LY HÔN NHẤT THỜI SẢNG, TRUY THÊ HỎA TÁNG TRÀNG

"Đợi đã" Hoắc Nam Phong chạy nhanh đến trước mặt thanh niên ăn mặc áo sơ mi màu trắng, chạy nhanh đến mức thở dốc, hai tròng mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm đối phương, trên mặt mang theo vẻ ngạc nhiên khó tin.

Nhưng hắn lại không dám đi đến quá gần đối phương, sợ hãi mà cẩn thận, trong lòng có chờ mong, có thấp thỏm, còn có vài phần bất an, chỉ sợ là người này đối với Cố Tiêu có diện mạo tương tự.

Thanh niên ngước mắt nhìn về phía Hoắc Nam Phong, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay sau đó môi nở nụ cười: "Nam Phong, đã lâu không thấy."

Nụ cười này nhẹ nhàng ấm áp lòng người, chung quanh giống như mờ nhạt trước Cố Tiêu, mà năm tháng cũng không có làm thay đổi đi nét mặt của Cố Tiêu.

Cố Tiêu vẫn là tươi cười nhu hòa như vậy, giống hệt như 6 năm trước Hoắc Nam Phong ở hội tiệc nhìn thấy Cố Tiêu lầm đầu tiên.

Khi đó Cố Tiêu ở trên sân khấu ưu nhã mà đánh đàn dương cầm, vừa lên đài liền hấp dẫn vô số ánh mắt của người xung quanh, cậu ngồi ở trước đàn dương cầm màu đen đánh lên, khi đó Hoắc Nam Phong mới hiểu được cái gì gọi là tim đập thình thịch!

Buổi tiệc còn chưa có kết thúc, Hoắc Nam Phong liền gấp không chờ nổi mà gọi người đi hỏi thăm tin tức Cố Tiêu,sau đó lấy cớ tìm hiểu âm nhạc mà thuận lời tiếp cận đối phương.

Lúc ấy Cố Tiêu là trong ngoài nước nổi danh là vương tử dương cầm, một lòng đắm chìm ở thế giới âm nhạc của chính mình, dù Hoắc Nam Phong đối tốt đến đâu cũng chỉ xem là bạn bè thân thiết.

Cậu trong lòng chỉ có dương cầm cùng khúc phổ thôi, giấc mơ lớn nhất chính là một ngày nào đó có thể ở hội trường lớn buổi diễn cho cả thế giới nghe được.

Lúc ấy Cố Tiêu tuy rằng ở quốc nội cùng nước ngoài đều rất có danh, nhưng vẫn chưa đạt được trình độ giỏi nhất trong giới dương cầm, ngoại giới truyền thông thường xuyên nói cậu còn kém chút may mắn.

Phương diện khác Cố Tiêu cũng không để ý, tùy ý cho người khác bàn tán, duy chỉ có liên quan đến âm nhạc cậu rất để ý đến người khác cùng giới truyền thông nói gì, thế cho nên có một khoảng gian câuh lâm vào chán chường thất vọng về bản thân.

Chỉ thời gian sai Cố Tiêu tuyên bố nghỉ ngơi một năm, để nâng cao trình độ, cho người mới cơ hội, cậu không quan tâm đến thế giới, đi du lịch khắp nơi.

Hoắc Nam Phong quyết định chờ Cố Tiêu nghỉ ngơi về cùng cậu thổ lộ, phá vỡ mối quan hệ mập mờ trước kia của hai người. Nhưng hắn không biết rằng Cố Tiêu ở nước ngoài gặp tai nạn sóng thần, suốt hai tháng không hề có chút tin tức nào.

Nháy mắt 6 năm qua đi, hắn lại lần nữa gặp được Cố Tiêu, giống như mơ vậy!

Lúc này đây, hai người mặt đối mặt đứng ở bên cạnh phun nước.

Hoắc Nam Phong tâm tình rất phức tạp, nhịn không được chất vấn: "Anh số điện thoại vẫn luôn không thay đổi, vì cái gì em không liên hệ với anh? Anh còn tưởng rằng em bị sóng thần cuốn đi mất mạng rồi chứ."

"Xin lỗi." Cố Tiêu lộ ra nụ cười nói xin lỗi, ngồi xuống ghế dài bên cạnh đó, "Kỳ thật em không phải không nghĩ tới liên hệ cho anh, chỉ là không dám gặp anh."

"Không dám?" Hoắc Nam Phong nhíu mày.

