LY HÔN NHẤT THỜI SẢNG, TRUY THÊ HỎA TÁNG TRÀNG

Đêm hôm khuya khoắt, Hoắc Nam Phong bởi vì miệng vết thương ở phần lưng bị nhiễm trùng, sốt cao đến 39 độ bị đưa vào phòng cấp cứu, Thẩm Thần thế mới biết Hoắc Nam Phong bị Hoắc lão gia tử đánh mấy chục cái.

"Hoắc tiên sinh vẫn rất lo lắng cho cậu, hai ngày hai đêm cũng chưa nghỉ ngơi, cũng khó trách miệng vết thương của hắn bị nhiễm trùng." Hộ sĩ một bên rót nước cho Thẩm Thần một bên nói chuyện với cậu.

Hai ngày này trong khu này các bác sĩ cùng hộ sĩ, bệnh nhân đều bàn về chuyện này, đặc biệt là về Hoắc Nam Phong, nhiều hộ sĩ đều cho rằng Hoắc Nam Phong cùng Thẩm Thần sẽ tái hôn.

Hộ sĩ cho rằng Thẩm Thần khẳng định sẽ bị Hoắc Nam Phong làm cho cảm động, quay đầu đem cốc nước đi cho cậu, lại phát hiện vẻ mặt Thẩm Thần bình tĩnh, uống mấy ngụm nước liền quay người đi.

Hộ sĩ có chút xấu hổ, không dám nói cái gì nữa, vội vàng nói Thẩm Thần nghỉ đi, tắt đèn vội đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh bỗng chốc trở lên tối đen.

Thẩm Thần mở mắt ra, không hề buồn ngủ ánh mắt trống rỗng mà nhìn ánh sáng màu vàng nhạt của đèn đường ngoài cửa sổ, nghĩ thầm: Hắn hà tất phải làm vậy sao?

Từ khi hai người ký giấy thoả thuận ly hôn, bọn họ nên hảo tụ hảo tán, cả đời không qua lại với nhau, Hoắc Nam Phong hà tất phải làm làm ra vẻ thâm tình.

Là bởi vì phát hiện tử cung cậu không có vấn đề, lại lớn lên giống Cố Tiêu, cho nên muốn dùng trò làm bộ lừa cậu tái hôn để lừa Hoắc gia sao?

Cậu sẽ không lại mắc mưu.

Ngày đó ban đêm bị kẹt trong đám lửa lớn, đến cả đội phòng cháy chữa cháy cũng không vào được, cậu cho rằng mình đang sống sờ sờ lại bị thiêu chết rồi.

Cho nên khi thấy Hoắc Nam Phong xuất hiện trong tầm mắt của cậu, thấy hắn vội vã lo lắng cậu cảm thấy trong mắt hắn không có một tia giả dối nào.

Nhưng thế thì sao.

Ba năm trước đây cậu thay Hoắc Nam Phong đỡ cho hắn ba nhát dao, thiếu chút nữa mất mạng, hiện giờ Hoắc Nam Phong cứu cậu một mạng, vừa lúc không ai nợ ai, về sau vẫn là không nên qua lại với nhau đi.

Thẩm Thần nhắm mắt lại, chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, cậu bị tiếng sột sột soạt soạt đánh thức.

Mở mắt ra lại thấy, hộ sĩ không biết khi nào ở bên cạnh cậu bỏ thêm một chiếc giường bệnh, lúc này có hai nam hộ sĩ đang đỡ Hoắc Nam Phong đi vào chiếc giường ấy.

Thấy cậu nhìn qua, hộ sĩ giải thích nói: "Hoắc tiên sinh nói muốn cùng anh chung phòng bệnh."

Thẩm Thần không nói gì, cũng không nghĩ sẽ ngủ tiếp, ngồi ở trên giường bệnh phát ngốc.

Cậu vừa mới làm phẫu thuật xong, đại não yêu cầu nghỉ ngơi thật tốt, Trịnh bác sĩ cấm cậu trong khoảng thời gian này xem TV hay nghịch điện thoại, nhưng mỗi ngày cho phép cậu xem mười phút.

Cho nên thời gian còn lại, Thẩm Thần nằm ở trên giường bệnh trừ bỏ phát ngốc vẫn là phát ngốc.

Hoắc Nam Phong mới vừa bị ngất xong, lại đang hôn mê, phía sau lưng vết thương còn nhiễm trùng, bởi vì phần lưng bị đau, hắn được hộ sĩ cho nằm sấp ngủ, mặt quay sang nhìn Thẩm Thần.

Lúc hắn tỉnh dậy, liền nhìn thấy hộ sĩ đang kéo bàn ăn trên giường bệnh cho Thẩm Thần, đem cháo trắng đặt lên bàn, bởi vì Thẩm Thần chỉ có thể ăn thức ăn thanh đạm dạng lỏng.

