MA CŨNG CÓ TÌNH

Ba năm bôn ba bên ngoài, đây là lần đầu tiên An Thúy Bình được gặp đồng loại.

Đồng loại của nàng cũng đang sống với một cương thi. Nhưng nàng ấy có vẻ rất hạnh phúc. Tuy là hai người không nói nhiều chuyện, nhưng trong ánh nhìn của họ chưa khi nào rời khỏi đối phương.

Nàng thì sao?

Năm 6 tuổi, An Thúy Bình là một đứa bé thông minh, hoạt bát. Nhũ nương hay dẫn nàng ra ngoài chơi đùa, thả diều, bắt bướm. Tuy nơi này từng có cương thi xuất hiện nhưng lại có nhiều pháp sư cao tay ấn…An lão gia cẩn thận cho hai vị pháp sư tài phép đi cùng đoàn người hộ vệ hòn ngọc của mình.

Con diều đang căng gió thì bỗng nhiên bị đứt chỉ. Thân thể bé nhỏ của An Thúy Bình lao vội về phía cánh diều rơi.

Nó nằm trong tay một người lạ. Ông ta cao hơn Thúy Bình rất, rất nhiều.

Tiểu cô nương tóc búi trái đào kia không hề sợ hãi. Cô bé ngẩng lên nhìn người cao to phía trước, giọng nói ngọt ngào, thánh thót cất lên:

-Con diều kia là của cháu đấy ạ. Thúc thúc làm ơn cho cháu xin lại ạ!

Đôi mắt đen như bầu trời đêm thăm thẳm nhìn thẳng vào cô bé. Rồi người đàn ông từ tốn cúi người xuống, nhẹ nhàng:

-Của cháu đây.

-Cảm ơn thúc thúc ạ!

Tiểu cô nương nở nụ cười như gió xuân ấm áp. Cô bé không thấy dưới bàn tay người đó, bộ vuốt dài đã được thu vào.

-Tiểu thư…

Nhũ nương và đám người hộ vệ cũng vừa tới. Thấy người đàn ông không có vẻ gì nguy hiểm, nhũ nương thở phào:

-Tiểu thư…Đã đến giờ phải về phủ rồi.

-Con biết rồi ạ -Thúy Bình quay sang người kia, nụ cười sáng bừng khuôn mặt trắng hồng, xinh xắn- Cháu phải về nhà rồi. Cảm ơn thúc thúc.

Đoàn người từ từ rời khỏi. Thúy Bình trong vòng tay nhũ nương bất giác quay lại, vẫy tay với vị thúc thúc kia.

Nàng không bao giờ nghĩ…Chính cái vẫy tay đó đã là một sợi dây ràng buộc khiến Thúy Bình trọn đời chẳng thể tạm biệt người kia.

-Nàng đói không? Ăn cháo đi!

Giọng nói trầm thấp vang lên sát bên cạnh. Cận kề bên nàng là khuôn mặt với những đường nét quen thuộc. Hắn có làn da trắng nhợt nhạt, mày kiếm đậm, sóng mũi cao thẳng…Nhìn qua, hắn không khác gì những công tử tuấn tú của loài người.

Nhưng hắn lại không phải là con người. Tiêu Hạ là một cương thi.

Buổi chiều hôm ấy, khi An Thúy Bình đang chơi đùa với vài nha hoàn trong vườn thì bỗng nhiên An phủ xôn xao, người người hoảng hốt. An Thúy Bình ngơ ngác chạy theo nhũ nương vào trong phòng của phụ thân.

Ông đột nhiên thổ huyết. Có lẽ mấy năm nay do lao lực mà không nghỉ ngơi hợp lý nên sức lực An lão gia càng lúc càng yếu. Cuối cùng ông ngã quỵ trong sự lo lắng của mọi người.

An phủ, từ đó trở nên hỗn loạn. Người đi ra vào không ngớt, các thầy thuốc đã kê đủ đơn thuốc. Thế mà…

An lão gia không có con trai nối dõi. Đã có nhiều người họ hàng từ xa kéo đến. Mục đích là vị trí thừa kế An gia.

-Lão gia…Ông thế nào rồi?

Nguyễn phu nhân- mẫu thân của Thúy Bình khóc hết nước mắt. Gương mặt An lão gia tiều tụy hẳn, nhưng vẫn cố an ủi bà:

-Tôi…tôi thấy đỡ hơn ngày hôm qua rồi. Phu nhân đừng lo.

Trượng phu là trời. Số phận người phụ nữ hoàn toàn phụ thuộc vào tướng công của mình. Nguyễn phu nhân càng bất an hơn khi bà không có chỗ dựa nào nếu An lão gia mất. Thụy Khanh 14 tuổi, còn Thúy Bình mới hơn 6 tuổi, không thể trông chờ gì.

-Lão gia…Ông ráng uống thuốc….Lão gia!

An lão gia lại phun ra một búng máu lớn. Thúy Bình tuy còn nhỏ nhưng thấy cha như vậy cũng lao vội đến, hoảng hốt dùng đôi tay nhỏ xíu, vỗ vỗ ngực ông:

-Cha…Cha ơi!

Gia nhân đột nhiên chạy vào thì thầm vào tai quản gia. Gương mặt đang trĩu nặng cũng ông ấy từ từ giãn ra. Quản gia vội tới cạnh Nguyễn phu nhân, nhỏ giọng:

-Thưa phu nhân. Có người nói sẽ trị được bệnh cho lão gia.

….Người mới đến là một người đàn ông còn rất trẻ. Nhìn hắn không hề giống một thấy thuốc. Dáng vẻ phiêu dật, thoát tục, khuôn mặt thanh tú lạnh lùng.

-Thúc thúc!

An Thúy Bình reo lên. Cô bé chạy ngay tới bên cạnh hắn. Vẫn giọng nói ngọt ngào, trong vắt như nước suối reo:

-Thúc thúc tới chơi với cháu sao?

-….

-Nhưng phụ thân cháu đang bị bệnh. Tiểu Bình không muốn chơi chút nào hết. Đợi phụ thân hết bệnh, Tiểu Bình sẽ chơi với thúc nha?

Tiêu Hạ còn nhớ…Khi gương mặt xinh xắn, đôi má phơn phớt hồng áp sát vào hắn, Tiêu Hạ lần đầu tiên trong đời,cảm thấy rất vui.

-Tiểu Bình hứa với thúc thúc mà. Tiểu Bình không nói dối đâu.

-Ừ. –Hắn xoa nhẹ đầu An Thúy Bình –Sau khi cha nàng khỏi bệnh, ta sẽ đợi nàng cùng chơi.

Một cuộc chơi kéo dài trọn đời trọn kiếp. Một kẻ chỉ xem con người như mồi như Tiêu Hạ, lần đầu ra tay cứu con mồi của mình, vì muốn sở hữu nụ cười của một tiểu cô nương.

Người đàn ông đó chữa bệnh vô cùng hữu hiệu. Ngày thứ ba thôi mà An lão gia đã xuống giường, đi lại bình thường.

An phủ mừng vui không sao tả xiết. Nguyễn phu nhân dìu tướng công, cúi người cảm ơn:

-Ơn công tử  tái sinh cho lão gia, không biết lấy gì đền đáp. Chỉ cần ngài muốn, chúng tôi sẽ làm mọi cách để tìm được cho ngài.

Tiêu Hạ không quan tâm đến lời Nguyễn phu nhân vừa nói. Hắn chỉ nhìn tiểu cô nương tóc vấn trái đào mới chạy đến ôm chân phụ thân.

-Cha…cha khỏe rồi.

-Cha khỏe rồi -An lão gia cười rạng rỡ- Con cảm ơn thúc thúc đi. Nhờ thúc thúc mà cha mới khỏe nhanh thế này.

An Thúy Bình ngoan ngoãn nhìn Tiêu Hạ. Nụ cười rạng rỡ lại hiện trên bờ môi đỏ thắm của cô bé con đáng yêu này.

Tiêu Hạ cúi người xuống. Trong mắt hắn chỉ có An Thúy Bình.

-Ta rất thích Tiểu Bình.

Hắn quay sang An lão gia. Cảm giác lạnh lẽo ập tới, chợt khiến ông rùng mình.

-Nuôi dưỡng nàng cho tốt. 10 năm nữa, ta sẽ đến đón nàng.

Cả nhà họ An đều ngơ ngẩn. Sau đó là hoảng sợ. Tiêu Hạ đã hoàn toàn tan biến. Cứ như là không khí, không có bất cứ tông tích nào.

Yêu quái! Chỉ có yêu quái mới xuất hiện và tan biến nhanh như vậy. Cả An phủ chìm trong hoảng loạn. An Thúy Bình là viên ngọc trong tay An lão gia, sao ông nỡ nào nhìn con chịu khổ. Lấy con là cống vật cho yêu quái, ông thà không cần cái mạng này.

Sau khi bình tĩnh lại, nhà họ An vội vã xây lại phủ đệ, mời pháp sư cao tay ấn về trấn nhậm. An Thúy Bình được đưa vào nuôi dưỡng chủ yếu sau bốn bức tường.

15 tuổi, nàng càng lớn càng xinh đẹp. Nhưng cuộc sống không có nhiều va chạm đã khiến An Thúy Bình từ một cô bé thông minh hoạt bát ngày càng trầm lặng. Đôi mắt linh lợi, nghịch ngợm ngày cũ đã thay đổi, trở nên man mác một nỗi buồn.

Tiếng đàn thay Thúy Bình nói lên tâm sự. Cuộc sống tù túng sau bốn bức tường hoa lệ, đôi khi nàng ước mình như con chim đang bay trên bầu trời cao rộng, được yêu, được sống dưới ánh mặt trời.

Cũng vào năm 15 tuổi, bà mối mang đến một cuộc lương duyên. Một gia đình quyền quý không kém An phủ muốn kết tình thông gia cùng An lão gia. Sau vài lần thăm hỏi, ông đồng ý ngay.

Cái hẹn 10 năm như một ám ảnh. Bao lâu không tông tích, nhà họ An như sống trong đống lửa, chỉ mong mau chóng dập tắt nó đi.

An Thúy Bình vừa tròn 16 tuổi là thực hiện nay việc nạp lễ, dự định hôn lễ sẽ được tổ chức sau một tuần trăng.

Tân lang bước vào phủ với vẻ hân hoan tràn ngập. Thúy Bình ngơ ngác đứng sau cha mẹ. Ngoại trừ làn da có chút nhợt nhạt, nàng thực sự là một mĩ nhân hương trời sắc nước. Vẻ đẹp như hoa như ngọc, cùng khí chất tĩnh lặng, thu hút mọi ánh nhìn.

Trong lúc việc nạp lễ đang tiến hành, An phủ bỗng xôn xao…

Người đứng ngoài phủ, thong thả bước qua cánh cửa. Áo trắng, dáng vẻ điềm tĩnh…Hắn không khác gì 10 năm trước, trong khi thời gian đã để lại không ít dấu ấn trên gương mặt An lão gia, Nguyễn phu nhân.

-Tiểu Bình!

Hắn nhẹ nhàng lên tiếng. Nàng đứng giữa phòng, đôi mắt ngẩn ngơ nhìn hắn. Cái nhìn chợt khiến Tiêu Hạ đau lòng.

10 năm trước, đôi mắt nàng đen láy, vô cùng linh lợi. 10 năm sau vẫn trong veo như nước. Nhưng sự tĩnh tại đã chiếm lĩnh…Hồn nhiên con trẻ thật sự không còn.

-Tiêu công tử….Người…

-Chưa đến 10 năm. Nhưng ta vẫn đến đón nàng.

Đâu lại có lý lẽ đó. An lão gia sai người vây kín An phủ. Đám pháp sư nuôi suốt 10 năm cuối cùng đã có dịp dùng tới. Bọn họ cũng muốn chứng tỏ, 10 năm hậu đãi của An lão gia không phí một chút nào.

Tiếc là…Có những chuyện không nằm trong dự liệu. Tiêu Hạ không mảy may quan tâm tới đòn tấn công của đám pháp sư đó. Chỉ một cái phất tay đơn giản, cả đám người đã nằm la liệt dưới đất, rên la.

Hắn lẳng lặng buông từng tiếng:

-Để nàng đi với ta. Hoặc là cả An phủ chỉ còn một mình nàng.

Tiêu Hạ không ép buộc người khác nhưng khi cần thì hắn cũng chẳng ngần ngại xuống tay. An phủ hoảng hốt nhận ra tình thế nguy hiểm hiện tại. Đám pháp sư nằm la liệt. Tay Tiêu Hạ hiện ra những móng vuốt nhọn hoắt. Hắn không phải là yêu quái thông thường.

Tiêu Hạ có thể mang nàng đi một cách dễ dàng. Nhưng hắn muốn có một sự khẳng định…Hắn muốn An lão gia phải chọn lựa. Nếu ông bất chấp tất cả bảo vệ con gái, làm một người cha tốt, nếu gã hôn phu kia sẵn sàng vì nàng mà chết, hắn cũng chẳng cố chia rẽ họ. Thúy Bình đáng yêu, là một cô dâu hắn yêu thích. Song, Tiêu Hạ không tin suốt quãng đời vốn chẳng rõ khi nào kết thúc của mình lại chẳng tìm được cô dâu khác thay nàng.

Sự chọn lựa sau đó là….vứt bỏ. An lão gia lòng đau như cắt cũng đành dâng lên con gái. Ông nghĩ tới những người ở An phủ, chỉ biết ôm phu nhân bủn rủn chân tay, ngã quỵ trong lòng mình mà khóc nấc. Gã hôn phu kia không dám lên tiếng. Không có An Thúy Bình, hắn ta vẫn có thể tìm cô gái khác kết duyên.

Cuộc thương lượng hoàn thành nhanh chóng. An Thúy Bình như một cái xác không hồn bị kéo theo Tiêu Hạ. Đêm đó, hắn dừng lại ở một căn nhà không chủ, bồng nàng lên giường, từ tốn cởi y phục của cả hai.

Một cô gái 16 tuổi bị đè dưới thân kẻ hoàn toàn xa lạ. Mọi tủi hờn trào dâng như suối. Nàng khóc nức nở, không ngớt né tránh, van xin:

-Tha cho tôi…Đừng…đừng mà.

Chuyện đêm đó hoàn toàn là cưỡng ép. Thúy Bình thất thân trong đau đớn. Từ hôm đó, nàng không cười, không nói. Thực sự giống như một cái xác không hồn đi bên Tiêu Hạ. Hắn không quan tâm điều ấy, chỉ cần ngày nào cũng được nhìn thấy nàng, giữ nàng ở bên mình.

Phụ thân, đối với mẫu thân cũng vậy. Thậm chí biến bà trở thành đồng loại, chỉ vì không thể buông tay bà…

Từ nhỏ, Tiêu Hạ đã nhìn thấy cảnh phụ thân yêu thương, chăm sóc mẫu thân từng chút một. Mẫu thân cũng giống như Thúy Bình không nói, không cười, không tình cảm. Hắn đến gần, mẫu thân cũng không chút quan tâm.

Phụ thân bảo, loài người rất phức tạp, nhất là phụ nữ, dặn hắn sau này đừng yêu thương, đừng lưu luyến loài người.

Biết làm sao được, bên Tiêu Hạ hiện giờ lại có một con người làm bạn đồng hành của hắn. Dù nàng không quan tâm, không cười với hắn. Dù ánh mắt nàng với Tiêu Hạ thường xuyên là đề phòng, né tránh, hắn vẫn nắm tay nàng, tỉ mỉ tìm mọi cách khiến nàng được an toàn.

Cuộc sống của hai người trôi qua trong yên lặng. Cho đến một ngày, nàng chủ động nắm tay hắn, đặt lên bụng của mình:

-Thiếp nghĩ, chắc thiếp có con của chàng rồi.

An Thúy Bình chưa bao giờ nghĩ, nàng sẽ nói chuyện nhiều hơn với hắn. Nhân duyên của cả hai bắt đầu từ sự gượng ép. Nàng từng sợ hãi, oán hận khi hắn cưỡng bức mình ngay đêm vừa rời xa cha mẹ. Nàng sợ hãi khi nhận ra mình đang sống với một người thuộc giống khác, thức ăn là máu tanh của đồng loại. Nàng đã nhủ lòng sẽ khép chặt trái tim mình, không bao giờ cười, không bao giờ biểu lộ cảm xúc bên ngoài với hắn…Nàng đã thề…đã thề….

Nhưng, tình cảm con người vốn vô cùng phức tạp. Nàng sợ hắn, tránh né hắn. Nhưng Tiêu Hạ không như những người đàn ông loài người khác. Hắn không quan tâm việc nàng với mình lạnh nhạt. Nàng không uống máu, hắn tìm trái cây rừng, tìm cầm thú, nổi lửa nướng thức ăn cho nàng.

Nàng bị cơn đau của những ngày nguyệt sự hành hạ. Hắn tìm thầy thuốc. Khi biết phương thuốc lại dịu dàng tỉ mỉ mỗi lần nàng đau bụng, Tiêu Hạ kiên nhẫn xoa bụng, nấu nước nóng cho nàng.

Mẫu thân, là người, phụ thân cũng là người. Song mỗi khi mẫu thân đến tháng, chỉ im lặng nằm trên giường chịu đựng. Phụ thân đến với các di nương khác, có khi cả tuần trăng không ghé phòng của mẫu thân.

Tiêu Hạ với nàng chỉ là duy nhất. Qua những đoạn đường nhiều đồi dốc, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, từng bước từng bước một nâng đỡ bước chân của Thúy Bình.

Bụng nàng giờ đây đã có một sinh linh mới…Thúy Bình nhận ra, mình không hờ hững với nó như xưa nay từng nghĩ. Nàng cảm thấy lòng vừa hồi hộp, náo nức lại vừa lo lắng. Nàng muốn hắn -cha của đứa trẻ, cùng mình san sẻ cảm giác này.

-Ý nàng là…là có con sao?

-Đúng rồi – Thúy Bình thấp thỏm khi hắn bỗng ngây ra – Chàng…chàng không vui sao?

-Nàng không phải là cương thi nên sinh con sẽ khổ sở lắm. Mẹ ta sinh con khi đã là cương thi. Ta thấy chuyện cương thi sinh con với cương thi nhiều, còn con người và cương thi thì…thì không biết. Ta lo…

Hắn lo lắng. Lo lắng vì nàng. Vì sợ nguy hiểm đến An Thúy Bình.

Nàng không biết, con người và con người khi lấy nhau có hạnh phúc hơn nàng nhận ra được tướng công dù là khác loài yêu thương, trân trọng. Hắn làm mọi chuyện đều vì an nguy của nương tử, nghĩ cho nàng, lo sợ vì nàng.

Đấy là hạnh phúc….Phải không?

Bình luận

Truyện đang đọc