"Phải nói là trừ bỏ người nhà em, những người khác em cũng không dám gặp, để cho người ngoài nghĩ rằng em đã chết." Nói tới đây, Cố Tiêu giống như có chút xấu hổ mà sờ sờ mũi.

Hoắc Nam Phong giữa mày càng nhíu chặt: "Vì cái gì?"

Cố Tiêu nhìn hắn nâng tay lên, quơ quơ, cười nói: "Nhìn thấy tay của em không?"

Hoắc Nam Phong lúc này mới chú ý tới Cố Tiêu mang một đôi bao tay màu trắng tinh bó sát vào tay, nếu không để ý kĩ, dưới ánh mặt trời không nhìn thấy được.

Bao tay tuy rằng là màu trắng, nhưng cũng không trong suốt, Cố Tiêu sau đó nhanh chóng tháo bao tay ra trước mặt Hoắc Nam Phong.

Một đôi bàn tay tràn đầy sẹo, khớp xương vặn vẹo lộ ra trước mắt.

"Tay em như thế nào lại biến thành như vậy?" Hoắc Nam Phong tiến lên một bước, bắt lấy tay Cố Tiêu, lo lắng mà nhìn chằm chằm vào đó, trên mặt khó nén vẻ khiếp sợ cùng đau lòng.

"Sóng thần tạo thành." Cố Tiêu bất đắc dĩ cười, trong mắt hiện lên sự tiếc nuối, "Nam Phong, tay của em hỏng rồi, không bao giờ có thể đánh đàn lại nữa."

Mười mấy năm mơ tưởng được diễn tấu âm nhạc, cứ như vậy chôn vùi ở 6 năm trước bên trong một trận sóng thần.

Hoắc Nam Phong nhìn ngón tay biến dạng vặn vẹo của cậu, trong lòng nói không nên lời là cảm xúc gì, nhịn không được nắm chặt tay cậu an ủi nói: "Không có việc gì, anh cho người tìm bác sĩ giỏi nhất trên thế giới, nhất định có thể giúp em......"

"Vô dụng." Cố Tiêu lắc đầu, rút tay về, một lần nữa mang bao tay lên, "Ngón tay căm bản xương bị dập nát, bỏ lỡ thời gian trị liệu tốt, cuối cùng không thể trở lại như cũ."

Hoắc Nam Phong trong lòng đau xót.

Cố Tiêu lại cười nói: "Anh đây là biểu cảm gì? Không sao cả, đều đã qua rồi. Lúc ấy mọi người đều cho rằng em đã chết trong đợt sóng thần kia rồi, kỳ thật em được một ngư dân cứu."

"Sóng thần dẫn tới mất hết liên lạc với bên ngoài, thư từ qua lại cũng bị cắt đứt. Trong lúc em ở trong làng chài hẻo lánh dưỡng thương, đội cứu hộ cũng không phát hiện được làng chài nhỏ đó, cho nên em ở nơi đó nằm suốt ba tháng."

Hoắc Nam Phong nhíu mày: "Anh lúc ấy cho người tìm em suốt hai tháng, vẫn luôn không tìm được em"

Cố Tiêu thở dài nói: "Sau đó em cũng lại đi theo ngư dân ra biển, lúc này mới liên hệ về cho nhà người."

Năm đó cố gia bởi vì Cố Tiêu xảy ra chuyện, Cố phu nhân bị kích thích đến bệnh cũ tái phát, không thể không ra nước ngoài trị liệu.

Cố tiên sinh vì đi chăm vợ, dứt khoát đem tài sản bán đi đi nước ngoài cùng vợ.

Cho nên Cố Tiêu trở về, vẫn luôn ở nước ngoài, mà Hoắc Nam Phong ở trong nước, lại không cùng Cố gia liên hệ quá, thế cho nên cho tới hôm nay mới biết được Cố Tiêu không chết.

Cố Tiêu nói: "Mấy năm nay em bởi vì đôi tay bị hỏng này, một lần tự sa ngã, đem chính mình nhốt lại. Em tình nguyện làm mọi người cho rằng mình đã chết, cũng không nghĩ tới bị người khác biết em không thể đánh đàn lại. Em không muốn nghe những lời chê bai thương hại từ mọi người, cũng không muốn cùng người khác liên hệ, thẳng đến hai năm trước em mới nghĩ xuôi được một tí."

Nói tới đây, cậu một lần nữa lộ ra nụ cười tươi: "Tuy rằng không thể đánh lại đàn, nhưng em còn có thể viết khúc phổ nhạc, còn có thể tiếp tục làm công việc em thích"

Hoắc Nam Phong trầm mặc một hồi lâu, nghiêm túc mà nói: "Nhưng ở lòng anh, em vẫn luôn là người đánh đàn đẹp nhất thế giới."

