LY HÔN NHẤT THỜI SẢNG, TRUY THÊ HỎA TÁNG TRÀNG

Thẩm Thần nói Hoắc Nam Phong tìm tới Cố Tiêu, không phải là cho Hoắc Nam Phong cơ hội, mà là vì muốn cho Hoắc Nam Phong im miệng lại, đỡ phải cả ngày tới phiền cậu.

Cậu không cảm thấy Hoắc Nam Phong sẽ gọi Cố Tiêu tới.

Ai ngờ ngày hôm sau chạng vạng, cậu nghỉ trưa tỉnh lại, trong phòng khách nhiều hơn một người.

Một người cùng cậu tướng mạo có tám phần tương tự nhau.

Là Cố Tiêu.

Cố Tiêu tóc là một màu nâu hạt dẻ, quần áo mặc tùy ý, mặc một chiếc áo phông đơn giản, dưới thì mặt một quần jean màu lam nhạt đơn giản, ống quần được vén lên vài vòng, lộ ra mắt cá chân trắng nõn.

Cách ăn mặc này rất thường nhìn thấy, nhưng mặc ở trên người Cố Tiêu rất đặc biệt, chân tay thon dài cùng ngũ quan tinh xảo, cả người đều để lộ ra một loại khí chất sạch sẽ thân thiết.

Đặc biệt giống mọi người nói là đại thiếu gia ôn nhuận như ngọc, vừa thấy liền biết có được giáo dưỡng tốt đẹp, có thể thấy những từ ngữ tốt đẹp trên thế giới này đều có thể dùng để hình dung ra Cố Tiêu.

Thẩm Thần không thể không thừa nhận, Cố Tiêu trên người có một loại cuốn hút mê người khác rất kỳ lạ, liền tính Cố Tiêu không nói lời nào, chỉ là hướng chỗ đó vừa đứng liền đủ để gọi người thích. Khó trách Hoắc Nam Phong mê cậu ấy 6 năm.

Lúc Thẩm Thần âm thầm đánh giá Cố Tiêu, Cố Tiêu cũng nhìn chằm chằm Thẩm Thần, từ kinh ngạc đến kinh diễm, trên mặt biểu tình không che giấu chút nào.

Loại người này hoặc là ngốc nghếch không biết che giấu cảm xúc, hoặc là thật tình.

Thẩm Thần không cho rằng Cố Tiêu là người trước, hơn nữa cậu đoán Hoắc Nam Phong hẳn là chưa bao giờ cùng Cố Tiêu nói qua trên thế giới có một người cùng Cố Tiêu giống nhau

"Cố Tiêu, đây là người ngày hôm qua anh nói, là người ta yêu, Thẩm Thần." Hoắc Nam Phong nắm lấy tay Thẩm Thần, thoải mái hào phóng mà cùng Cố Tiêu giới thiệu.

Giới thiệu xong còn cố ý nhìn Thẩm Thần, trong mắt mang vài phần mong đợi cùng thấp thỏm, đã nghĩ được Thẩm Thần khen ngợi, lại lo lắng giới thiệu như vậy không tốt Thẩm Thần sẽ không vui.

Thẩm Thần liếc mắt nhìn hắn, làm như không biết.

Cố Tiêu cười lên, lộ ra một một nụ cười tươi, hướng Thẩm Thần vươn tay: "Xin chào, tôi là bạn của Nam Phong."

Xuất phát từ lễ phép, Thẩm Thần cùng Cố Tiêu nắm tay.

Ba người ngồi ở trên sô pha, Thẩm Thần cùng Hoắc Nam Phong gần ngồi nhau, Cố Tiêu ngồi ở đối diện bọn họ.

Cố Tiêu cười nói: "Vốn dĩ ba năm trước đây lúc các cậu kết hôn tôi nên tự mình đi đến hôn lễ để chúc phúc, đáng tiếc khi đó sức khoẻ tôi không tốt, không có thể tham gia hôn lễ của hai cậu. Hôm nay Nam Phong để cho tôi lại đây làm nhân chứng tình yêu cho hai người, tôi cảm thấy thực vinh hạnh, vừa lúc cũng có thể để tôi chúc phúc hai người."

