LY HÔN NHẤT THỜI SẢNG, TRUY THÊ HỎA TÁNG TRÀNG

Bộp!

Hoắc Nam Phong bị làm chi tức giận đến không nhẹ, động tác thô bạo mà đem Thẩm Thần ấn ở trên tường, khuôn mặt tuấn tú trở nên khó coi, trong mắt mang theo một loại lửa giận ngập trời.

Hắn lớn lên cao lớn cường tráng, ước chừng so với Thẩm Thần cao hơn một cái đầu, lúc này nhìn xuống người phía dưới, đôi mắt đen kịt làm Thẩm Thần đột nhiên có chút sợ.

Không nên nhất thời nói lời chọc giận Hoắc Nam Phong.

Thẩm Thần trong lòng rất hối hận, trên cổ bỗng nhiên bị Hoắc Nam Phong cắn một cái, một cắn này đặc biệt tàn nhẫn, như muốn cắn xé xuyên qua cả da thịt của cậu.

"A, hừ!" Thẩm Thần không khỏi mà cắn môi, cả người đều run rẩy lên.

Hoắc Nam Phong rất vừa lòng vời phản ứng này của cậu, bàn tay to từ phía sau bóp lấy cổ cậu, nghiền ngẫm nói: "Cậu muốn giết chết tôi sao? Hừ? Lần trước làm tôi bị thương vẫn chưa bỏ ý định muốn giết tôi sao?"

Trên đầu nước lạnh vẫn đang chảy xuống, Thẩm Thần vừ đau vừa lạnh, nhẹ nhàng thở phì phò, không có phủ nhận cũng không có thừa nhận.

Hoắc Nam Phong nhìn cậu cam chịu, khuôn mặt trầm xuống cười lạnh: "Cậu yên tâm, liền tính tôi chết, tôi cũng sẽ lôi cậu đi theo cùng!"

Thẩm Thần kéo khóe môi, lộ ra một nụ cười quái dị: "Anh luyến tiếc tôi như vậy, đến chết đều phải lôi tôi theo, không sợ nhìn thấy Cố Tiêu không giải thích được sao?"

Đại khái là không nghĩ tới điểm này, Hoắc Nam Phong lại sửng sốt, bị cậu nói làm cho không trả lời được.

Thẩm Thần châm chọc nói: "Anh xem, anh luôn miệng nói yêu Cố Tiêu, nhưng cùng anh chôn lại là một thế thân, anh nói chúng ta ba người sau khi chết gặp được nhau, nên có bao nhiêu xấu hổ."

Hoắc Nam Phong vốn dĩ chỉ là muốn buông lời hung ác uy hiếp Thẩm Thần, không ngờ bị cậu làm cho nghẹn họng, thẹn quá thành giận, ở tuyến thể Thẩm Thần hung hăng mà cắn một ngụm.

Đương nhiên, Thẩm Thần không ở kỳ động dục, hắn có cắn mạnh đến đâu cũng không đánh dấu được, thế cho nên bực bội trong lòng lại có điểm khuất nghẹn, trong lúc nhất thời cũng không biết làm như thế nào cho Thẩm Thần khuất phục.

Đánh không được mắng cũng không được, uy hiếp cũng vô dụng, còn không bằng đưa cậu lên giường"dạy dỗ" một trận!

Nghĩ đến đây, Hoắc Nam Phong cúi đầu cắn miệng Thẩm Thần, tay cũng không nhàn rỗi, dùng sức bóp eo Thẩm Thần, cảm giác thích thú khiến hắn mãi không buông.

Lúc này Thẩm Thần thế nhưng không giãy giụa, cũng không ngăn cản hắn.

Hoắc Nam Phong cho rằng cậu cũng rất hưởng thụ, cười mắng một tiếng: "Tao hóa! Tôi biết cậu giả vờ không được bao lâu."

Giọng nói mới dứt xuống, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Thẩm Thần thở phì phò hỏi: "Hoắc Nam Phong, anh hẳn là biết trường hợp AO kết hợp gặp sự cố đi."

Hoắc Nam Phong động tác ngưng lại.