Hoắc Nam Phong ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm sườn mặt Thẩm Thần, từ mặt mày đến mũi, lại đến đôi môi, hai mảnh môi mỏng lúc mở lúc đóng ăn cháo, xem đến hắn miệng khô lưỡi khô.

"Tôi cũng muốn ăn." Hoắc Nam Phong đột nhiên nói, giọng nói mang theo một chút khàn khàn, nhưng này giọng khàn khàn này không giống như là bị bệnh, giống như là bị nhiễm tình dục.

Thẩm Thần dừng lại vài giây, sau đó không để ý đến hắn, vẫn như cũ không nhanh không chậm mà múc cháo lên ăn.

Hoắc Nam Phong dứt khoát nhấc người dậy, không biết xấu hổ mà tiến gần đến bắt lấy tay Thẩm Thần, lấy thìa cháo của Thẩm Thần đút vào miệng mình.

"Ăn ngon." Hắn liếm liếm môi, đôi mắt lại chăm chú mà nhìn chằm chằm Thẩm Thần, ánh mắt lửa nóng lại mang theo vài phần lấy lòng, "Nhưng cháo em đút lại ăn càng ngon hơn" Thẩm Thần không nói một lời mà buông cái muỗng, hiển nhiên là không ăn, chờ hộ sĩ đến thu dọn.

Hoắc Nam Phong sắc mặt có điểm khó coi: "Em ghét bỏ tôi như vậy sao? Tôi chỉ ăn một miếng thôi mà."

Thẩm Thần lại lần nữa quay người đi.

Hoắc Nam Phong nhịn không được vặn vai Thẩm Thần quay lại, miệng lưỡi ủy khuất lại ngang ngược: "Không được đưa lưng về phía tôi!"

Nói xong hắn cũng ý thức được thái độ này sẽ làm Thẩm Thần phản cảm, lập tức sửa miệng nói: "Em vừa rồi chỉ mới ăn một chút cháo, tôi nói hộ sĩ đem lại cho em một phần mới, ăn xong em muốn làm gì cũng."

Thẩm Thần vẫn như cũ không có nói tiếng nào, dùng sức giãy giụa, làm cho cổ cậu cũng đỏ lên.

Hoắc Nam Phong dứt khoát đem mặt chôn ở cổ cậu, rầu rĩ mà nói: "Em cùng tôi nói một câu đi. Chỉ cần em mở miệng, tôi liền bỏ tay ra, về sau em nói cái gì thì tôi đều làm theo."

Thẩm Thần thân mình hơi cứng đờ, sau một lúc lâu, cậu thấp giọng nói: "Anh buông tôi ra."

Hoắc Nam Phong đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt mừng rỡ như điên, tiến đến trước mặt Thẩm Thần, kích động đến liền giọng điệu cũng run rẩy: "Em...... Em lại nói cùng tôi vài cậu đi" Thẩm Thần nhắm mắt lại không để ý tới hắn.

Hoắc Nam Phong cũng không giận, ngữ khí có thể nói ôn nhu đến cực điểm rồi: "Nhanh như vậy lại mệt rồi sao? Tôi giúp em nằm xuống nghỉ ngơi..."

Hắn vừa mới nói được hai câu, bên ngoài phòng bệnh truyền tới tiếng gõ cửa của quản gia của Hoắc gia.

Hoắc Nam Phong bị quấy rầy rất bất mãn, lạnh giọng gọi người tiến vào.

Quản gia tiến vào sau đó hơi khom người chào Hoắc Nam Phong: "Thiếu gia, lão gia kêu tôi tới gọi anh trở về, nói nếu hôm nay anh không quay về, ông ấy không ngại phái vài người lại đây mời anh về."

Hoắc Nam Phong sắc mặt khó chịu nói: "Đã biết."

Hoắc Nam Phong ở bệnh viện với Thẩm Thần một ngày, đến tận buổi tối mới lưu luyến không rời mà rời đi, khi trở lại nhà cũ đã Hoắc lão gia vừa nhìn thấy hắn liền tức giận.

"Anh còn biết đường trở về sao?" Lão gia cả giận nói, "Vì Thẩm Thần, anh ném hết công việc của tập đoàn, còn tìm người nhốt Tiêu Tiêu lại, anh muốn cho người bên ngoài đều chê cười Hoắc gia chúng ta sao?"

Hoắc Nam Phong nhàn nhạt mà nói: "Công việc của tập đoàn cháu đã cho người xử lý, không có vấn đề gì nhiều. Còn Tô Tiêu, cháu tìm người trông cô ấy, cũng là vì không để cô ấy chạy lung tung, để dưỡng vết thương thật tốt."

