LƯU QUANG NHẬP HỌA



"Đương nhiên là ngươi sai.

Hàm U à, vi sư đã dạy ngươi vạn sự vạn vật đều phải cân bằng.

Thành bại giữa hai nước đều là ý trời, nhưng ngươi đâu nhất thiết phải phế võ công của Thần Nhứ." Chưởng viện không kiềm được tiếng thở dài.

Thiên phú bản tính của người đệ tử này chung quy kém Thần Nhứ một chút.

"Sư phụ, đệ tử tự biết mình mưu tính không bằng sư tỷ nên đành phải làm thế." Cảnh Hàm U học nghệ mười năm, sao không biết chuyện này còn có cách khác cho được, nhưng nàng không dám mạo hiểm, nàng sợ cho Thần Nhứ cơ hội, Thần Nhứ sẽ hoàn toàn biến mất trước mắt mình.

Chưởng viện nghe vậy bất đắc dĩ lắc đầu.

"Sư tỷ muội các ngươi thật ra hiểu nhau.

Ngươi nói đúng, nếu Thần Nhứ còn võ công, nước Dịch ít nhất có thể phục quốc sớm hai tháng.

Nhưng hiện giờ… ngươi rốt cuộc được cái gì?"
"Sư phụ…" Cảnh Hàm U tới là để được giải đáp thắc mắc.
"Nhân quả tuần hoàn, lúc trước ngươi gieo nhân, hôm nay tất nhiên phải nếm quả đắng.

Ai, hai người các ngươi thật là không bớt lo.

Nói đi."
Cảnh Hàm U lập tức kể chuyện Thần Nhứ định tự sát để bảo toàn tánh mạnh tộc nhân.

Chưởng viện nghe xong cũng rất đau lòng.

Kỳ thật tính tình hai đệ tử của mình rất giống.

Vừa rồi nàng bảo Cảnh Hàm U đi đường vòng, Thần Nhứ sao lại không phải?
"Ngay từ khi các ngươi chưa xuống núi vi sư đã chấp nhận cảm tình của các ngươi.


Lúc ấy vi sư từng đề điểm ngươi, tính tình Thần Nhứ trời sinh hướng nội, nếu ngươi không khổ tâm, các ngươi tất nhiên lỡ nhau.

Cục diện hiện tại… chỉ có thể nói trong lòng nó có ngươi, cho nên mới lựa chọn phương pháp kịch liệt như vậy." Chưởng viện đương nhiên cưng Thần Nhứ hơn ít, nhưng Cảnh Hàm U cũng là đệ tử của mình, nên sau khi Thần Nhứ xuống núi, Cảnh Hàm U sắp xuống núi suy tư mãi, vẫn quyết định thẳng thắn với nàng về tình cảm với Thần Nhứ, còn hỏi kế nữa.

Chưởng viện không đành lòng nhìn hai người lỡ nhau, chỉ điểm một câu, chẳng ngờ tạo thành cảnh tượng như hôm nay.
"Sư phụ, đệ tử là thiệt tình với sư tỷ, vì nàng ấy máu chảy đầu rơi đến chết không phai.

Nhưng đệ tử được người dạy bảo, không dám đánh cược giang sơn." Đây đúng là chỗ bất đắc dĩ của Cảnh Hàm U.

Nàng hiểu lời Chưởng viện nói, Thần Nhứ nhất định có cách cứu người khác.

Dùng biện pháp kịch liệt thế kia đơn giản là không muốn hai người hiểu lầm nhau, cuối cùng thành việc đáng tiếc.

Với những người có tính cách như Thần Nhứ, đấy đã là sự biểu đạt rõ ràng nhất.

Ánh mắt Chưởng viện dừng trên người Cảnh Hàm U, "Hàm U, như ngươi bảo, ngươi không dám đánh cược giang sơn.

Nhưng ván này Thần Nhứ muốn đánh cược giang sơn nước Dịch với ngươi.

Sư tỷ của ngươi tâm cao khí ngạo cỡ nào ngươi biết mà, nếu ngươi không thắng được nó thì lấy tư cách gì có được nó?"
Cảnh Hàm U ngẩng đầu, thấy vẻ mặt kiêu ngạo của sư phụ.

Chưởng viện chiều Thần Nhứ như thế không phải không có lý, ngoài việc Thần Nhứ xác thật ưu tú ở các phương diện, tính cách của Thần Nhứ và Chưởng viện rất đỗi giống nhau.
"Ý của sư phụ là muốn đệ tử cược một ván với sư tỷ?"
"Ngươi không dám ư?" Giọng điệu Chưởng viện hùng hổ doạ người.
Cảnh Hàm U trầm ngâm một chút, "Dám!"
Chạng vạng, sương mù mông lung nổi trên núi, khiến cho cảnh núi vốn đẹp đẽ thêm chút thần bí.

Tiền viện, đám nữ đệ tử ríu rít như đàn chim non vui tươi, hậu viện lại vô cùng an tĩnh.
Giang Phong Mẫn ăn một đĩa đậu phộng, ăn vạ trong thư phòng Chưởng viện không chịu đi.

"Nàng rốt cuộc nói gì với Hàm U mà mới đó nó đã đi rồi? Thần Nhứ không dễ đối phó, hơn nữa ta không tin nàng sẽ giúp Hàm U đối phó Thần Nhứ."
Chưởng viện đang viết chữ, xong nét bút cuối cùng, một chữ "Mưu" lớn xuất hiện trên giấy Tuyên Thành thượng hạng.


"Ta đương nhiên xót cho Thần Nhứ nhưng sẽ không thiên vị.

Ta bảo chúng nó đánh cược giang sơn, ai thua ai thắng thì xem bản lĩnh của chúng."
"Khụ khụ… khụ…" Giang Phong Mẫn nghe xong nuốt thẳng một viên đậu phộng vào cổ họng, ho lúc lâu mới ra.

"Vậy mà còn bảo không thiên vị? Hàm U sao thắng Thần Nhứ được? Nếu hai đứa thật sự đọ tâm cơ, Hàm U còn không bị ăn sống? Đại đệ tử của nàng giống nàng y đúc, làm việc đều…" Giang Phong Mẫn lải nhải như bắn pháo, nói tới đây đột nhiên như bị người bóp cổ, ngừng lại.
"Ta làm việc thế nào?" Chưởng viện cười mê người, bút lông trong tay chợt bay ra, thẳng đến yết hầu Giang Phong Mẫn.
Giang Phong Mẫn không hề chớp mắt, ngồi bất động trên ghế, búng viên đậu phộng trong tay, thế nhưng trực tiếp làm bút lông kia đứt đôi, hai đoạn bút lông rơi xuống đất, bắn đầy mực nước.
Chưởng viện cong cong mắt, "Làm hỏng bút lông của ta rồi, nhớ bồi thường đó."
"Khụ…" Giang Phong Mẫn ấm ức mếu máo, "Được, ta bồi thường."
Cung Vũ Yên.
Thần Nhứ đã nằm trên giường vài ngày, lúc này bắt đầu cảm thấy xương cốt cả người phát đau.
"Ai! Quận chúa, người không được xuống giường đâu! Thái y nói người thương tổn nguyên khí, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng." Linh Âm vừa đến đã thấy Thần Nhứ muốn rời giường, sợ tới mức vội vàng qua ấn nàng xuống.
"Ta không sao, nằm nữa mới thật sự phế." Vừa rồi Thần Nhứ chịu đựng sự đau đớn ở miệng vết thương, bây giờ nằm lại trên giường chợt thấy trời đất quay cuồng.
"Quận chúa, người nghe nô tỳ khuyên đi.

