LÝ TRIỀU BÁ ĐẠO PHÒ MÃ


“ Cô làm cái quái gì ở đây mà kêu loạn, ai bóp ai trả tiền..” Ngô Khảo Ký nghiến răng nghiến lợi kéo Lý Từ Huy qua một góc.

“ À hử… anh đám làm không dám nhận? Đâu có kiểu đàn ông vậy, anh bóp… bóp… nói chung là bóp tôi, quân sĩ hai phe đều nhìn thấy, anh làm việc đồi bại sau đó lẩn mặt tránh né?”
Từ Huy không vừa chống nạnh nghểnh chân ngửa cổ nhìn chòng chọc Ngô Khảo Ký.

“ Mẹ kiếp con trâu mộng này đến cao, mình thực yếu thế..” Từ Huy thầm hận, nàng chỉ cao tầm gần m sáu thời này cũng coi là tạm ổn.

Nhưng tên trâu mộng to con trước mặt nàng cao gần m tám.

Má nó đứng nói chuyện phải ngửa cổ mới xong.

Ngô Khảo Ký hằm hằm từ trên nhìn xuống khuôn mặt tinh xảo của Từ Huy mag nghiến răng.
“ Cô muốn cái quái gì? Chính miệng cô nói không cần dựa vào đàn ông.

Tôi trốn tránh gì, bóp thì đã bóp rồi..

cô muốn sao tôi đền là được.

Cùng lắm cho cô bóp lại” Ngô Khảo Ký chơi trò khốn nạn, mấy ngày này hắn bị Từ Huy làm phiền quá nhiều.

Đúng thật là hắn có tư tưởng tránh mặt.

Lý Từ Huy rất biết điều, có lẽ cùng là người xuyên không cho nên nàng biết những giới hạn cần giữ dìn.

Mỗi lần qua sông thì Từ Huy đều để lại quân cận vệ của mình ở trong thủy doanh Bố Chính, sau đó dẫn theo một đám cận vệ của Ngô Khảo Ký mà đi lang thang khắp nơi làm phiền mọi người.

Ngô Khảo Ký rất bực mình và cảm thấy quá phiền phức, nhưng hắn không có lý do để cấm nàng qua sông.

“ Ai thèm sờ ngươi, khốn nạn Ngô Khảo Ký… Anh đừng chơi trò mặt dày.

Không dựa vào đàn ông đó là dĩ nhiên, Bản Cung thừa sức tự lo cho mình.

Than đá ta đã khai thác ra rồi vài ngày nữa xuất hàng thì ta cũng chẳng thiếu tiền.

Nhưng danh nghĩa anh cũng là Phò Mã, Chính Hòa như cái chuồng Heo, ít nhất anh cung xây lại cho tử tế giống như người ở chứ…”
Thấy điệu bộ vô lại của Ngô Khảo Ký , Từ huy kiễn người ủi đầu vào cằm hắn.

“ Cô bị điên à… phù phù…” Ngô Khảo Ký gào lên, bị cắn lưỡi cảm giác rất không dễ chịu.

“ Cô không đụng chân đụng tay không chịu nổi à… Bực mình… Chính Hòa tôi sẽ xây lại, qua 15 khởi công” Ngô Khảo Ký cảm thấy buồn bực vô cùng, trước đây hắn làm gì cũng tự do tự tại, thừ thời xuất hiện thêm người con gái dính như keo da trâu chuyên gây chuyện này hắn cảm thấy bức bách vô cùng.

Điểm chết người Từ Huy là người xuyên việt, có rất nhiều chuyện hắn không thể ù ờ cho qua mắt nàng được.

“ Tốt, Ngô Khảo Ký ngươi làm Phò Mã không tệ, Bản Cung thưởng thức ngươi” Từ Huy chuyển giọng qua kiểu người cổ nhân vỗ vỗ vai Ngô Khảo Ký ra vẻ rất hân hưởng.

“ Đây là bản vẽ của phủ công chúa, ngươi tham khảo chút sao Phò Mã Đại nhân”
Từ Huy cười cười đưa ra một sấp bản vẽ.

Ngô Khảo Ký dở ra nhìn, càng nhìn càng chau mày…
“ Cô bị dở hơi à, xây biệt thự dạng này tôi làm sao xây nổi.

