MA CŨNG CÓ TÌNH

Đêm đến.

Cương thi không ra ngoài như mọi lần. Hắn đến gần bên Hạ Tinh.Gương mặt nàng đã khôi phục lại vẻ hồng hào, dưới ánh lửa càng rạng ngời hơn.

-Thiếu gia.

Hạ Tinh run rẩy gọi. Cương thi không dùng máu của nàng theo cách bình thường nữa. Hắn cắn nhẹ chiếc cổ trắng ngần. Cảm giác chỉ nhồn nhột, không đau đớn. Đó dường như là một cử chỉ âu yếm chứ không phải nhằm mục đích lấy máu của nàng.

-Thiếu gia…

Hạ Tinh vội vàng đầy cương thi ra khi tay hắn lần xuống dưới…Đôi má đỏ lựng. Hạ Tinh nhận ra cương thi đang muốn “ăn” mình theo nghĩa khác. Nàng cam tâm tình nguyện thuộc về hắn. Làm huyết nô hay là gì cũng được…Nhưng mà…bỗng nhiên cảm thấy ấm ức. Cương thi không phải chỉ có giết người uống máu, sao những cử chỉ này lại có vẻ như đã làm thuần thục. Hạ Tinh không phát hiện, giọng nói của mình đã chứa sự dỗi hờn:

-Hửm?

Gương mặt hắn vẫn lạnh lùng như cũ. Chỉ có ánh mắt…từ khi nào đã chứa đầy sự yêu chiều:

-Thiếu gia…Chàng…chàng có thích em không?

Còn muốn hỏi nhiều hơn nữa. Ngoài em ra, đã từng thích ai như thế. Nhưng lời nói cứ nghẹn ở đầu môi. Kèm theo cảm giác hơi ấm ức. Tay hắn đã không còn đặt lên phần ngực thanh tân mơn mởn, song cảm giác lúc nãy vẫn còn chưa tan hết. Nàng không dẹp được ý nghĩ, hắn…thành thục như vậy, không thể chưa chạm qua người con gái loài người nào.

Cương thi không giỏi che giấu như loài người. Mà hắn cũng không có việc gì phải che giấu. Với Hạ Tinh, từ lâu nàng đã không còn chỉ là một huyết nô giải khát nữa rồi.

-Có thích.

-Chàng…chàng có từng thích ai như thích em không?

-Không…

-Vậy sao chàng…?

Cuối cùng cũng không kềm được, Hạ Tinh lên tiếng hỏi. Hỏi xong mới thấy má đỏ bừng. Cương thi thì vẫn thản nhiên:

-Ta thế nào?

-Sao chàng…chàng lại… – Đã đến nước này, Hạ Tinh hít một hơi thật sâu, hỏi thẳng -Sao chàng lại…lại biết làm như vậy? Loài người…và cương thi…có khác nhau sao?

Phải một lúc cương thi mới hiểu ý của Hạ Tinh. Hắn xoa đầu nàng, vẻ cưng chiều lại lấp lánh trong đôi mắt nhìn như nước hồ trong vắt, nhẹ nhàng:

-Ta sống rất nhiều năm rồi. Chuyện đó đương nhiên ta biết. Chỉ là chưa làm bao giờ. Chưa có đối tượng để làm.

Câu trả lời đơn giản, có phần trần trụi. Nhưng lại làm gánh nặng trong lòng Hạ Tinh nhẹ xuống. Nàng cảm thấy thật hạnh phúc. Gương mặt thanh tú rạng ngời:

-Em cũng thích chàng.

Nàng chợt ôm chầm lấy hắn, thật chặt. Giọng nói mềm nhẹ, như đang nũng nịu với tình nhân:

-Em chưa 16 ruổi, chưa có búi tóc.

-Ừ.

Ý là nàng vẫn chưa sẵn sàng. Cương thi buông Hạ Tinh ra, dợm đứng dậy. Cử chỉ làm nàng trở nên hấp tấp, vội nắm tay hắn kéo lại ngay:

-Chàng đi đâu vậy?

-Nàng chưa muốn.  Ta không ép buộc nàng. Ta ra ngoài đi săn.

-Chàng ngốc quá! -Hạ Tinh gác đầu lên vai hắn, làm nũng -Người ta là con gái mà…

-Con gái thì làm sao?

-Con gái…- Hạ Tinh đỏ mặt, cúi đầu- Con gái không thể tùy tiện..tùy tiện để đàn ông…làm gì…đó được. Phải thành thân….

Thành thân không ai chứng kiến. Nhưng Hạ Tinh vẫn muốn giữa đất trời được gả cho hắn. Từ nay nàng là vợ của một cương thi, chấp nhận lang bạt, chấp nhận cuộc sống đầy máu tanh nhưng vẫn đơn giản thuần khiết của tướng công mình.

Hạ Tinh muốn cùng cương thi nhấp chén rượu giao bôi, muốn khoác lên người chiếc áo đỏ tân nương. Nàng không cần gì cả. Chỉ mong ước như vậy thôi.

-Thành thân?

Cương thi hơi nhướng mày, lạ lẫm. Nhưng rồi hắn cũng mỉm cười:

-Được rồi. Vậy thì thành thân.

Con người thành thân phải dâng lục lễ, phải có người chứng kiến. Nhưng Hạ Tinh chỉ cần đất trời làm chứng. Nàng là cô dâu của hắn, trọn đời thuộc về hắn, thế thôi.

Cương thi mang về áo đỏ, khăn đỏ, hồng lạp. Giường đá cũng được trải một tấm chăn đỏ thẫm. Hạ Tinh hết sức chuyên chú. Nàng cúi lạy hắn. Hắn cũng cúi lạy theo nàng.

-Tướng công.

Nụ cười trên môi Hạ Tinh vô cùng rạng rỡ. Mái tóc óng ả xõa dài xuống tấm lưng thon thả. Một chút phấn hồng trang điểm, cùng hoa cài tóc, nàng đơn giản nhưng vẫn đẹp. Vẻ đẹp của con người trong mắt cương thi vốn không là gì cả, song giây phút này lại khiến bàn tay hắn khẽ run.

-Ừ.

Cương thi bỗng trở nên lúng túng. Hắn không biết nên làm gì nữa. Trong thế giới cương thi chỉ có máu và những bữa săn mồi no bụng. Có những cương thi cũng có dục vọng, nhưng hắn không thuộc dạng ấy. Từ khi nhận thức được mọi thứ, cương thi chỉ làm theo bản năng sẵn có, chưa bao giờ đắn đo phân vân tự hỏi, phải làm sao để người khác được vui vẻ, hạnh phúc, tươi cười.

-Giờ phải làm gì nữa?

-Chàng muốn làm gì?

Hạ Tinh cười khẽ, ngắt khẽ chiếc mũi cao cao của hắn. Tướng công nàng đấy…Lúc này sẽ không ai nghĩ, hắn là một cương thi.

-Thành thân còn phải làm gì nữa không?

-Bái đường cũng bái rồi -Hạ Tinh cố nhớ lại những nghi thức hôn lễ mà mình từng thấy -Uống rượu hợp cẩn nữa.

Hắn cũng tìm được một ít rượu. Hạ Tinh rót ra chung, lồng tay vào tay hắn, ánh mắt dịu dàng:

-Đây là rượu hợp cẩn. Uống xong em sẽ mãi mãi là người của chàng.

-Không uống thì không phải sao?

Một vài ký ức từ đâu bỗng nhiên xuất hiện trong đầu cương thi. Con người thường rất thích uống chất lỏng họ gọi là rượu đó. Mời mọc nhau uống….Có tiếng nói cười ồn ã…Những tiếng chúc mừng.

Nhưng hắn không thích những âm thanh đó. Chúng nhắc hắn phải lục tìm trong mớ hình ảnh hỗn độn. Những thứ đó làm trước mắt cương thi bỗng hoa lên:

-Chàng….

-Ta không muốn uống rượu. Không uống nàng sẽ không thể thành người của ta sao?

Hạ Tinh khựng lại. Nhưng rồi nàng lại mỉm cười:

-Không uống cũng không sao hết. Em là người của chàng rồi.

Hạ Tinh vòng tay lên cổ hắn. Chiếc áo đỏ tân nương rơi xuống. Hạ Tinh chủ động ngã vào lòng cương thi.

Hắn cũng cởi chiếc áo tân lang khỏi người, bồng Hạ Tinh lên cánh tay rắn chắc, tiến đến chiếc giường đá.

Cả hai đều không có kinh nghiệm thực tế. Môi lưỡi vụng về va chạm, răng nanh hắn còn cắn mạnh vào lưỡi Hạ Tinh.

Nàng xô nhẹ vào người hắn như trách móc, bảo cương thi chậm lại. Nhưng một khi dục vọng đã được khơi mào, giống đực thường chẳng mấy khi dừng lại được. Hắn lại cắn nhẹ lên má, lần xuống cổ. Lần trước khi gã đàn ông kia giao hợp với tình nhân, hắn ta làm rất mạnh. Người phụ nữ kia rên rỉ sung sướng. Hắn cũng muốn làm Hạ Tinh sung sướng. Cương thi nhấn mạnh thân thể về phía trước, đâm xuyên qua tầng rào chắn của Hạ Tinh:

-A…

Có mùi máu tươi trong không khí. Hạ Tinh kêu lên thống khổ. Nàng đau lắm…Cả thân dưới như tê liệt. Nàng vô thức vùng vẫy, cố đẩy hắn ra.

Cương thi khựng lại…Hắn lại thấy vô cùng thích thú bởi cảm giác được bao bọc, xoắn chặt…Nhưng Hạ Tinh bật khóc khiến hắn từ bối rối chuyển sang lo sợ, vội vã rút ra, chồm dậy ôm lấy nàng:

-Đau lắm sao? Đau ở đâu.

Máu tươi ứa ra ở phần thân dưới. Hắn hoảng hốt. Mùi máu không còn kích thích cái bụng thèm ăn của cương thi nữa. Hắn vội vã chụp lấy áo tân lang, lau máu, bồng Hạ Tinh lên:

-Chàng…chàng định làm gì vậy?

-Đại phu.

-Chàng ngốc quá -Hạ Tinh hiểu ra ý hắn, càng ngượng ngùng hơn- Không cần đâu…Lần sau…sẽ không chảy máu nữa. Không cần lo.

Nàng vươn người hôn hắn…Đêm tân hôn, trinh tiết của người con gái, Hạ Tinh may mắn hơn nhiều người trong thời loạn lạc, đã có thể trao cho kẻ xứng đáng, dù hắn không phải là người.

Nụ hôn làm nồng thêm men ân ái. Hắn ngã rạp người xuống, đáp lại nụ hôn của Hạ Tinh, chồm lên chiếm lấy nàng….

Lần thứ hai, không còn nghe mùi máu. Cảm giác sung sướng lưu lại trong máu hai con mồi trước đã quay trở lại. Quả nhiên rất khoái hoạt, rất vui vẻ. Nhất là khi người dưới thân lại là Hạ Tinh. Bây giờ cương thi đã biết, thì ra giao hợp với người mình yêu thích lại vui sướng như thế. Vậy mà hắn lại để lỡ quá lâu.

Bình luận

Truyện đang đọc