Thân thể của người không lăn lộn nổi đâu, bằng không dẫu có một ngày người có thể quay về nước Dịch thì lấy cái gì để chỉ điểm đất nước?" Khoảng thời gian theo Thần Nhứ Linh Âm cũng hiểu tính tình Thần Nhứ, muốn khuyên nàng phải khuyên từ góc độ nước nhà, nếu không đều là uổng công.
Thần Nhứ quả nhiên thành thật.

"Linh Âm, nếu ta lấy tánh mạng cả tộc để trả giá, vậy nước Dịch có phục quốc thật cũng còn nghĩa lý gì?"
Linh Âm hé miệng, dường như băn khoăn, nhưng không nói ra.

"Nói đi, ta muốn nghe lời thật lòng." Thần Nhứ mệt mỏi nhắm mắt.
"Quận chúa, nô tỳ có câu… có lẽ không đúng, nhưng lòng nô tỳ lại nghĩ vậy.

Nước Dịch ngoài Dịch Già hoàng tộc của nước Dịch ra còn có bá tánh nước Dịch chúng nô tỳ.

Chúng nô tỳ nỗ lực cũng chỉ vì một câu của người, "Quay về cố thổ, trả non sông ta"."
Đôi mắt Thần Nhứ chợt mở to, lặng nhìn Linh Âm.
Linh Âm cúi đầu thưa: "Quận chúa, nô tỳ lỡ lời."

Thần Nhứ lại duỗi tay nắm chặt tay Linh Âm, "Không, ngươi nói đúng.

Xưa nay không có vương triều bất diệt.

Ngàn dặm núi sông nước Dịch không chỉ có Dịch Già hoàng tộc ta mà hơn nữa là bách tính nước Dịch.

Linh Âm, cảm ơn ngươi đã thức tỉnh ta.

Ta vậy mà quên hết những đạo lý sư phụ dạy."
Linh Âm ngượng ngùng cười.

"Quận chúa, người chớ khen nô tỳ.

Nô tỳ ở hậu cung nước Lịch nhiều năm mới càng khắc sâu nỗi bi ai mất nước.

Chỉ cần giành lại được Tổ quốc, nô tỳ có chết cũng không uổng."
"Ta đã bày ván, chỉ xem Cảnh Hàm U có dám cược với ta không."
Cảnh Hàm U ngày đêm chạy từ Phi Diệp Tân về đế đô nước Lịch, cũng may mấy ngày nàng đi thế cục không có biến hóa gì.

Khói lửa nổi lên khắp nước Dịch, nước Lịch cũng đã hoàn toàn ổn định lại.
Về cung, Cảnh Hàm U tiến vào tẩm điện xem Thần Nhứ, "Miệng vết thương còn đau không?"
"Bị mắng?" Thần Nhứ không đáp mà chỉ hỏi.
Cảnh Hàm U gật gật đầu.

"Sư phụ thương nàng, mắng chết ta."
"Sư phụ cho nàng ý kiến hay gì?" Thần Nhứ không cần tưởng tượng cũng thấy dáng vẻ sư phụ mắng Cảnh Hàm U.

Nhưng mắng xong thì sao? Còn không phải đến giúp?
"Cược một ván với nàng." Phen này Cảnh Hàm U trung thực, ăn ngay nói thật.
Thần Nhứ nhướng mày, "Nàng dám không?"
Cảnh Hàm U ngước mắt, nhìn nữ tử sắc mặt tái nhợt trên giường.

Một người nhu nhược đến thế, cứ như nhéo một cái đã nát nhẹ nhàng hỏi câu "Nàng dám không?".Mình dám không? Lời của sư phụ lại vang bên tai, "Hàm U, như ngươi bảo, ngươi không dám đánh cược giang sơn.

Nhưng ván này Thần Nhứ muốn đánh cược giang sơn nước Dịch với ngươi.

Sư tỷ của ngươi tâm cao khí ngạo cỡ nào ngươi biết mà, nếu ngươi không thắng được nó thì lấy tư cách gì có được nó?"
Đúng vậy, mình luôn lo lắng sẽ mất nàng ấy, cho nên không ngừng giam cầm nàng ấy, giữ nàng ấy bên mình, cứ như chỉ cần mình thả lỏng một chút, nàng ấy sẽ lập tức bay đi.


Nhưng ngẫm kỹ, sao nàng ấy phải đi? Bởi vì mình chưa từng đường đường chính chính thắng người sư tỷ này.

Thậm chí… đến tỷ thí cũng không dám.

Trận này đặt cược giang sơn, nếu mình không dám cược, vậy cứ cho là người nàng ấy ở bên mình, trái tim cuối cùng sẽ không.
"Ta cược một ván với nàng!" Cảnh Hàm U rốt cuộc thốt ra miệng.

Nàng biết mình làm vậy hồ đồ thế nào.

Thiên hạ này không phải của nàng, nhưng nàng mặc kệ mấy thứ đó, nàng chỉ muốn thắng ván cược xa hoa này, khiến cho cả thân và tâm của nữ tử này vĩnh viễn ở lại.
Thần Nhứ sửng sốt một chút rồi cười khẽ.

"Ta cứ cho rằng sư phụ sẽ giúp ta, không nghĩ tới…" Nàng không nói ra câu kế.
Phi Hoa tiểu trúc, Chưởng viện nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ, lắc đầu nói: "Thần Nhứ à, con chơi lớn như vậy, vi sư không thọt một chân thì sao xứng với mười năm vất vả?"
Hôm sau, Cảnh Hàm U đi gặp hoàng đế, kiến nghị để Thần Nhứ trở lại nước Dịch trấn an bá tánh, trấn áp khởi nghĩa.

Hoàng đế nghĩ đến thân phận Trấn quốc công chúa của Thần Nhứ, triệu tập các đại thần thương nghị một hồi.

Rất nhiều đại thần đưa ra ý kiến phản đối, lý do là tuy Thần Nhứ là Trấn quốc công chúa địa vị không tầm thường, nhưng để một người phụ nữ như nàng về nước trấn áp nghĩa quân vẫn là trò cười.
Bên hoàng đế chậm chạp không có động tĩnh, Cảnh Hàm U lại không quá sốt ruột.

Đút một chén thuốc cho Thần Nhứ, Cảnh Hàm U bảo: "Nếu phụ hoàng không đồng ý, ta cũng không làm gì được."
Đôi môi mỏng của Thần Nhứ rốt cuộc có chút màu máu.

"Không nỡ xa ta?"
Cảnh Hàm U gật đầu.

"Nếu ta thắng ván này, nàng phải…"
"Ta sẽ ở bên nàng, vĩnh viễn không phụ." Thần Nhứ nói cực kỳ nghiêm túc, "Nếu nàng thua thì?"
"Ta cũng ở bên nàng, vĩnh viễn không phụ." Cảnh Hàm U cũng coi như đầu óc linh hoạt, một câu xem như định đoạt quan hệ hai người.
"Tuy rằng lời này giảo hoạt nhưng ta lại nghe ra ý của nàng.

Hàm U, bây giờ coi như ta nợ nàng, tương lai thành bại chưa định, ta chỉ hứa với nàng, sinh thời Dịch Già Thần Nhứ ta sẽ không giết một hoàng tộc họ Cảnh nào." Thần Nhứ hứa hẹn.
"Được.

Thần Nhứ, ta cũng hứa với nàng, chỉ cần ta còn ở đế đô thì sẽ gắng sức bảo vệ tộc Dịch Già an toàn." Cảnh Hàm U hiểu ý Thần Nhứ, nếu giữa các nàng có máu của người thân thì thật sự chẳng thể an tâm bên nhau lâu dài..


Bình luận

Truyện đang đọc