quan phủ ăn roi à?"
Thần Nhứ nhìn Cảnh Hàm U một cái, không để ý đến hai người kia.
Hai người kia náo loạn đến chán chê, không nén giận được đưa tay kéo Thần Nhứ. Cảnh Hàm U trong lòng tức giận, vừa định động thủ đã thấy Thần Nhứ động tác không chậm trễ đoạt lấy một đôi đũa, vừa cầm lên đã đánh. Trong nháy mắt, ngón tay hai người sưng vù lên. Lúc này cảm giác đau đớn mới truyền đến, hai người kêu ú ớ, ném lại một câu "ngươi chờ đấy" rồi nhanh như chớp mà chạy xuống lầu.
Quần chúng xung quanh nhao nhao vỗ tay.
Cảnh Hàm U nhìn thấy Thần Nhứ lặng lẽ bỏ xuống đôi đũa, lúc này mới nói: "Phá Ngọc kiếm pháp sư phụ dạy, chỉ có nàng mới có thể khai triển đẹp như thế này."
"Đẹp thì sao chứ? Cuối cùng cũng bị phế rồi." Thần Nhứ cười gượng. Nàng vừa nãy dùng đũa thay cho kiếm, dùng Phá Ngọc kiếm pháp để ép hai người lui đi. Tuy rằng nội lực của nàng không còn, nhưng thủ pháp vẫn còn. Nếu như sử dụng kiếm, dám chắc là không được. Đã không có nội lực chống đỡ thì vô luận là tốc độ hay cường độ cũng không đạt yêu cầu. Nhưng ngay tại lúc đó, dùng đũa đối phó với hai kẻ ăn chơi trác táng kia vẫn được.
"Muốn đi không? Ta cũng không muốn rước lấy phiền toái cho nàng." Thần Nhứ khó có khi săn sóc.
Cảnh Hàm U lắc đầu: "Nàng đã nói ta phải có đủ năng lực để bảo vệ nàng mới được."
"Ồ?" Thần Nhứ dường như hứng thú, "Vậy cho ta xem bản lĩnh của nàng nào."
Rượu thịt đã lên, hai người động đũa, đồng thời cũng sai Trần Tâm và Tái Phúc đến bàn khác ăn cơm. Ngồi cùng bàn với Công chúa là không hợp phép tắc.
Đang ăn, hai người vừa nãy bị đánh quay lại, mang theo một đám người ào ào xông vào tửu điếm. Vừa lên đến nơi liền thô tục lại hùng hổ mà kêu: "Tiểu mỹ nhân, nếu như ngươi nhận sai, huynh đệ chúng ta sẽ tạm tha cho ngươi."
Thần Nhứ phớt lờ. Cảnh Hàm U nói: "Ta mặc kệ các ngươi là ai, thức thời thì đi về nhanh một chút. Nếu như còn không đi, hôm nay chỉ sợ cũng đi không được."
"Ô hô! Còn dám dọa dẫm chúng ta. Ta nói cho ngươi biết, thấy vị đại ca này của ta không? Cữu cữu của huynh ấy chính là Đoàn luyện (2) trong Phi Vân Kỵ đó! Biết Phi Vân Kỵ không? Hai ả đàn bà như các ngươi chắn chắn là không biết. Đó là quân thủ thành của chúng ta đó, rất lợi hại! Các ngươi đắc tội vị đại ca này của ta, có nghĩa là đắc tội cả Phi Vân Kỵ. Nếu vậy thì không đơn giản là bị kiện như vậy đâu, sẽ bị trực tiếp lấy quân pháp ra trừng trị đó hiểu không?" Người này vừa nói vừa hoa chân múa tay, khiến bản thân mình bận rộn.
(2) Đoàn luyện (团练) - Một chức quan quản lý một tiểu đoàn, tiểu đội hay trung đoàn.
Thần Nhứ không kìm được mà cười ra tiếng. Ánh mắt mọi người chuyển hướng sang nàng. Nàng khó khăn lắm mới ngưng cười được, ngẩng đầu nhìn Cảnh Hàm U nói: "Phi Vân Kỵ đúng là lợi hại."
Cảnh Hàm U bất đắc dĩ. Mình quản lý thuộc hạ cũng coi như nghiêm khắc, làm sao lại ra một đám người ỷ vào Phi Vân Kỵ làm cáo mượn oai hùm như thế này?
"Nếu cữu cữu của người này đã lợi hại như thế, không ngại thì mời đến gặp đi."
Người nọ vừa nghe vừa quệt miệng một cái: "Nha đầu, ngươi là ai? Đoàn luyện đại nhân mà ngươi có thể gặp sao?"
"Phải không vậy?" Cảnh Hàm U thở dài, thình lình vỗ bàn. Đôi đủa của nàng bay lên, nàng một phát đoạt lấy, vung tay đánh về phía hai người quấy rối kia. Hai người còn chưa kịp thấy rõ chuyện gì xảy ra, đã cảm thấy một đợt đau nhức. Tay của mỗi người đã bị ghim thẳng lên tường.
Đũa trúc mỏng manh đến đâu chứ? Sau khi xuyên qua tay người còn có thể ghim lên tường được. Lực này phải mạnh cỡ nào?
Đôi mắt Thần Nhứ hơi híp lại: " 'Trích Diệp Niêm Hoa' (3) lại có thể đả thương người khác. Giang sư phó quả nhiên là bất công." Thủ pháp "Trích Diệp Niêm Hoa" này là tuyệt kỹ bí truyền của Giang sư phó viện Phi Diệp Tân. Nàng lúc đó cũng từng muốn học, đáng tiếc là Giang sư phó trước sau vẫn không dạy nàng. Không ngờ rằng vậy mà lại ngấm ngầm dạy Cảnh Hàm U.