"Nói hươu nói vượn!" Hoắc lão gia tử tức giận đập bàn, "Tiêu Tiêu đã nói cùng tôi, anh nghi ngờ nó muốn hại Thẩm Thần, cho nên anh tìm người nhốt nó lại." Lúc này Tô Tiêu đang ngồi ở trên sofa, phía sau là hai người của Hoắc Nam Phong thuê.

Hai ngày này cô dù có đi đâu cũng có hai người này đi theo, hơn nữa không cho cô tới gần bệnh viện kia có Thẩm Thần, quả thực đem cô coi như phạm nhân.

Thấy Hoắc lão gia tức giận, Tô Tiêu ôn nhu khuyên nhủ: "Ông nội, ông đừng nóng giận, cháu tin tưởng Nam Phong ca ca không phải cố ý, chỉ là đối với cháu có chút hiểu lầm." Hoắc lão gia vốn dĩ cũng chỉ là muốn dạy dỗ Hoắc Nam Phong một ít thôi, liền nói: "Nếu là hiểu lầm, nói xin lỗi là được. Nam Phong, đêm nay cháu nhớ đền bù tốt cho Tiêu Tiêu."

Tô Tiêu e lệ mà nhìn qua Hoắc Nam Phong, một đôi mắt đẹp nhu tình như nước, bộ dạng kiều mỹ đủ để mọi người động tâm.

Hoắc Nam Phong không nhìn cô ta một chút nào, lại thẳng thắn mà nói với Hoắc lão gia: "Ông nội, cháu muốn cùng Tô Tiêu giải trừ hôn ước."

Tô Tiêu cả người đều cứng lại rồi hỏi: "Nam Phong ca ca, anh, anh vừa nói cái gì?"

"Tôi muốn cùng cô giải trừ hôn ước." Hoắc Nam Phong ngữ khí kiên định mà nói lại.

Hoắc lão gia giận dữ: "Ông không đồng ý!"

Hoắc Nam Phong nói: "Nếu ông còn muốn cháu kéo dài hương khói cho Hoắc gia, thì không nên ép cháu người mà cháu không thích, cháu đời này sẽ chỉ lấy Thẩm Thần!"

Hắn nói xong một câu như vậy, cũng mặc kệ Hoắc lão gia cùng Hoắc phu nhân sắc mặt khó coi cỡ nào, Hoắc Nam Phong đi nhanh ra khỏi nhà cũ.

Tô Tiêu lập tức bật khóc, nước mắt thành chuỗi mà rớt xuống, lại gắt gao mà cắn môi, một bộ dạng ẩn nhẫn lại kiên cường.

Hoắc phu nhân xem đến đau lòng không thôi, đem cô ôm vào trong ngực: "Đứa bé tốt, đừng khóc, Nam Phong trong lòng là có con. Nó khẳng định là bị Thẩm Thần mê hoặc, chờ thêm một thời gian nữa nó chán ngấy, tự nhiên sẽ hồi tâm chuyển ý."

Tô Tiêu nghẹn ngào gật đầu, trong lòng cũng chờ đợi Hoắc Nam Phong chỉ là nhất thời nói vậy thôi, có lẽ quá không quá mấy ngày, hắn chịu không nổi tính tình Thẩm Thần lại quay trở lại.

Nhưng không ai nghĩ rằng, ba ngày sau, Hoắc Nam Phong thế nhưng lại trực tiếp thông qua truyền thông tuyên bố hắn cùng Tô Tiêu chính thức giải trừ hôn ước, hơn nữa lại tái hôn cùng chồng trước là Thẩm Thần!

Việc này khiến toàn bộ thành phố A dậy sóng.

Hiện tại ai cũng bàn về chuyện này, không ít người âm thầm chê cười Hoắc Nam Phong, một cô gái xinh đẹp như Tô Tiêu lại không cần, thế nhưng lại muốn ăn lại đồ hỏng, này không phải là đồ ngốc sao.

Đương nhiên cũng có người chê cười Tô Tiêu, trong đó bao gồm cả những chị em tốt của Tô Tiêu.

Mỗi người đều quan tâm cô trên danh nghĩa, lời trong lời ngoài lại là vui sướng khi người gặp họa, còn mượn cơ hội hỏi thăm tin tức về Hoắc Nam Phong, muốn nhân cơ hội này tranh chỗ của foo.

Tô Tiêu tức giận đến chết khiếp, cửa cũng không muốn ra, cả ngày đều ở than vãn với Chu Ninh, nhưng thật ra làm Chu Ninh sung sướng mấy ngày.

Sau khi thông báo tin tức này Hoắc Nam Phong không quan tâm bất kỳ điều gì, kể cả trả lời phỏng vấn cũng không nhân, điện thoại của Đường Chu cùng Hàn Thời Thanh gọi cũng không nghe, một lòng nhào vào người Thẩm Thần.