Nhìn đối phương sáng ngời lại tươi cười ấm áp, Thẩm Thần đột nhiên cảm thấy chính mình rất đê tiện.

Rõ ràng việc này chỉ là do cậu cùng Hoắc Nam dây dưa mãi không thôi, Cố Tiêu cái gì cũng không biết, cậu không nên vì kích thích Hoắc Nam Phong, làm liên lụy đến Cố Tiêu.

Nghĩ đến đây, Thẩm Thần bỗng nhiên nói: "Cố tiên sinh, anh hiểu lầm rồi, tôi không phải người Hoắc Nam Phong yêu. Tôi cùng Hoắc Nam Phong đã ly hôn hơn ba tháng, hơn nữa không có muốn hợp lại, tôi cảm thấy không cần thiết phiền đến anh làm chứng cho chúng tôi, thật sự rất xin lỗi."

Lời này vừa nói ra, Cố Tiêu sửng sốt một chút, nhìn về phía Hoắc Nam Phong, dùng ánh mắt dò hỏi đây là tình huống như thế nào.

Hoắc Nam Phong không kịp trả lời Cố Tiêu, thấy Thẩm Thần đứng dậy muốn đi, vội vàng nắm lấy tay Thẩm Thần, nói: "Như thế nào là không cần thiết! Chúng ta tuy rằng ly hôn, nhưng trong bụng em là con của tôi, chúng ta là người một nhà."

"Người một nhà" ba chữ xúc động sâu trong nội tâm Thẩm Thần luôn khát vọng có được, tâm có chút hoảng hốt, nhịn không được giơ tay sờ sờ lên bụng nhỏ.

Hoắc Nam Phong cười khổ nói với Cố Tiêu: "Em ấy hiểu lầm anh còn thích em, cho nên anh muốn em làm cho rõ, chính là hiện tại đến cơ hội này em ấy cũng đều không cho anh."

Cố Tiêu lộ ra kinh ngạc biểu tình, không dự đoán được tình hình thực tế là như thế này. Thẩm Thần xấu hổ không thôi, cảm giác chính mình là một tên không biết điều một vô cớ gây rối.

Hoắc Nam Phong da mặt dày, còn lôi kéo tay cậu nói: "Thẩm Thần, như tôi đã nói, tôi thề đời này tôi chỉ yêu một mình em."

"Anh nhanh chóng câm miệng lại!" Thẩm Thần thấp giọng ngăn cản Hoắc Nam Phong, mặt tức đến đỏ bừng, lan đến cả cổ.

Ngồi ở đối diện Cố Tiêu cố nén cười, trong mắt hài hước lại tràn ra, ho nhẹ một tiếng, nói: "Nếu tôi đã tới rồi, thì không thể một chuyến tay không đi."

Hoắc Nam Phong gật đầu: "Đúng vậy."

Thẩm Thần nhấp môi không nói, không biết làm sao.

Giây tiếp theo, cậu nghe thấy Cố Tiêu cười nói: "Nam Phong, chúng ta xem như bạn bè đã lâu. Tuy rằng này có 6 năm không gặp, nhưng em tin tưởng tình bạn của chúng ta sẽ không thay đổi. Hôm nay anh tới mời em làm nhân chứng, như vậy em hy vọng anh nói được thì làm được, không được phụ lòng của Thẩm tiên sinh cùng bé con trong bụng cậu ấy."

Hoắc Nam Phong trịnh trọng mà nói: "Tuyệt đối sẽ không!"

Thẩm Thần lại giật mình, trong lúc nhất thời thế nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Bởi vì Cố Tiêu nói đến "Tình bạn sẽ không thay đổi" những lời này, giọng nói cố tình tăng thêm một ít, còn cười nhìn về phía Thẩm Thần, như là đang chứng minh cái gì đó.

Thẩm Thần lại không ngốc, ý thức được Cố Tiêu đây là ám chỉ cậu ấy cùng Hoắc Nam Phong chỉ có thể là bạn bè, không có khả năng biến thành quan hệ khác. Giống như người yêu, hoặc là người trong lòng.