(3) Niêm hoa trích diệp (拈花摘叶) - Hái hoa bứt lá, chỉ hành động đùa bỡn tán tỉnh phụ nữ, ở đây lại được dùng để đặt tên chiêu thức ( ͡° ͜ʖ ͡°)
"Nàng không cần lưu tâm. Ta vì học chiêu này mà không học được 'Tiểu Mai Hoa Thủ' của sư phụ, chúng ta coi như hòa nhau rồi." Sư tỷ sư muội đồng môn, nói đi nói lại cũng đơn giản là hòa nhau.
"Bây giờ ta còn lưu tâm cái gì chứ?" Thần Nhứ khẽ nói một câu. Hiện trường huyên náo, Cảnh Hàm U không nghe rõ.
Một người bên kia vội vàng rút xuống chiếc đũa trên tường. Nhưng chỉ cần vừa chạm nhẹ một cái, hai người kia đã ái úi kêu đau, khiến cho mọi người cũng không dám manh động.
Các thực khách đang ở trong tửu điếm ăn cơm vừa thấy xô xát máu me lập tức chạy rồi trốn, dù sao cũng cách hai bên rất xa.
Thần Nhứ nhìn mấy người bên kia loay hoay hồi lâu mà vẫn chưa rút được đũa, bất đắc dĩ nói: "Trong tay các người có binh khí, trực tiếp chém đứt đũa không phải là được rồi sao?"
Mọi người vừa nghe xong bỗng nhiên bừng tỉnh. Đúng vậy! Chúng ta có gì phải sợ cái đũa này cơ chứ? Có người rút đao chém đứt hai chiếc đũa, hai người kia cuối cùng cũng được tự do, vừa băng bó tay lại vừa kêu mấy kẻ đi cùng tiến lên bắt lấy Thần Nhứ và Cảnh Hàm U.
Thần Nhứ nhướn mày, không thèm nhìn đám người hung hăng đang tiến đến mà quay sang nhìn Cảnh Hàm U nói: "Cho ta xem thử Thiên Ba chưởng (4) của nàng đi."
(4) Thiên Ba chưởng (千波掌) - Chiêu thức ngàn ngọn sóng.
"Sẽ không để nàng thất vọng." Cảnh Hàm U đứng dậy, đi đến bên cạnh Thần Nhứ trụ vững, bảo vệ Thần Nhứ. Lúc này mấy người kia đã đánh đến. Nàng vận khí vào lòng bàn tay, hai chưởng đánh vào hai người trước mặt. Một luồng khí lạnh như tầng tầng sóng cả phát ra, mấy người đứng đằng sau cũng theo hai người kia mà ngã về phía sau. Lần này gục cả một đám người.
"Công lực hóa ra lại tiến bộ không ít." Thần Nhứ gật đầu nói, tưởng như là sư tỷ đang khích lệ sư muội.
Trong đám người tấn công cũng có con nhà võ, nhưng thấy võ công mình kém quá xa đã không dám đánh nữa.
Đám người lại rời đi. Trong tửu điếm cũng là một đống hỗn độn.
"Còn không đi nữa?" Thần Nhứ hỏi.
"Ta muốn xem Đoàn luyện trong lời bọn chúng là ai." Cảnh Hàm U bảo tiểu nhị lên đồ ăn lần nữa, vừa rồi bụi đất quá nhiều, những đồ ăn lúc nãy cũng không ăn được nữa.
Thần Nhứ rót một chén rượu: "Kính Thiên Ba chưởng của nàng." Nói xong liền cụng chén, nàng ngửa đầu uống hết.
Sau khi Cảnh Hàm U uống xong cũng nhấc bầu rượu, rót cho mỗi người một chén: "Kính Phá Ngọc kiếm pháp của nàng."
Hai người lại uống. Cảnh Hàm U còn đợi rót chén thứ ba, Thần Nhứ lại đưa tay ngăn bầu rượu: "Uống tiếp là ta sẽ say." Sóng mắt nàng lưu chuyển, quyến rũ đa tình. Cảnh Hàm U cau mày, một Thần Nhứ như thế này nàng cũng không muốn cho kẻ khác nhìn được.
Buông bầu rượu xuống, Cảnh Hàm U gắp một chút đồ ăn cho nàng: "Bình thường ở trong cung cũng chẳng thấy nàng ăn gì, khó có dịp xuất cung, những thức ăn này cũng ăn nhiều một chút đi."
Thần Nhứ vẻ mặt đau khổ: "Nàng biết ta ăn không vô mà, việc gì cứ phải gắp nhiều làm ta khó xử?"
Cảnh Hàm U nói: "Lúc trước ở viện, sư phụ còn có thể lấy sư mệnh để yêu cầu nàng, bây giờ ta lấy gì để yêu cầu đây?"
Vẻ khó chịu trên mặt Thần Nhứ còn chưa nguôi: "Bây giờ ta là nữ nhân của nàng, vốn đã phải nghe lời nàng. Nhưng ta từ nhỏ đã ăn ít vậy, nàng có giết ta cũng chẳng thay đổi được gì."
Cảnh Hàm U cau mày: "Không ăn thì không ăn. Đang bình thường, tại sao lại nói đến chuyện sống chết? Lòng ta nàng còn không rõ ư?"
"Lòng người biến chuyển. Hôm nay nàng và ta nâng cốc đồng hoan, ai biết ngày sau ra sao chứ?"
Hết chương 22

Bình luận

Truyện đang đọc