LƯU QUANG NHẬP HỌA



Hai mẹ con vào chính điện, Đức phi cho lui những người bên cạnh, hỏi: "Con đối đãi Thuận Ân quận chúa với tâm thái gì?"
"Quận chúa… là một mỹ nhân." Cảnh Mộ trả lời thành thật.
Đức phi gật đầu.

"Đúng vậy, lần đầu tiên bổn cung trông thấy nàng ta, cũng cảm thấy nàng ta là một mỹ nhân.

Nhưng khi đó nàng ta đẹp một cách trong sáng thuần khiết, mà bây giờ, nàng ta lại xinh đẹp tựa như yêu tinh."
Cảnh Mộ sợ hãi cả kinh.

"Ý của mẫu phi là…"
"Thuận Ân quận chúa có lẽ là một cô gái tốt, nhưng bản thân nàng ta tuyệt đối là một tai họa.

Mộ nhi à, bổn cung mặc kệ con có động tâm tư khác với nàng ta hay không, bổn cung cho con một lời khuyên, cách nàng ta càng xa càng tốt." Đức phi luôn luôn dịu dàng ung dung, dù chuyện gì xảy ra cũng giữ dáng vẻ bình tĩnh.

Bây giờ lại đưa ra lời khuyên răn thận trọng như thế, Cảnh Mộ không thể không để tâm.
Cảnh Mộ đáp: "Mẫu phi thế nhưng rất ít để bụng tới một người đến vậy."
Đức phi cười cười, khôi phục điệu bộ thảnh thơi.

"Con không ở trong cung, không cảm giác được hướng gió trong hậu cung.

Từ khi nàng ta vào cung đến nay, mỗi sự kiện trong hoàng cung hoặc nhiều hoặc ít đều dính líu tới nàng ta.

Chắc con cũng rõ thân phận hiện tại của nàng ta.

Mộ nhi à, nếu con là nàng ta, con có thể làm nhiều tới dường đó không?"
Lời ấy khiến Cảnh Mộ âm thầm kinh hãi.

Gần đây trong cung xảy ra một vài chuyện, bao gồm cả thái tử nước Vân Phùng Nghiệp bị giết, nếu tất cả mọi sự đều liên quan tới Thần Nhứ, thế thì năng lực của nàng đã chẳng thể khinh thường.
"Mẫu phi, nếu Dịch Già Thần Nhứ có thể khuấy động thế cục hậu cung, tại sao phụ hoàng và hoàng hậu nương nương vẫn cho phép cô ta như thế?" Điều đó Cảnh Mộ không nghĩ ra.

Hoàng hậu luôn luôn quản thúc rất nghiêm, sao có thể để nữ tử thế kia tồn tại?
"Đấy chính là năng lực của nàng ta." Đức phi chìm nổi trong cung cấm nhiều năm, đã sớm nhìn thấu tất cả.

Bà chẳng muốn dự vào cục diện hỗn loạn này, chỉ muốn mặc kệ.
Cảnh Mộ đột nhiên nhớ tới một việc, "Mẫu phi, cô ta lợi hại vậy, liệu có ra tay với người không…"
Đức phi lắc đầu.


"Mấy ngày trước nàng ta mới xin một cung nữ bên cạnh bổn cung, đây là ân tình bổn cung bán cho nàng ta.

Người thông minh như Dịch Già Thần Nhứ hẳn sẽ rõ."
"Mẫu phi vất vả rồi." Cảnh Mộ nghĩ đến hậu cung lục đục với nhau, có hơi đau lòng cho mẹ mình.
"Hậu cung xưa giờ đã vậy, con không cần lo lắng cho ta.

Bổn cung mặc dù không thể tranh cho con một thân phận tốt hơn, nhưng tự vệ vẫn không thành vấn đề.

Mộ nhi, bổn cung không cầu mong gì khác, chỉ cần con bình an làm vương gia nhàn hạ, bổn cung đã mãn nguyện rồi." Đức phi nhìn đứa con của mình, rất đỗi vui mừng.

Đứa con trai này luôn say mê văn học, không hứng thú với chính sự, đây mới là lựa chọn tốt nhất để bảo toàn bản thân.
Thần Nhứ và Linh Âm đang trên đường về cung Vũ Yên.

Hai người đi cũng không nhanh.

Linh Âm theo cạnh Thần Nhứ, nói khẽ: "Quận chúa, nếu Đoan Thận công chúa thật sự phái người tìm hiểu bệnh tình của tứ hoàng tử nước Tiêu thì phải làm sao?" Linh Âm không biết những lời Thần Nhứ kể trong quán Lang Hoa là thật hay giả.
Thần Nhứ cụp mắt.

"Tra thì tra, nề hà gì?"
Linh Âm không nói nữa.

Nàng hỏi thế chỉ vì sợ Đoan Thận công chúa điều tra thật, lỡ có xảy ra vấn đề gì nàng cũng kịp thời cứu cánh được.

Nếu Thần Nhứ không lo lắng thì nàng cũng không còn gì để lo.
Cung Vũ Yên.
Thần Nhứ không ở đây, Cảnh Hàm U đành phải đến thư phòng đọc sách.

Trần Tâm tiến vào, bưng theo một bát tổ yến.
"Công chúa, tổ yến vừa hầm xong, còn nóng đây ạ." Trần Tâm đặt khay lên bàn.

"Vừa nãy Lâm Lang ra ngoài, nô tỳ kêu Gia Hỉ đi cùng.

Gia Hỉ trở về bảo Lâm Lang đi đình nghỉ mát ở đằng sau gặp cung nữ Kim Oanh của Hứa chiêu viện, nói mấy câu liền trở lại."
"Kim Oanh?" Cảnh Hàm U nhìn Trần Tâm, "Sao cô ta lại làm quen cung nữ của Hứa chiêu viện?"
Trần Tâm lắc đầu.
"Xem ra là ý của Thần Nhứ." Cảnh Hàm U lẩm bẩm.
Tổ yến còn chưa uống xong, Thần Nhứ đã về.


Rèm châu khẽ đung đưa, phát ra tiếng động thanh thúy.

Thần Nhứ đi vào thư phòng, "Muốn biết ta đi quán Lang Hoa làm gì chứ?"
Cảnh Hàm U nhíu mày.
"Ta đi nói cho Đoan Thận công chúa biết, tứ hoàng tử của nước Tiêu căn bản sống không qua nhược quán." Đôi mắt Thần Nhứ gợn vẻ giảo hoạt, "Nàng đoán xem Đoan Thận công chúa sẽ làm gì?"
Cảnh Hàm U nghe thế đứng dậy, một bước vọt tới trước mặt Thần Nhứ, chộp lấy cổ tay nàng, căm hận nói: "Sao nàng phải làm vậy?"
Thần Nhứ không để ý sự đau đớn trên cổ tay truyền đến, nâng cằm đáp: "Ta không muốn Đoan Thận công chúa bị hy sinh.

Ai cũng biết bệnh tình của Chu Văn Uyên, lại vì kết thân với nước láng giềng mà không ngần ngại đưa con gái đi thủ tiết."
"Ai mà chẳng phải thế!" Cảnh Hàm U cắt ngang nàng.

"Thân là công chúa, hòa thân là nghĩa vụ của chúng ta, đại tỷ là thế, ta cũng là thế, nhị tỷ nào có thể là ngoại lệ? Nàng nói cho tỷ ấy là khiến tỷ ấy sinh ra tâm tư không an phận, nàng là đang hại tỷ ấy đấy có biết không?"
Đôi mắt vốn không quá nghiêm túc của Thần Nhứ đột nhiên trở nên cương nghị.

Nàng bỗng giãy dụa, thoát khỏi sự kiềm chế của Cảnh Hàm U.

"Sư phụ không truyền thụ tư tưởng như nàng.

Sư phụ chỉ bảo, thân là kẻ mạnh nhất định phải đảm đương nhiều hơn, nhưng chưa từng nói thân là kẻ yếu thì phải bị hy sinh.

Hòa thân là nên, nhưng tại sao Đoan Thận công chúa phải gả cho ma bệnh kia? Chẳng lẽ vì mẫu thân của ngài ấy có phân vị thấp, nhà ngoại lại không quyền không thế ư? Hàm U, hoà thân và thủ tiết là hai việc khác nhau."
Cảnh Hàm U không phản bác được.