Mặc kệ lời này của Cố Tiêu có phải thiệt tình thực lòng hay không, ít nhất giờ khắc này Thẩm Thần cảm giác được đối phương đang giúp hắn

Chỉ là Cố Tiêu có giúp, cũng không thể nào xoá đi Hoắc Nam Phong là một tên khốn.

Thẩm Thần đến nay còn nhớ rõ lúc hai người kết hôn, Hoắc Nam Phong thề son sắt nói yêu cậu, kết quả ba năm hắn coi cậu là thế thân.

Cho nên liền tính Cố Tiêu cự tuyệt Hoắc Nam Phong thì thế nào, nói không chừng Hoắc Nam Phong như cũ nhớ mãi không quên bạch nguyệt quang.

Huống chi Cố Tiêu ưu tú như thế, đến Thẩm Thần đều bị Cố Tiêu thuyết phục, cậu không cho rằng Hoắc Nam Phong có thể chân chính buông Cố Tiêu. Có lẽ Hoắc Nam Phong cùng Cố Tiêu ở chung lại một thời gian, lại sẽ bị Cố Tiêu mê hoặc.

Thẩm Thần không có tâm tình cùng Hoắc Nam Phong chơi trò chơi yêu lại chia tay.

Cậu đứng lên, đối với Cố Tiêu nói: "Cảm ơn anh. Tôi còn một bản thiết kế chưa hoàn thành xong, tôi không quấy rầy nữa, hai người nói chuyện đi."

Cố Tiêu vội vàng nói: "Chờ một chút."

Thẩm Thần mặt lộ vẻ nghi hoặc.

Cố Tiêu do dự trong chốc lát, có chút ngượng ngùng nói: "Là có việc này, gần đây tôi gặp chút phiền toái, cậu có thể cho tôi ở nhờ một khoảng thời gian không?"

"Tôi không phải chủ nhân biệt thự, anh hỏi Hoắc Nam Phong đi." Thẩm Thần nói.

Cố Tiêu cười lắc lắc đầu: "Không, cậu chính là chủ nhân nơi này. So với hỏi ý của Nam Phong, tôi cảm thấy hỏi cậu mới là hợp lý nhất."

Thẩm Thần lại lần nữa đối với EQ của Cố Tiêu cảm thấy bội phục, nhưng như cũ nói: "Tôi cùng Hoắc Nam Phong không có bất cứ quan hệ gì, hy vọng Cố tiên sinh không cần lại đem chúng ta kéo lại gần nhau. Những việc khác cũng vậy, không liên quan gì tới tôi."

Nghe thấy lời này, Hoắc Nam Phong tâm trạng có chút ảm đạm.

Hắn hy vọng Thẩm Thần đem biệt thự làm như nhà bọn họ, làm ra vẻ chủ nhân thư thái. Nhưng thực rõ ràng, Thẩm Thần chỉ là đem chỗ này biến thành chỗ ở tạm thời coi mình như khách qua đường, một khi có cơ hội, cậu liền sẽ rời đi.

Cố Tiêu cũng nhìn ra ý tứ Thẩm Thần, đành phải đối Hoắc Nam Phong nói: "Em chỉ ở nhờ một tuần, sẽ không gây phiền cho hai người đâu."

Hoắc Nam Phong hỏi: "Em gặp phiền toái cái gì? Nói xem, có lẽ anh có thể giúp em giải quyết."

"Anh không giúp được." Ánh mắt Cố Tiêu trong vắt lộ ra vẻ phiền muộn.

Này một năm cậu trốn đông trốn tây, từ nước ngoài chạy về trong nước, đến một thành phố đều phải trốn trốn tránh tránh.

Lần này lại quay về A thành, cậu chú ý quan sát một chút, phát hiện bảo vệ ở đây so với khách sạn cậu ở tốt hơn mấy phần. Cậu có thể trốn một thời gian, sau đó lại đi nơi khác.

Cảm thấy là Cố Tiêu khó xử, Hoắc Nam Phong đồng ý cho cậu ở lại, cho quản gia nói người giúp dọn dẹp một phòng trên lâu ba cho cậu.

Bữa tối là ba người cùng nhau ăn.

Hoắc Nam Phong vẫn giống như mọi ngày, thỉnh thoảng lại gắp đồ ăn cho Thẩm Thần. Nhưng mà bởi vì Cố Tiêu cũng ở đây, Thẩm Thần vẫn là cảm thấy không thoải mái, theo bản năng mà nhìn Cố Tiêu rất nhiều lần.

Cố Tiêu ăn cơm rất an tĩnh, lịch sự văn nhã, không có tiếng động lớn nào, giáo dưỡng tốt đẹp ở trên bàn cơm thể hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn.

Thẩm Thần biết mình không nên quá mức chú ý đối phương, lại không tránh được bị cậu hấp dẫn. Hoắc Nam Phong thấy thế, trong lòng không khỏi ăn chút giấm, âm thầm hối hận khi đem Cố Tiêu giữ lại.

Một bữa cơm chiều kết thúc trong không khí kì quái.

Thẩm Thần nghỉ ngơi nửa giờ, theo thường lệ muốn đi ra vườn tản bộ.

Hoắc Nam Phong muốn đi cùn cậu, Thẩm Thần chính là tâm phiền ý loạn, lãnh đạm mà nói:

"Anh để tôi một mình an tĩnh một lát được không?"

Vừa lúc này thư ký Trần gọi điện thoại tới, sốt ruột mà nói: "Hoắc tổng, hạng mục Thành Nam đã xảy ra chuyện! Hai ngày trước có một kiến trúc sư không cẩn thận rớt xuống dưới, người nhà họ nói bồi thường không đúng chỗ, hiện tại đã làm loạn kéo phóng viên tới, yêu cầu anh tự mình ra mặt giải quyết."

Hạng mục Thành Nam là hạng mục năm nay Hoắc Thị tập trung vào nhiều nhất, có rất nhiều đôi mắt đang âm thầm nhìn chằm chằm. Nếu như bị phóng viên viết loạn một hồi, thì danh dự cùng giá cổ phiếu Hoắc Thị đều bị mất hết.

Hoắc Nam Phong giọng điệu trầm ổn nói: "Cậu qua ổn định bọn họ trước đi, tôi lập tức qua đó."

Tắt điện thoại, Hoắc Nam Phong sờ sờ mặt Thẩm Thần, nói: "Tập đoàn bên kia có chút việc gấp, tôi đi ra ngoài xử lý một chút, sẽ về trễ một chút sau đó lại chăm sóc em."

Thẩm Thần nghĩ thầm: Anh không trở lại càng tốt.

Hoắc Nam Phong rời đi, lại kêu bảo tiêu nhìn canh chừng cậu, Thẩm Thần ở trong vườn đi dạo hai vòng. Đi đến vòng thứ ba, gặp Cố Tiêu cũng đang đi dạo. Thẩm Thần hướng Cố Tiêu gật đầu, nhấc chân tiếp tục đi, Cố Tiêu lại gọi lại cậu: "Tôi muốn cùng cậu tán gẫu một chút."

Thẩm Thần bước chân dừng lại: "Tán gẫu cái gì?"

Cố Tiêu nói: "Nói chuyện về Nam Phong đi."

"Tôi đối với hắn không có gì để nói cả"

"Vậy nói về quá khứ của tôi với anh ấy đi, tôi muốn cậu hiểu rõ một chút. Làm bạn tốt của Nam Phong, tôi cũng không hy vọng mình trở thành nguyên nhân phá hư chuyện của hai người."

Thẩm Thần bỗng nhiên cong khoé môi lên, tự giễu nói: "Không, anh sai rồi. Tôi cũng không để ý hai người đã từng như thế nào, tôi để ý chính là lúc tôi yêu hắn hết mình, lại bị Hoắc Nam Phong coi thành thế thân của anh."

"Thế thân?" Cố Tiêu đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười, "Cậu xác định Nam Phong là đem cậu trở thành thế thân? Nhưng tôi đến bây giở vẫn chưa thấy có người nào xem thế thân bằng ánh mắt như Nam Phong nhìn cậu cả."

Thẩm Thần nhíu nhíu mày: "Đó là bởi vì hắn đang giả vờ."