Thẩm Thần mỉm cười nói: "Thật là không khéo, tôi vừa hay bị bệnh này, đây là nguyên nhân mà tôi không cho anh đụng vào tôi."

"Lừa tôi sao?" Hoắc Nam Phong đột nhiên kéo lấy tóc Thẩm Thần đầu, khiến cho cậu ngẩng đầu lên, gắt gao mà nhìn chằm chằm cậu, mặt đấy sự nghi ngờ.

"Không lừa anh, không sợ tôi chết đột ngột ở trên giường, anh có thể thử xem." Thẩm Thần nói nhẹ nhàng bâng quơ, không để ý để sống chết của mình.

Hoắc Nam Phong quả thật không dám mạo hiểm.

AO kết hợp gặp chướng ngại vật, là một bệnh khi Omega xoá bỏ vết đánh dấu hoàn toàn gặp hậu quả nghiệm trọng, là lúc khi Omega lại lần nữa cùng Alpha kết hợp, Omega sẽ sinh ra trạng thái tinh thần không ổn.

Nhưng loại chướng ngại này không thuộc về bệnh tâm thần, mà là vấn đề mà đại đa số Omega đều là bởi vì bị Alpha đánh dấu rồi đi xoá để lại ám ảnh tâm lý.

Ngày thường Omega cũng không phát hiện được ra, chỉ có lúc cùng Alpha phát sinh quan hệ mới có thể bộc phát ra, hậu quả nhẹ thì tinh thần thất thường, nặng thì tinh thần chịu không nổi đau khổ mà chết đột ngột.

Không có biện pháp, Omega ở thể chất cùng tinh thần trời sinh yếu ớt, đã chịu thương tổn thì năng lực giảm đi, không bằng Alpha cường hãn.

Tâm lý bệnh này ở quần thể Omega xem như tương đối thường thấy, trước mắt cũng không thuốc nào chữa khỏi hết, chỉ có thể tự Omega khắc phục.

Năm nay đã đã xảy ra trường hợp vài người Omega bởi vì phát bệnh mà chết đột ngột, ở trên mạng được chia sẻ khiến cho người khác sợ hãi, hiệp hội bảo vệ Omega quốc gia cũng tuyên bố đang ở gia tăng tốc độ nghiên cứu thuốc chữa vấn đề này.

"Hoắc Nam Phong, là anh làm cho tôi bị như vậy." Thẩm Thần nhẹ giọng nỉ non, trên mặt biểu tình bình tĩnh đến thất vọng "Như anh mong muốn, tôi đời này đều không thể cùng Alpha khác kết hôn."

"Cậu......" Hoắc Nam Phong muốn nói lại thôi, sắc mặt phức tạp mà nhìn cậu.

Hắn chẳng thể nghĩ tới Thẩm Thần thế nhưng lại mắc phải chứng bệnh này

Hay nói cách khác, hắn trước nay đều không cho rằng việc mình làm đối với Thẩm Thần tạo thành thương tổn rất lớn.

Cho tới bây giờ, giờ khắc này, nghe được Thẩm Thần chính miệng nói ra, sự hối hận mờ mịt này từ trong lòng xông ra, giống như có một sợi dây thắt vào tim hắn, làm hắn có chút đau lòng.

Lúc này Hoắc Nam Phong cũng không có tâm tư "dạy dỗ" Thẩm Thần, ngược lại sinh ra một chút áy náy cùng thương tiếc, vuốt ve mặt cậu: "Cậu khi nào thì biết mình mắc bệnh này?"

Thẩm Thần nói: "Tôi lúc trước ở WeChat hẹn một Alpha, lúc hắn tiến vào, tôi cảm giác đầu đau muốn nứt ra......"

"Đm!" Vốn đang có điểm đau lòng vì cậu, Hoắc Nam Phong nghe được lời này, lập tức như một quả bom hẹn giờ, không khống chế được nổ tung.

Hắn căn bản nghe không được việc Thẩm Thần ngủ cùng người khác, vừa nghe liền tức giận, giống như mất đi lý trí, đột nhiên đem Thẩm Thần ấn quay lại, làm Thẩm Thần đưa lưng về phía mình.

"Tôi cho cậu làm!" Hoắc Nam Phong nảy sinh ác độc mà cắn cổ Thẩm Thần.

Chiều hôm nay, Thẩm Thần bị Hoắc Nam Phong lăn qua lộn lại gần hai giờ.

Xong việc Hoắc Nam Phong tâm trạng thoải mái, còn cậu thì phần bên trong đùi bị ma để đỏ ửng còn sưng, nóng rát mà đau, đến quần cũng khó mặc.

Buổi tối Hoắc Nam Phong lại chạy tới, ôm cậu không biết xấu hổ mà hôn tới hôn lui, liền ngủ khi cũng không an phận, một hai phải đem tay với vào trong áo ngủ của Thẩm Thần.

Thẩm Thần cũng không giận, chỉ là đột nhiên mở miệng nói: "Hoắc Nam Phong, anh cùng Cố Tiêu ở bên nhau bao lâu rồi?"

Cậu này vừa nói xong, cậu cảm giác rõ ràng được người phía sau lưng mình cứng đờ một chút, theo sau là tay kia đang sờ tới sờ lui eo cậu cũng an phận.

Thẩm Thần tự giễu mà nghĩ, dùng Cố Tiêu để đối phó Hoắc Nam Phong quả nhiên không sai.

Hoắc Nam Phong trầm mặc trong chốc lát, giống như muốn đem lời yêu thương trong sáu năm bộc lộ ra, mở miệng nói: "Không ở bên nhau, cậu ấy chỉ coi tôi là anh trai."

Thẩm Thần có chút ngoài ý muốn.

Cậu cho rằng Hoắc Nam Phong cùng Cố Tiêu là một đôi yêu nhau, không nghĩ tới là Hoắc Nam Phong một mình đơn phương, người ta chỉ xem hắn là anh trai thôi.

Bất quá ngẫm lại bức ảnh trong ví tiền của Hoắc Nam Phong, rõ ràng là ảnh thẻ, nếu Hoắc Nam Phong và Cố Tiêu là một đôi người yêu, trong bóp tiền hẳn là ảnh hai người chụp chung mới đúng.

Quả nhiên, không chiếm được mới là tốt nhất, khó trách Hoắc Nam Phong tâm tâm niệm niệm tận sáu năm.

Thẩm Thần nhớ tới khi còn nhỏ sống nhờ ở người chú trong nhà, có người tặng chú một hộp chocolate, ngoại trừ cậu đươc một thanh, trong nhà mấy đứa bé kia đều được ba bốn thanh.

Thanh chocolate vừa thơm lại vừa ngọt, trong trí nhớ của cậu rất ngon, cảm thấy thanh chocolate đó đúng là mĩ vị không có gì có thể thay thế được.

Sau khi lớn lên cậu rốt cuộc cũng có tiền, gấp đến nỗi không chờ nổi mà mua một hộp chocolate đó, lại phát hiện hương vị không giống như trong kí ức, chỉ ăn một mảnh nhỏ liền chán.

Sau đó Thẩm Thần liền nhận ra một chân lý: Có chút đồ vật lúc đầu không lấy được, liền đem hết thảy tưởng tượng tốt đẹp cho nó, cho rằng nó là thứ quý nhất thế gian, nhưng kỳ thật nó cũng không có tốt như vậy.

Thẩm Thần mang châm chọc mà nói: "Hoắc Nam Phong, anh không phải rất có năng lực sao? Anh tại sao không đem cách anh đối xử với tôi mà đối xử với Cố Tiêu, nói không chừng hắn liền yêu anh."

Lời nói mới vừa nói ra, Hoắc Nam Phong liền lạnh lùng mà nói: "Đừng lấy cậu ấy cùng cậu so sánh, cậu không xứng!"

Ngay sau đó Thẩm Thần cảm giác được người phía sau cậu rời đi, phía sau lưng lập tức mất đi cảm xúc ấm áp, trống rỗng, tựa hồ có điểm lạnh. Cậu không khỏi mà quấn chặt người trên chăn, nghĩ thầm: Hoắc Nam Phong hẳn là không bao giờ dùng thủ đoạn ngang ngược để đối phó với Cố Tiêu đi.

Có thể thấy được câu nói kia quả thực không sai không sai, thích là làm càn, yêu là khắc chế.

Thời điểm yêu một người, bá đao lại vô lý người, chỉ sợ nội tâm cũng là hèn mọn, thật cẩn thận, sợ làm sai chọc đối phương không cao hứng.

Bởi vậy lại có thể suy luận, Hoắc Nam Phong không yêu cậu.

Nghĩ đến đây, Thẩm Thần lại lần nữa quấn chặt chăn lên người, hai chân cuộn tròn lên, thấp giọng nói một câu: "Kỳ thật tôi rất hâm mộ Cố Tiêu." Hoắc Nam Phong cho rằng Thẩm Thần là hâm mộ Cố Tiêu được hắn thích, có điểm đắc ý: "Cậu nếu là ngoan ngoãn, nói không chừng tôi cũng thích cậu." Thẩm Thần lại không nói cái gì nữa.

Cậu hâm mộ Cố Tiêu không phải là vì có được tình yêu của Hoắc Nam Phong, mà là hâm mộ Cố Tiêu sau khi chết có thể được người tưởng niệm lâu như vậy. Không giống cậu, hiện tại tồn tại đều không có ai yêu mình, sau khi chết liền càng không cần phải nói.

Ngoài cửa sổ bóng đêm bao trùm, trong phòng một mảnh đen nhánh, sau khi haens nói thì không khí im lặng bao trùm cả căm phòng

Hoắc Nam Phong không được Thẩm Thần đáp lại, khó chịu mà đá đá chân cậu: "Nói chuyện."

Một lát sau, Thẩm Thần mới mở miệng: "Hoắc Nam Phong, nếu có một ngày tôi đã chết, anh có nhớ tôi không?"

Hoắc Nam Phong theo bản năng mà trả lời: "Đương nhiên sẽ không, nhớ cậu làm gì chứ."

Thẩm Thần lại hỏi: "Vậy anh sẽ đến tặng hoa cho tôi vào Tết Thanh Minh chứ?"

Đây là cái chuyện gì chứ.

Hoắc Nam Phong nhíu mày, cảm thấy điều này là đen đủi, không kiên nhẫn mà nói: "Đã chết thì cũng chết rồi, tặng hoa cũng vô dụng. Được rồi, ngủ đi, cùng cậu nói chuyện một bụng khí." Thẩm Thần nhắm mắt lại, không hề mở miệng.

Rất mau trong phòng chỉ còn lại có tiếng hít thở rất nhỏ.

Đại khái là bởi vì Hoắc Nam Phong mỗi ngày buổi tối đều chạy đến bên này, rốt cuộc khiến cho Hoắc lão gia tử bất mãn, ngày hôm sau sáng sớm Thẩm Thần liền nghe thấy Hoắc Nam Phong cùng lão gia tử gọi điện thoại.

"Tôi đêm nay trở về kia." Hoắc Nam Phong ăn cháo Thẩm Thần nấu, trong miệng hàm hồ nói.

Quả nhiên, tới buổi tối, Hoắc Nam Phong gọi điện thoại nói cho Thẩm Thần: "Tôi ở nhà cũ, đêm nay cậu ngủ một mình đi."

Thẩm Thần đang xem tivi giải trí, có lệ nói: "Tùy anh"

Sau đó liền muốn tắt điện thoại.

"Cậu dám tắt thử xem!" Hoắc Nam Phong đoán được tâm tư của cậu, rất là khó chịu, lớn tiếng mà cảnh cáo một câu, "Ước gì tôi đi mãi đúng không?"

Không chờ câu trả lời của Thẩm Thần, một tiếng nói nhẹ nhàng từ phía sau gọi hắn: "Nam Phong ca ca, anh gọi điện cho ai mà tức giận vậy?"

Bình luận

Truyện đang đọc