Xác thực, nàng cũng rõ ràng bệnh trạng của tứ hoàng tử nước Tiêu Chu Văn Uyên.

Nhưng đây là quyết định của phụ hoàng, nàng không có quyền xen vào.

"Nhị tỷ là vì nước Lịch…"
"Đừng đặt lợi ích của một quốc gia lên người một nữ tử nhu nhược!" Thần Nhứ ương ngạnh cắt lời Cảnh Hàm U.

"Nói thật, ta cảm thấy nếu người gả đi là nàng thì phù hợp hơn.

Nàng là kẻ mạnh, có thể làm nhiều thứ hơn, mà Đoan Thận công chúa, trừ uổng phí cả tuổi xuân ra thì còn gì nữa đây?"
Tay Cảnh Hàm U khoác lên vai Thần Nhứ, "Nàng thật sự nghĩ vậy?"

"Tất nhiên." Thần Nhứ không cần nghĩ ngợi.
Bàn tay đặt lên vai Thần Nhứ dùng sức, Thần Nhứ nhìn vẻ mặt Cảnh Hàm U, rõ ràng phần lực đó là Cảnh Hàm U vô thức tăng.
"Thần Nhứ, nếu nước Dịch không bị đánh chiếm, nàng sẽ tới đâu?" Vấn đề này Cảnh Hàm U suy ngẫm trong lòng thật lâu, nhưng vẫn không có dũng khí hỏi ra.

Bây giờ nghe Thần Nhứ nói mấy câu này, nàng rốt cuộc không nhịn được mà hỏi thành lời.
Con ngươi Thần Nhứ chuyển động, né tránh ánh nhìn của Cảnh Hàm U.
"Nhìn ta!" Cảnh Hàm U duỗi một tay giữ đầu Thần Nhứ, không cho nàng trốn tránh nữa.

"Nàng cũng là kẻ mạnh, cho nên… nàng sẽ chọn chỗ xa hơn, một đất nước thế cục phức tạp hơn để hòa thân, đúng không?"
Thần Nhứ nhìn vào đôi mắt Cảnh Hàm U, trầm mặc một hồi, cuối cùng mở miệng đáp: "Không sai.

Đây là sư phụ dạy."
"Đây là tính cách nàng cho phép." Nếu nói Thần Nhứ vô cùng hiểu Cảnh Hàm U, vậy Cảnh Hàm U sao có thể không hiểu người sư tỷ này? "Nàng luôn luôn chọn con đường gian hiểm nhất.

Nàng là nữ tử phóng mắt khắp thiên hạ, từ trước đến giờ chưa từng suy tính cho an nguy của mình, cho nên ta muốn cướp nàng đến bên người.

Nàng không thương xót cho mình, ta sẽ thương xót cho nàng.

Nàng không suy nghĩ cho mình, ta sẽ suy nghĩ cho nàng.

Thần Nhứ, ta biết nàng hận ta, nhưng ta cũng biết nàng yêu ta.

Nàng không thể để nước Lịch mạnh hơn, nhưng lại đau lòng cho đại tỷ và nhị tỷ của ta, nàng có biết bây giờ nàng mâu thuẫn đến nhường nào không?"
Thần Nhứ nghe vậy nhắm mắt lại.

Đúng thế, bây giờ nàng mâu thuẫn biết bao.

Lúc đầu kể cho Đoan Thận công chúa về bệnh của Chu Văn Uyên là muốn lần thông gia này thất bại, vậy phải giấu giếm Cảnh Hàm U mới đúng.

Tại sao lại nói ra chứ? Thế tất cả những điều mình làm với Đoan Thận công chúa trước đó chẳng phải phí công nhọc sức ư? Sao mình lại ngốc đến vậy?
"Ngài ấy chỉ là một cô gái yếu ớt.

Các người có thể gả ngài ấy đến phương xa, nhưng đừng để ngài ấy hy sinh như thế.