Nhưng Thẩm Thần vẫn là không phản ứng với hắn, gần một tuần qua, Thẩm Thần nói với hắn số lần không vượt qua năm ngón tay, thêm nữa chỉ sợ còn không đủ hai mươi từ.

Mấy ngày nay vì Thẩm Thần, Hoắc Nam Phong rất nhẫn nhin, không dám nói lớn tiếng với đối phương, càng không dám tức giận, có tức giận cũng không dám nói, sợ Thẩm Thần không vui.

Hắn vốn dĩ không phải là người ôn hòa thuần thiện, nhịn lâu như vậy, rất mau liền không nhịn nổi nữa!

Hôm nay buổi tối khi ngủ, hắn nhìn thấy chiếc cổ trắng tinh nhờ quần áo bệnh nhân của Thẩm Thần, làn da trắng nõn, trắng giống như ngọc quý đẹp đẽ mà tinh tế, tức khắc cả người đều khô nóng.

Tựa như trong lòng mở ra dục vọng, lúc này ngửi hương thơm mê người trên Thẩm Thần, rốt cuộc cũng không nhịn được.

Hoắc Nam Phong lặng yên không một tiếng động mà sờ đến Thẩm Thần trên giường bệnh, từ phía sau ôm chặt cậu, hống hách mà nói: "Đừng nhúc nhích, để tôi ôm em một lát, một chút sẽ buông."

Thẩm Thần tất nhiên không chịu, dùng sức giãy giụa lên, khuỷu tay dùng sức huých vào bụng Hoắc Nam Phong, chân cũng giãy giụa, một chữ cũng không nói! Cậu càng là giãy giụa, Hoắc Nam Phong càng khó chịu, nhịn không được đi áp mặt vào cổ Thẩm thần.

Bộp một tiếng, Thẩm Thần giãy giụa quá mức kịch liệt, lập tức từ trên giường bệnh rớt xuống, đem Hoắc Nam Phong sợ tới mức hồn cũng bay đi.

"Thế nào rồi? Có đau hay không? Choáng váng đầu sao? Có cảm giác buồn nôn hay không?" Hoắc Nam Phong nâng mặt Thẩm Thần lên, lo lắng cậu lại lần nữa xuất huyết bên trong não.

Thẩm Thần đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng mà nói: "Anh còn muốn tra tấn tôi tới khi nào? Anh đem tôi cứu từ đám cháy cứu ra, có phải muốn tôi đem mạng mình cho anh không?"

Hoắc Nam Phong tức khắc cứng đờ.

Từ lúc nhập viện tới nay, Thẩm Thần nói với hắn rất ít, nhưng lời nói mang theo dao nhỏ, đâm đến Hoắc Nam Phong đổ máu ào ạt!

Sắc mặt của hắn khó coi tới rồi cực điểm, lửa giận từ trong đáy lòng cũng bộc phát ra: -"Là em muốn lấy mạng của tôi! Tôi mỗi ngày ăn đều ăn nói cẩn thận lấy lòng em, em đến cả một câu cũng không nói với tôi!"

Hắn liếc đến bên cạnh trên bàn có con dao gọt hoa quả, Hoắc Nam Phong đột nhiên cầm lấy dao nhỏ, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Thẩm Thần: "Em trách tôi ba năm trước đây hại em, tôi thiếu em ba nhát dao, đêm nay tôi trả lại cho em!"

Vừa dứt lời, một tiếng vang lên, Hoắc Nam Phong đột nhiên đâm dao vào bụng, máu lập tức chảy ra.

Thẩm Thần sắc mặt trắng vài phần, gắt gao mà nắm chặt tay hắn.

Hoắc Nam Phong xem cậu như vậy, cười cười, rút ra dao nhỏ sau lại chọc thêm một cái: "Nếu tôi không trả lại em ba nhát dao này, em cũng không tha thưa cho em đúng không?"

Thẩm Thần cắn răng nói: "Dù anh có đâm chết mình, tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh!"

Hoắc Nam Phong trên mặt lộ ra một mặt đồi bại, cười khổ nói: "Ít nhất em sẽ nhớ rõ tôi, nhớ tôi cả đời."

Hắn nắm chuôi đao lại muốn rút ra.

Thẩm Thần gắt gao mà đè lại hắn tay, run giọng nói: "Đủ rồi! Anh cái kẻ điên này!"

Khi nói chuyện nước mắt cậu không tự chủ được mà tuôn ra.

Hoắc Nam Phong thở phì phò, sắc mặt trắng bệch, lại đắc ý mà nói: "Tôi biết mà, em không lỡ để tôi chết. Thẩm Thần, em đừng khóc, tôi sẽ không chết, tôi như thế nào lại có thể để một mình em ở thế giới này......"

Lời nói còn chưa nói xong, cả người liền ngã quỵ ở trên người Thẩm Thần, quần áo bị nhiễm máu đến một màu đỏ tươi chói mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc