LƯU QUANG NHẬP HỌA

Xe ngựa đỗ ở ngoài phủ Tiêu Dao Hầu, nhị ca của Thần Nhứ là Dịch Già Dụ đã sớm đứng đợi ở ngoài cửa. Nhìn thấy muội muội xuống xe, y lập tức qua đón: "Thần Nhứ, ta chờ muội đã lâu."
"Làm phiền nhị ca rồi." Thần Nhứ cười, tiến vào Hầu phủ cùng Dịch Già Dụ.
Lại nói, đây vẫn là lần đầu tiên nàng tới phủ Tiêu Dao Hầu này. Từ khi Hoàng đế phong Dịch Già Dụ làm Tiêu Dao Hầu, nàng đã được phong làm Thuận Ân Quận chúa, trực tiếp nhập cung. Hôm nay nhìn lướt qua vài lần, nàng phát hiện tuy đây là Hầu phủ trên danh nghĩa, nhưng xem ra còn chẳng bằng nhà của một đại thần bình thường.
"Nhị ca, huynh chịu khổ rồi."
Dịch Già Dụ lắc đầu: "Đây cũng chẳng tính là gì. Người mất nước, còn mạng là tốt rồi. Nhìn lại Phụ hoàng, nhìn lại Hoàng huynh, ta như bây giờ đã rất được rồi." Y dẫn Thần Nhứ vào phòng chính, người đi đến dâng trà dĩ nhiên là thê tử Đỗ thị của Dịch Già Dụ.
Ấn đường Thần Nhứ cau lại: "Ngay cả một hạ nhân bọn họ cũng không cho giữ lại sao?" Lúc trước đi theo Hoàng thân Dịch Già còn có rất nhiều cung nữ, làm sao có thể để Tiêu Dao Hầu phu nhân dâng trà cho được?
Dịch Già Dụ cười gượng nói: "Vốn là còn hai cung nữ trung thành, đều là thiếp thân cung nữ của nhị tẩu muội. Đáng tiếc là không lâu sau đã bị người cưỡng chế mang đi. Ta có hỏi, bọn họ chỉ nói đã điều đến cho một Vương hầu khác, đừng có hỏi lại nữa."
Đỗ thị nói: "Công chúa, chúng ta hiện tại mỗi tháng chỉ được cấp cho năm lượng bạc, rốt cuộc vẫn không mua được nô bộc, cho nên mọi chuyện chỉ có thể tự thân vận động. Nhìn Công chúa, chắc hẳn sinh sống ở trong cung không tồi, có thể nói tốt cho nhị ca người vài câu được không? Coi như là cho chúng ta sống dễ chịu hơn một chút." Nàng là nữ nhân từ danh gia vọng tộc mới có thể gả cho Hoàng tử làm phi. Không ngờ được hiện tại những việc giặt quần áo nấu cơm đều phải tự tay làm, nàng thân là thiên kim tiểu thư mười ngón tay không dính nước xuân, làm sao làm được những chuyện này?
Sinh sống không tồi ư? Thần Nhứ nghe xong lời này rất muốn cười. Bản thân lấy sắc mị nhân, quả thực sinh sống không tồi.
"Nhị tẩu yên tâm, ta sẽ nghĩ cách. Hai người hãy kiên nhẫn một thời gian." Nàng đi ra gọi Tái Phúc tiến vào, "Ngươi phân phó họ mang những đồ ta đã chuẩn bị dọn vào đây."
"Vâng." Tái Phúc đi ra ngoài gọi người. Chỉ chốc lát sau, đủ loại nguyên liệu nấu ăn, vải vóc, trang sức bày đầy trên mặt bàn.
Ánh mắt Dịch Già Dụ và Đỗ thị đều sáng lên. Mấy thứ này nếu là lúc trước, bọn họ cũng chẳng thèm liếc mắt một cái. Nhưng bây giờ, khi mỗi tháng chỉ có năm lượng bạc, mấy thứ này đối với bọn họ trở nên rất quý giá.
Đỗ thị cười nói: "Công chúa thật là có bản lĩnh. Cũng không uổng công trước kia nhị ca người đối xử tốt với người."
Thần Nhứ cười cười: "Cùng là người trong nhà, đừng nói mấy chuyện đó." Nàng để Tái Phúc bảo cung nữ sơ chế một chút nguyên liệu nấu ăn, đích thân xuống bếp làm một bữa tiệc nhà thịnh soạn. Trù nghệ là kỹ năng bắt buộc ở viện Phi Diệp Tân, nàng đương nhiên sẽ không kém mặt đó.
Dịch Già Dụ nhìn một bàn đồ ăn lớn, hơi ngượng ngùng: "Thần Nhứ, muội mới đi đến đây, đáng lẽ phải là chúng ta chiêu đã muội, vậy mà lại khiến muội vất vả rồi."
"Chỉ cần tất cả mọi người có thể bình an, muội chỉ nguyện hàng năm có thể ăn một bữa cơm đoàn viên như vậy." Có lẽ là do gặp được thân nhân, vành mắt Thần Nhứ có hơi xót. Nàng cười rồi gọi huynh đệ tỷ muội của mình nhập tiệc.
Lúc này những người đi vào phủ Tiêu Dao Hầu đều là huynh đệ tỷ muội của Thần Nhứ. Nàng yên lặng đếm thử, phát hiện rằng trừ muội muội đồng mẫu của mình là Dịch Già Tĩnh Lan đã đi viện Phi Diệp Tân ra, trong bữa tiệc còn thiếu hai người tam muội và tứ muội.
"Tam muội, tứ muội đâu rồi?"
Những người có mặt đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Dịch Già Dụ mới nói: "Tam muội nửa tháng trước bị Tề Vương nạp làm thiếp. Tứ muội mười ngày trước bị Duẫn Vương mang vào trong phủ, cũng làm thị thiếp."
Những người có mặt sắc mặt cũng không quá tốt. Bây giờ chỉ còn vẻn vẹn nhóm công chúa, các quận chúa, vương phi khác thật ra đã bị mang đi nhiều vô kể. Đến cả Dịch Già Thần Nhứ nàng, trong mắt mọi người, bị đưa vào trong cung, chắc là làm thê thiếp của Thái tử hoặc Hoàng đế rồi. Cái gọi là thư đồng của Nhu Gia Công chúa, chẳng qua chỉ là một cớ để lòe đám tai mắt mà thôi.
Thần Nhứ nghe xong cũng chỉ cười gượng. Nàng có thể làm gì đây? Người đã mất nước xưa nay đều như vậy.
Vì đề tài đó nảy lên ngay lúc dùng cơm, mọi người không ai nói gì, bầu không khí trở nên rất áp lực. Sau khi ăn xong, Thần Nhứ cùng một vài đệ muội nhỏ tuổi đi dạo chơi. Những người lớn hơn từng là những hoàng tử công chúa ngồi ngâm thơ vẽ tranh tại phòng chính, sống lại một hồi mộng cũ nơi cố hương.
Ngày vui ngắn chẳng tày gang. Chỉ chớp mắt thôi mặt trời đã ngả về tây, Thần Nhứ cũng phải trở về cung. Nàng bảo cung nữ ở phòng ngoài chờ, lấy hai tấm ngân phiếu từ trong áo ra giao cho Dịch Già Dụ.
"Số bạc muội có thể đưa ra không nhiều, huynh phải dùng cẩn thận. Nếu huynh và nhị tẩu lại gặp khó khăn thì vẫn còn có danh phận Hầu gia đây, nhưng các đệ muội khác thì không như vậy. Nhị ca, trước kia ở nước Dịch, mọi người vì hoàng vị, vì các Mẫu phi mà hao tổn tâm tư. Giờ đây đều đã là người mất nước, dù sao cũng là cốt nhục của Phụ hoàng, đừng nên phân biệt thân sơ xa gần nữa. Chăm sóc tốt cho bọn họ, Phụ hoàng dưới suối vàng biết được hẳn sẽ cảm thấy thanh thản."
Dịch Già Dụ nhận lấy ngân phiếu, hổ thẹn nói: "Thần Nhứ, tại nhị ca vô dụng. Đã không bảo hộ được các muội, còn khiến muội nhọc lòng. Muội sống trong cung cũng chẳng dễ dàng gì, phải chăm sóc tốt bản thân. Chuyện ngoài cung này, nhị ca sẽ trông nom cho, muội hãy yên tâm."
Thần Nhứ gật đầu. Cuối cùng nàng nhìn thoáng qua đình viện đổ nát đơn sơ, xoay người đi ra lên xe ngựa.
Cảnh Hàm U tham dự yến hội trong cung rồi trở về đã thấy Thần Nhứ ngồi trước bàn trang điểm chải tóc. Nhưng rõ ràng tâm tư nàng đã dạt về phương xa.