Cố Tiêu nhịn không được cười ra tiếng, đột nhiên giơ tay xoa xoa tóc Thẩm Thần: "Nói thật, cậu cái dạng này rất đáng yêu, nhưng đáng yêu lại không hiểu lòng người cho lắm. Tôi không biết cậu cùng Nam Phong đã xảy ra cái gì, nhưng tôi tin tưởng mỗi người trong biệt thự này, đều nhìn ra được anh ấy thực sự để ý đến cậu."

Thẩm Thần hơi hé miệng, Cố Tiêu lập tức nói: "Cậu đừng vội phản bác."

Thẩm Thần liền không ra tiếng.

Cố Tiêu ấn cậu ngồi xuống ghế dài, nói: "Tôi nói như vậy, là bởi vì tôi chú ý tới ánh mắt Nam Phong nhìn cậu với người khác không giống nhau. Nói như thế, một người lúc nhìn cậu, trong mắt có tình dục, không nhất định là bởi vì yêu cậu. Nhưng nếu là không có tình dục, vậy khẳng định là không yêu."

"Người với người đều là thực hiện dục vọng của nhau, tình yêu Platonic(*) chỉ tồn tại giữa lý tưởng. Tôi thấy Nam Phong không có dục vọng, điểm này tôi so với ai khác đều rõ ràng."

(*)Tình yêu Platonic: chỉ tình yêu thuần khiết, không có nhu cầu tình dục giữa hai người.

"6 năm trước, tôi đã biết anh ấy theo đuổi tôi, nhưng tôi trước nay không đáp lại. Bởi vì tôi biết anh ấy đối với tôi cảm giác không phải tình yêu, hẳn là xem như fans theo đuổi thần tượng."

Thẩm Thần vẫn là lần đầu tiên nghe được, nhịn không được hỏi: "Fans theo đuổi thần tượng?"

Cậu thật sự khó có thể tưởng tượng Hoắc Nam Phong loại người này cũng sẽ có thần tượng!

Cố Tiêu giống như nhớ tới cái gì, trên mặt hiện lên sự tiếc nuối, rồi sau đó lại kiêu ngạo mà nói: "Đúng vậy, anh ấy đối với tôi chỉ xem như thưởng thức chút tốt đẹp thôi. Tôi nói như vậy có phải là đang tự luyến quá không? Nhưng tôi trước kia bộ dạng đánh đàn thật sự thực mê người, toàn thế giới đều có fans của tôi đó."

Ánh đèn xung quanh chiếu trên mặt Cố Tiêu, Thẩm Thần chú ý tới lúc này Cố Tiêu giống như là một người đã thay đổi hoàn toàn, tự tin mà kiêu ngạo giống như một vương tử. Xác thật rất mê người, rất có mị lực.

Thẩm Thần nghĩ Cố Tiêu như vậy, Hoắc Nam Phong không xứng với.

Cố Tiêu nhìn cậu, nói: "Làm bạn bè của Nam Phong, tôi thiệt tình hy vọng cậu có thể một lần cho anh ấy thêm một cơ hội."

Thẩm Thần trầm mặc vài giây, thấp giọng nói: "Cảm ơn anh nói cho tôi biết nhiều như vậy."

Cố Tiêu trong lòng hiểu rõ, bất đắc dĩ nói: "Được rôi, tôi tôn trọng lựa chọn của cậu. Nếu đêm nay những lời này của tôi có thể khiến cho cậu xoá bỏ khúc mắc, coi như là tiền phí tôi ở nhờ chỗ này vậy."

Thẩm Thần rốt cuộc cũng mỉm cười mộ cái.

Cố Tiêu rời đi, Thẩm Thần không có tâm tư đi dạo tiếp, vẫn luôn ngồi ở ghế dài phát ngốc, bên tai đều những lời Cố Tiêu nói lúc nãy.

Thẳng đến hơn 10 giờ tối, bóng đêm thật tối mà bao phủ toàn bộ phía chân trời, quản gia thấy Thẩm Thần không có từ vườn trở về, cũng nhận thấy được có điểm không thích hợp.

Ông vội vội vàng vàng chạy tới hoa viên tìm người, tìm được chỗ gần ghế dài, thấy hai bảo tiêu đi theo Thẩm Thần ngã trên mặt đất, mà Thẩm Thần không thấy bóng dáng!

Bình luận

Truyện đang đọc