Cố Tiêu khóe môi tươi cười mở rộng: "Cảm ơn."

Mới vừa nói xong, cậu bỗng nhiên nhìn thấy đối diện trong đám người có mấy người rất quen mắt, đang đứng ở ngã tư đường chờ đèn đỏ, nhìn dáng vẻ là muốn qua quảng trường bên này.

Không thể tưởng được bọn họ từ M thành đuổi tới A thành!

Cố Tiêu lập tức đứng lên, nói với Hoắc Nam Phong: "Em đột nhiên nhớ tới còn có một việc gấp, em đi trước."

"Từ từ!" Hoắc Nam Phong vội vàng kéo cậu lại: "Số điện thoại của là cái gì?"

Cố Tiêu nhanh chóng mà nói ra một chuỗi con số.

Hoắc Nam Phong vẫn không buông tay, gọi điện thoại một lần, nghe được điện thoại trong túi Cố Tiêu vang lên tiếng chuông, lần này nói: ""Buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm đi?"

Cố Tiêu vội vã rời đi, liền nói: "Ừ."

Hoắc Nam Phong buông lỏng tay,cậu nhanh chóng rời khỏi quảng trường, rất mau biến mất ở trong đám người.

Hoắc Nam Phong nhìn tay trống rỗng, trong lòng buồn bã mất mát.

Hắn đành quay về xe, khi tới gần xe, lúc này mới nhớ tới Thẩm Thần còn ở trong xe!

Hoắc Nam Phong đột nhiên chột dạ, trong đầu hiện lên vô số lý do, mở cửa xe lại nhìn thấy Thẩm Thần nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không biết có nhìn ra chỗ hắn chút nào hay không.

Nhận thấy được bên cạnh có động tĩnh, Thẩm Thần mở mắt ra, cũng không nhìn Hoắc Nam Phong, nói với tài xế: "Đi thôi."

Tài xế một lần nữa khởi động xe.

Hoắc Nam Phong quan sát sắc mặt Thẩm Thần, thử thăm dò hỏi: "Vừa rồi em thấy hết rồi đúng không?"

Thẩm Thần nhàn nhạt mà hỏi lại: "Nhìn thấy cái gì?"

Hoắc Nam Phong làm việc luôn luôn làm theo ý mình, đúng lý hợp tình hắn, lúc này thế nhưng lại thấp thỏm, lại thử nói: "Em không hỏi xem tôi vừa rồi xuống xe đi làm gì sao?"

Thẩm Thần mắt nhìn thẳng, nhìn thẳng phía trước xe, nói: "Chuyện của anh không liên quan gì tới tôi, tôi không có hứng thú chú ý."

Hoắc Nam Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng giây tiếp theo lại nghẹn khuất, ý trong lời nói của Thẩm Thần, rõ ràng là không thèm để ý hắn, không quan tâm đến hắn chút nào.

Hoá ra trong khoảng thời gian này hắn hết lòng lấy lòng Thẩm Thần đều uổng phí.

Hoắc Nam Phong trong lòng không quá vui vẻ, nghẹn một hồi lâu, lại hỏi thêm một câu: "Em thật sự một chút cũng không muốn biết sao?"

Thẩm Thần rốt cuộc cũng quay đầu nhìn hắn, cười như không cười hỏi: "Vậy anh nói cho tôi nghe một chút đi."

Hoắc Nam Phong trong lòng sinh ra vài phần hưng phấn bí ẩn, muốn nhìn Thẩm Thần biết hắn cùng Cố Tiêu hàn huyên lâu như vậy có không ghen hay không, nhưng lại lo lắng Thẩm Thần dưới sự tức giận lại lần nữa chạy trốn.

Rối rắm trong chốc lát, hắn giống như bình tĩnh mà nói: "Chính là thấy lâu rồi không gặp lại bạn cũ, nhất thời vui vẻ, muốn trò chuyện trong chốc lát."

Khuôn mặt Thẩm Thần trắng nõn không có có cảm xúc gỉ, chỉ là nhàn nhạt mà ừ một tiếng, rồi sau đó quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, khóe môi lại chậm rãi nổi lên một mạt châm chọc.

Bạn bè?

Sợ là bảo bối tâm can giấu trong lòng 6 năm rồi.

Giờ phút này Thẩm Thần tâm tình không tính là tốt, cũng không coi như là buồn, chỉ là khó tránh khỏi có chút thất vọng.