"Nàng suy nghĩ gì đó?" Ôm người kia vào lòng, hơi nóng từ miệng Cảnh Hàm U phả ra sau gáy của nàng.
Thần Nhứ co lại một chút, lắc đầu. Định đứng dậy lại bị Cảnh Hàm U bắt lại ấn lên bàn trang điểm.
"Ta muốn nàng."
"Nàng say rồi." Thần Nhứ không phản kháng, mặc cho Cảnh Hàm U xé rách xiêm y của nàng, "Hàm U, nàng đừng như vậy, ta gọi người chuẩn bị canh giải rượu cho nàng."
Cảnh Hàm U say thật, nhưng không quá say. Tay nàng hơi run rẩy, nhưng đầu óc vẫn rất thanh tỉnh. Nàng biết Thần Nhứ rầu rĩ không vui là vì có tâm sự. Mà tâm sự này chắc chắn là do lần xuất cung hôm nay đem đến. Chỉ cần nghĩ đến việc người trong lòng mình đang lo về đám người kia thì nàng không vui vẻ được. Mấy ngày này nàng vẫn chưa được gần gũi thân thể Thần Nhứ. Nàng muốn tất cả của Thần Nhứ!
Sáng hôm sau, khi Cảnh Hàm U tỉnh lại, bên cạnh đã chỉ còn khoảng không. Nàng cả kinh, lập tức nhìn ra phía ngoài màn. Thần Nhứ khoác một lớp áo đơn đứng bên cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì, hoặc phải nói, không biết nàng có đang nhìn gì hay không.
Thân mình đột nhiên rơi vào một vòng ôm ấm áp, thanh âm phía sau cũng vô cùng tỉnh táo: "Nàng đang nghĩ gì đó?"
Thần Nhứ thở dài, quay đầu cười: "Tỉnh rượu rồi à?"
Thấy Thần Nhứ lảng tránh đề tài, Cảnh Hàm U rốt cuộc cũng không kiềm chế được nữa, nàng nắm lấy chiếc cằm nhỏ xinh của Thần Nhứ, hỏi: "Đừng đánh trống lảng. Trả lời ta, nàng đang nghĩ gì?"
"Ta nghĩ về tộc nhân ta. Ta nghĩ về nhị ca, thân là Tiêu Dao Hầu được Hoàng thượng khâm phong mà ngay cả một hạ nhân hầu hạ cũng không có. Mỗi tháng chỉ có năm lượng bổng lộc, gian nan mà sống qua ngày đoạn tháng. Nghĩ đến hai muội muội vừa mới trưởng thành của ta, bị Tề vương và Duẫn vương mang về Vương phủ làm thị thiếp. Nghĩ đến bản thân ta, cũng như các muội ấy, lấy sắc mị nhân, hàng đêm hầu hạ."
Một giọt nước mắt trong suốt rơi trên tay Cảnh Hàm U, cũng rơi trên lòng của nàng.
"Thần Nhứ, người đã mất nước vốn luôn bị vậy. Phụ hoàng cũng chưa từng khắt khe với bọn họ." Chiếu theo sách sử, hoàng tộc mất nước bi thảm như vậy chỗ nào cũng có.
Mắt Thần Nhứ ánh lệ, nhưng rất lâu mới chảy xuống một giọt nữa. Dáng vẻ quật cường, tuy rơm rớm nhưng không chảy nước mắt của nàng khiến tâm Cảnh Hàm U hoàn toàn rối loạn.
"Ta biết. Vậy nên ta chưa từng xin nàng cái gì. Hàm U, ta rất mệt, muốn nghỉ ngơi."
Cảnh Hàm U nhìn bóng lưng của nàng, chân mày cau lại. Nhớ lại vị sư tỷ dịu dàng nhân từ ngày trước, nhìn về Thần Nhứ gầy yếu mỏng manh hôm nay, nàng đã thay đổi quá nhiều. Sự thay đổi này xảy ra thế nào? Là do chính mình gây nên sao?
Thần Nhứ là rồng nơi chín tầng trời, mình lại biến nàng thành con chim hoàng yến trong lồng. Làm như vậy có phải sai rồi không?
Cảnh Hàm U ngồi trong thư phòng, một quyển sách để mở trước mặt, vậy nhưng đã lâu nàng vẫn chưa lật sang trang.
Hết chương 7

Bình luận

Truyện đang đọc