Vả lại cô bớt khùng cho tôi nhờ, đây là miền trung.

Thời tiết khó chịu vô cùng, chúng ta làm gì có vật liệu cách nhiệt như hiện đại, sây cái nhà toàn xi măng như thế này mà không có máy điều hòa thì thành lò sưởi à.

Còn thêm kính, kính khắp nơi… cô muốn xông hơi bên trong đó? Còn nữa, bể bơi, cô dám mặc bikini ra đây bơi không? Cô không ngại xấu hổ nhưng tôi ngại.

Trên danh nghĩa cô vẫn là vợ tôi, cô khoe da khoe thịt cái thời này, mọi người nhìn thấy thì mặt mũi tôi để đâu?...!bỏ bỏ bỏ … thứ này không xây..”
Ngô Khảo Ký bó tay, người con gái này hoang tưởng nặng nề, nàng nghĩ rằng hắn, Ngô Khảo Ký là một người toàn năng xuyên việt cái gì cũng chế tạo được chắc, xây nguyên một khu biệt thự khiểu hiện đại.

Cho dù 10 thằng Ngô Khảo Ký cùng xuyên không cũng bó tay toàn tập.

— QUẢNG CÁO —
“ Ờ há… quên mất… hì hì… Vậy Anh tính xây dựng ra sao? Tôi muốn một phòng tắm thật lớn có vòi hoa sen , có nóng lạnh nước, có bồn tắm lớn… Quan trọng nhất là nhà vệ sinh phải hiện đại sạch sẽ.

Mười năm qua tôi chịu đựng quá đủ rồi” Từ Huy cười cười nói, nhưng trong mắt nàng tràn ngập đáng thương.

Một người hiện đại nhất là một người nữ giới hiện đại thì vấn đề không thể thích nghi với phương thức vệ sinh của cổ nhân là dễ hiểu.

Ngô Khảo Ký cũng đã từng phát cuồng với mỗi một công việc đó là chùi ít.

May mà hắn giàu, hắn có tiền nên có thể thoải mái dùng giấy quý giá mà chùi… ít.

Hắn là nam nhân đã khó khăn như vậy rồi thì thử nghĩ một nữ nhân như Từ Huy phải chịu đựng ra sao?
Ngô Khảo Ký có chút mềm lòng.

“ Được rồi, cô về tạm nhà tôi, xong việc tôi sẽ về sau đó thiết kế cho cô.

Yên tâm tôi sẽ làm hết sức khiến cô hài lòng.

Nhưng nói thật Chính Hòa bao việc bề bộn.

Bên đó tôi đã dặn dò quan viên nghe lệnh cô…hở một chút cô chạy qua đây thì ở bên đó ai xử lý công việc?” Ngô Khảo Ký muốn đuổi đi cô nàng phiền phức này.

“ Không phải tôi muốn qua đây, mà thực tế Chính Hòa ở không nổi, nội thành bẩn thỉu toàn rác thải, ô uế khắp nơi….” Từ Huy cúi đầu lí nhí.

Thực sự Chính Hòa cũng không có bẩn như cô nói, vì Chính Hòa cũng là trọng điểm xây dựng lại thành trì sau Bố Chính do đó ở đó cũng đã có sự di rời dân cư.

Bên trong nội thành cũng áp dụng chính sách vệ sinh của Bố Chính cho nên không quá bừa bộn.

Nguyên nhân thực tế đó là Từ Huy không biết quản lý Chính Hòa ra sao.

Ngô Khảo Ký đã rất thoáng khi trao hết quyền về dân chính cho Từ Huy, thậm trí quân sự nội thành cũng do quân của Từ Huy quản.

Đây tuyệt đối là cắt đất nhường quyền.


Nhưng vấn đề là Từ Huy chẳng biến quản như thế nào, người của nàng cũng không có năng lực này, có lẽ người duy nhất biết về dân chính một chút là Lý Phùng, nhưng hắn đang ở trên bàn thờ ngắm gà khỏa thân rồi.

Riêng về cái chết của Lý Phùng là một sự khuất tất trong đó mà chỉ có Từ Huy hiểu mà thôi.