Cậu thế thân này chung quy so ra kém chính chủ, Cố Tiêu vừa xuất hiện, Hoắc Nam Phong liền đem cậu ném sang một bên.

Thẩm Thần không có vạch trần Hoắc Nam Phong nói dối.

Vì thứ nhất không đáng, cậu không để bụng; thứ hai hắn nói cậu chỉ là làm thế thân lại càng xấu hổ.

Chi bằng làm bộ không biết, trước tiên lợi dụng Hoắc Nam Phong giảm bớt phản ứng kích thích, chờ sinh bé con liền tìm một cơ hội rời đi.

Thẩm Thần trong lòng nhanh chóng bình tĩnh lại, trên mặt không lộ nửa điểm khác thường.

Hoắc Nam Phong đợi nửa ngày, không thấy hắn nói thêm câu nữa, trong lòng bất ổn, nhịn không được lại hỏi: "Em như vậy là có ý gì?"

Thẩm Thần mặc kệ hắn, nhắm mắt lại nói: "Đến nhà A Lâm gọi tôi."

Hoắc Nam Phong yên lặng nhìn cậu, đột nhiên nói: "Em có phải cái gì cũng biết không?"

Thẩm Thần nhắm mắt không nói.

Hoắc Nam Phong đẩy hắn, bất mãn hỏi: "Tôi nói là vừa rồi em đều thấy hết đúng không? Em vì cái gì muốn làm bộ không biết? Em có phải không để bụng chút nào phải không?"

"Hoắc Nam Phong, anh có bệnh à?" Thẩm Thần bị hắn làm phiền không nghỉ ngơi được, trừng mắt nhìn hắn một cái, "Tôi nên biết cái gì? Hả? Anh gạt tôi làm chuyện gì, hiện tại chột dạ thành như vậy?"

"Tôi không có!" Lúc này Hoắc Nam Phong lại nhanh chóng phủ nhận.

"Vậy anh im lặng một lát được không?"

Hoắc Nam Phong không biết nói gì, sắc mặt không quá tốt, lại không có biện pháp ép Thẩm Thần, đành phải nắm chặt lấy tay cậu, giống như như vậy là có thể đem cậu cả đời đều nắm chặt trong tay.

Thẩm Thần để im cho hắn nổi điên, một lần nữa nhắm mắt lại.

Hoắc Nam Phong bị vứt sang ở một bên, trong lòng không vui vẻ, ngay sau đó dâng lên tức giận, hận không thể chui vào trong đầu Thẩm Thần xem cậu đến tột cùng là nghĩ như thế nào. Hoắc Nam Phong có một loại trực giác mãnh liệt: Thẩm Thần cái gì cũng biết, chính là không nói.

Thẩm Thần càng là không thèm để ý, hắn càng hoảng, hoảng không biết nên làm cái gì bây giờ.

- ----------- -------------

*Lời tác giả*

Về ngược công

Nhìn thấy có một số độc giả nói không thấy ra tôi viết ngược công chút nào, nháy mắt cảm thấy mình viết văn rất tệ.

Bởi vì là bề sau truy thê, tôi tự nhận là viết không ít tình tiết ngược công, ngược thân cùng ngược tâm đều có (đương nhiên đồng thời cũng ngược thụ)

Ví dụ như Hoắc Nam Phong không muốn sống lao vào lửa lớn cứu Thẩm Thần, thức hai ngày hai đêm chăm sóc Thần Thần, vì Thẩm Thần ngỗ nghịch bị lão gia đánh.

Còn có bị đâm lại hai nhát dao, ăn nói khép nép lấy lòng Thẩm Thần. (chủ yếu tập trung ở 64—71 chương, chưa hết giận nhưng hãy đợi còn tiếp)

Tôi cho rằng như này xem như đã ngược tra công, không nghĩ tới mọi người đều không ủng hộ. Đây là chứng minh thấy tôi viết văn thất bại, thật xin lỗi!

Về sau ngược công cũng không khác hiện tại là mấy, cho nên kiến nghị bạn đọc cân nhắc trước khi đọc, hy vọng không khiến các bạn tức giận thêm.

Còn có quan hệ với Thẩm Thần, viết văn trong lúc đó vẫn luôn có người cảm thấy cậu ấy tiện, tôi thấy cũng không đúng lắm.

Bởi vì Thẩm Thần ly hôn sau vẫn luôn kiên quyết mà cự tuyệt tra công, ngẫu nhiên có chút khó chịu cũng là vì thế thân.

Cuối cùng, lại lần nữa tỏ vẻ xin lỗi.

Bình luận

Truyện đang đọc