Bề trên không có tư tình, nhưng chí ít vẫn nên có lòng thương hại." Thần Nhứ mệt mỏi nói.
"Chuyện này ta sẽ bẩm báo mẫu hậu.

Mấy ngày nay nàng đừng đi quán Lang Hoa, tránh cho nhị tỷ làm ra chuyện gì dính dáng tới nàng." Dừng một chút, Cảnh Hàm U nhớ tới đề tài vừa rồi, "Nàng rốt cuộc định đến nước nào?"
Thần Nhứ liếc nàng một cái, "Việc này đã mất khả năng, cớ gì phải hỏi?" Thấy Cảnh Hàm U còn chưa hết hi vọng muốn há mồm, nàng trực tiếp đưa tay che miệng Cảnh Hàm U, "Có bao giờ ta hỏi nàng câu ấy không?"
"Ta…" Cảnh Hàm U nắm chặt tay nàng, "Nàng có thể hỏi."
Thần Nhứ rút tay về, lắc đầu nói: "Chuyện lo sợ không đâu, ta sẽ không hỏi."
"Ai…" Nhìn bóng lưng Thần Nhứ xa dần, Cảnh Hàm U không tin nàng không quan tâm đến vấn đề này.
Trong tẩm điện, đi khỏi tầm mắt của Cảnh Hàm U, gương mặt Thần Nhứ mới trở nên trầm trọng.


Nàng tựa vào đầu giường, suy tư bước kế tiếp phải làm sao.

Hôm nay mình nhất thời xúc động đi nhầm một bước, hối hận cũng vô dụng, vậy chỉ có thể cố gắng đi tốt nước sau bù đắp lại.
"Quận chúa." Lâm Lang đến hầu hạ Thần Nhứ cởi áo ngoài.

"Người nom rất mệt mỏi."
"Không sao." Thần Nhứ nhíu chặt lông mày rồi lại giãn ra.

"Phía bên ngươi có thu hoạch gì không?"
"Hôm nay nô tỳ ra ngoài gặp Kim Oanh, đã nói theo lời của người.

Nhưng mà… nô tỳ luôn cảm giác có kẻ bám theo sau lưng, nhưng lại chẳng thấy ai." Lâm Lang nhỏ giọng bẩm báo.
Thần Nhứ gật đầu.

"Đi theo thì đi đi, chắc là người của Hàm U.

Dẫu sau đó biết là ta mưu đồ thì sao? Nàng ấy không nỡ đụng vào ta.

Nhưng các ngươi làm việc nhất định phải cẩn thận.

Ta sẽ cố hết sức để bảo vệ các ngươi."
Lâm Lang gật đầu, "Nô tỳ biết.

Quận chúa có việc cứ phân phó, nô tỳ sẽ làm tốt."
Thần Nhứ kéo tay Lâm Lang, "Nếu phục quốc thành công, ta chắc chắn sẽ để ngươi áo gấm về quê.

Cho nên ngươi phải nhớ kỹ, mọi sự đều phải cẩn trọng, có một số chuyện thà không làm chứ đừng mạo hiểm."
Lâm Lang nghe lời này, cảm động hết sức.

Dẫu cô ấy là thế hệ sau của nhà quyền quý nhưng chỉ là con gái ngoài giá thú, không được gia tộc thừa nhận.

Sau khi đến nước Lịch làm mật thám, cô ấy nếm đủ mọi cay đắng, có thể sống cho tới hôm nay chẳng dễ dàng chút nào.

Phen này được điều đến bên Thần Nhứ, cô ấy rất vui vẻ, đồng thời rất rõ ràng thân phận của mình chẳng qua là một quân cờ.

Cô ấy đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ với việc bỏ mạng.

Nhưng giờ phút này, Thần Nhứ nói với cô ấy, thà không làm chứ đừng mạo hiểm, hiển nhiên là lấy sự an toàn của cô ấy làm điều kiện tiên quyết, đây là sự trân quý cô ấy chưa từng cảm nhận được.
"Nô tỳ nguyện vì quận chúa máu chảy đầu rơi!"
Thần Nhứ cười khổ, "Các ngươi đều sống tốt, ta đã thỏa mãn rồi.".


Bình luận

Truyện đang đọc