Từ Huy chạy qua sông là để học cách quản lý một huyện.

Nhưng bên này sông như một thùng sắt chắc chắng mà nàng không xuyên phá được.

Ai gặp nàng cũng khách khách khí khí, nhưng muốn hỏi chuyện gì họ sẽ lảng tránh.

Còn các khu công nghiệp thì Từ Huy càng không thể vào được.

Thành thử ra nàng chỉ đành bám dính lấy Ngô Khảo Ký để làm phiền.

“ À … bên dưới có báo lên năm nay sợ có hạn hán, nông dân bên Chính Hòa đã bắt đầu ươm mạ cho vụ Chiêm.

Nhưng vấn đề nước phía dưới hỏi lên ta không biết phải làm gì? Đào giếng, hay ngươi chế tạo máy bơm nước? …” Từ Huy vân vê hai đầu ngón tay gúi gằm mặt không dám ngẩng lên.

Nàng biết hỏi những chuyện này thể nào cũng bị cười kinh bỉ, nhưng không có cách, là người đứng đầu một Huyện nàng không thể không đi thỉnh giáo.

“ Hửm… cô bị sảng hay ngu ngơ, đào giếng tưới ruộng, cô đào bao nhiêu? Máy bơm cô chế được điện? mô tơ? Tôi đến chịu không hiểu cô nghĩ gì?” Ngô Khảo Ký thực sự chán nản , đây là một người xuyên việt theo trường phái mơ mộng và thiếu thực tế.

Nói chuyện cùng cô ta mệt mỏi vô cùng.

“ Không phải trong tiểu thuyết xuyên không toàn là như vậy sao.

Hãn Ken viết chế súng , chế tàu, chế ma túy… sau đó có tiền mua công nghệ lại chế tạo động cơ, đi khắp nơi bá chủ thiên hạ… súng của anh đâu, pháo của anh đâu… anh là dấu đi rồi đúng không? Từ Huy
“Súng là có một khẩu, pháo là có một thanh Tôi giấu ngay chỗ này mà không cho cô xem được….

cô điên vừa thôi, những thứ tiểu thuyết mạng đó không thể tin được, tôi xin cô hãy thực tế.

Tên Hãn Ken, Kenny Nguyễn gì đó..

thứ nhất cô đừng tin tưởng, thứ hai cô đừng học theo kẻo chết lúc nào chẳng hay… tôi cảnh cáo cô… Không được chế pháo lớn hay súng ống… Không phải tôi không chế được mà tôi không dám chế tạo… cô chỉ cần hiểu vậy thôi.” Ngô Khảo Ký nghiêm trọng sắc mặt nhìn Từ Huy mà nói.

“Tại sao?” Từ Huy vừa tò mò vừa không phục…
“ Không có tại sao, tôi nhắc lại một lần nữa… không súng… không pháo..

nếu tôi phát hiện cô âm thầm chế tạo tôi sẽ phá hủy… và lúc đó đừng trách tôi giam lỏng cô lại..” Ngô Khảo Ký đe dọa.

Mấy ngày này tiếp xúc Ngô Khảo Ký hiểu rõ mấy ngày trước cô nàng này chém gió là dân anh chị mà thôi, cũng như hắn chem gió bản thân minh là một đại ca giang hồ vậy.

Sau khi tiếp xúc cả hai cũng khá hiểu về lịch sử của nhau, chỉ là không nói ra mà thôi.


Ngô Khảo Ký thấy cô nàng này miễn cưỡng gật đầu, hắn biết đây là kiểu đồng ý cho có lệ rồi.

Ngô Khảo Ký không thể không nhấc lên tâm tư đề phòng.

“ À anh đang làm gì vậy…” Từ Huy đánh trống lảng… — QUẢNG CÁO —
“ Tôi buôn bán chút vũ khí…” Ngô Khảo Ký cũng chẳng cần dấu diếm , hai người đã có thỏa thuận, nếu Ngô Khảo Ký mở được ngành kinh doanh nào thì Từ Huy sẽ không mở ngành đó.

Ngược lại Từ Huy mở ngành nào thì Ngô Khảo Ký cũng không được bắt trước mở theo.

Ví như lúc này than đá là Từ Huy độc quyền.
“ Thú vị… tôi đi xem một chút.” Nói đoạn chẳng để Ngô Khảo Ký đồng ý hay không, Từ Huy lao thẳng vào khu kho tàng.

…………………
Kho vũ khí của Bố Chính.
“ Thành chủ đại nhân, vị này là..?” Daksamavamca lên tiếng hỏi nhưng chẳng cần phiên dịch trả lơi thì Từ Huy dùng đúng tiếng Mã khá chuẩn đáp lại ngay.

“ Bổn cung là công chúa Đại Việt, là thê tử của thành chủ Bố Chính Ngô Khảo Ký…” Rất cao ngạo, rất dương dương tự đắc, mặt vểnh ngược.

Lý Từ Huy đến đây không lâu nhưng đã thấm nhuần một điều, Uy vọng của Ngô Khảo Ký ở Bố Chính cực cao.

Ở đây dân chúng nếu nghe công Chúa Đại Việt thì có phần e ngại, mò mò.

Nhưng nếu giới thiệu là phu nhân của Thành Chủ đại nhân Ngô Khảo Ký thì hào quang trở nên chói lọi vạn phần.

Dân tình sẽ cung kính, quan lại sẽ khách khí, binh sĩ sẽ bảo vệ rất chu toàn.

Mặc dù chỉ là danh nghĩa vợ chồng không phải thực, nhưng lôi ra dùng rất hiệu quả.

Cho nên Lý Từ Huy không ngại mặt dày rêu rao khắp nơi.

“ Thì ra là phu nhân, kinh ngưỡng từ lâu, kính ngưỡng từ lâu, tôi là vương tử Medang quốc Daksamavamca ” Daksamavamca làm một cái lễ với Từ Huy.

“ Thì ra là phu nhân thành chủ… Vinh hạnh gạp ngài, tôi là Vương tư Lavo quốc Chiên Bàn Phú Thái” Chiên Bàn Phú Thái cũng làm một cái lễ trọng.

Lý Từ Huy hừ một tiếng “ Biết ngay mà, nếu là công chúa xưng danh chưa chắc đã nhận được lễ của hai tên này, nói cho cùng vương tử của một quốc địa vị cao hơn công chúa nhiều.

Nhưng bọn hắn là hành lễ với phu nhân thành chủ.”
Lý Từ Huy đánh mắt đẹp nhìn về Ngô Khảo Ký đầy thách thức, hắn chỉ biết cười khổ mà thôi, chẳng nhẽ đi phân qua đây là vợ giả của ta thôi.

Không phải thật, chỉ là danh nghĩa… Tuyệt đối không thể làm.

“ Thành chủ phu nhân sắc đẹp quả thực như nữ thần, ở đây Daksamavamca có một viên Lục Ngọc bảo xin tặng ngài làm quà ra mắt.

Tuy rằng không tinh mĩ nhưng nếu chỉ cần chế tác qua sẽ trở thành một mặt dây truyền tuyệt đẹp, chỉ có nó mới xứng với ngài” Daksamavamca như làm ảo thuật từ trong tay xuất hiện một viên Ngọc Lục Bảo quả thực rất lớn làm quà tặng ra mắt.

Lavo quốc không yếu thế.

Chiên Bàn Phú Thái xuất ra một viên rubi làm quà gặp mặt… tuy kích thước bé hơn Lục Ngọc Bảo nhưng về giá trị không hề thua kém.

Lý Từ Huy bắt đầu bối rối, nàng không có quà đám lễ, túng quẫn chỉ đành dương ánh mắt cầu xin nhìn về phía Ngô Khảo Ký.

Nàng thực sự bị hai viên đá quý này hút mất tâm hồn rồi, phụ nữ thích những thứ lóng lánh long lanh như vậy.

Thời nào cũng chẳng khác.


Ngô Khảo Ký méo miệng cười, hai viên đá này mỗi viên cả ngàn xâu tiền, người ta cho Từ Huy, tất nhiên phải đáp lễ, Từ Huy không có, hắn phải ra… Đâu có cái lý này.

“ Cho nợ” Ngô Khảo Ký tròn miệng làm khẩu kỹ ra dấu.

— QUẢNG CÁO —
“ Hẹp hòi” Từ Huy đám lại nhưng vẫn nhận hai viên đá cho vào hộp sau đó giữ như mèo giữ c.

“ Cảm ơn hai vị vì món quà quý giá, có đi mà không có lại thì thất lễ.

Ở đây ta cũng có hai món quà tặng riêng cho hai vị..” Lúc này Ngô Khảo Ký, Từ Huy làm phiên dịch, mấy tên phiên dịch bị đuổi cả rồi.

Binh sĩ kệ nệ vác hai chiếc rương lớn từ trong kho ra ngoài.

Mỗi rương đặt trước mặt một vị vương tử.

Bọn họ kinh ngạc dị thường, thông thường quà cáp kiểu này thường là lễ đáp lễ, quà nhỏ nhưng giá trị cao, thường quà trọng lượng kích thước lớn giá trị lại thấp.

Bọn than binh giúp hai tên vương tử mở rương, vốn không mấy để ý và hi vọng gì về hàng đáp lễ, nhưng ngay khi hai chiếc rương mở ra, ánh sáng lâp lóe được phản chiếu từ trong rương đã khiến hai tên vương tử không khỏi rời mắt..

“ Đây là…?”…
Cả hai tên vương tử đều không ngại nền đất bẩn mà ngồi xuống kiểm tra.

“ Đây là hai bộ chiến giáp đầy đủ tất cả linh kiện, nói thật hai vị mặc vào rồi muốn chiến tử trên chiến trường cũng khó lắm.

Nó chống gần như tất cả mọi loại vũ khí tấn công vào thời điểm này.”
Đây là một bộ chiến giáp bằng thép full option, nhưng không phải thiết kế Lorica Segmentata của người La mã.

Lorica Segmentata Ngô Khảo Ký sẽ không lộ ra ngoài, cũng không xuất khẩu vì loại giáp này rất dễ bắt trước và hàng loạt chế tạo.

Ngô Khảo Ký không muốn một ngày nào đó hắn phải đối diện với một đội quân cũng mặc Lorica Segmentata trên chiến trường.

Mặc dù thời này không ai có được công nghệ lò luyện gang bessemer, cho nên việc chế tạo số lượng lớn cũng như chất lượng cao Lorica Segmentata là rất khó.

Nhưng với những quốc gia tiềm lực quá lớn như Khmer hay Tống thì việc họ khuynh quốc lực trang bị cho đội quân vài chục ngàn người với Lorica Segmentata bằng sắt non nay đồng là có thể lắm.

Ngô Khảo Ký sẽ bảo lưu Lorica Segmentata thiết kế ở phương Đông lâu nhất hắn có thể.

Hai bộ chiến giáp cho hai tên vương tử này ban đầu cũng là Ngô Khảo Ký muốn chào hàng giá cao, bóc lột họ mộ hồi, nhưng vì Từ Huy nên hắn đành đem ra làm vật đáp lễ.

Giáp ngoài là kiểu giáp Bronze Body Armour của người La Mã với tấp thép mỏng được ép trực tiếp thành hình như chiếc áo ba lỗ.

Một nửa trước và một nửa sau kết nối với nhau bằng đai đồng.

Khi đã mặc chiến giáp này thì toàn phần bụng ngực lưng sẽ được bảo vệ.

Nhưng động cúi là không thể.

Ngoài ra giáp ngoài còn được bổ xung giáp vai ba lớp chồng nhau rũ xuống ½ cánh tay.

Bên trong là lớm giáp lưới Lorica Hameta, gần như bao phủ toàn bộ cơ thể, chỉ lộ ra khuôn mặt và kéo dài đến đùi.

Mặc lên Lorica Hameta đội mũ thép, che mặt nạ khoác ngoài Body Armour, đeo găng tay rát thép, Hộ ống đồng thép, gần như 100% cơ thể được bảo vệ ở mức tối đa, tổng trọng lượng cũng chỉ 13kg tất cả Nhưng độ an toàn thì gấp 4-5 lần quang minh khải giáp.

Này giáp thực tế người mặc rất khó tử chiến, chỉ trừ khi bị bắt lại sau đó tháo ra chiến giáp mà xử tử thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc