MA SƯ XUỐNG NÚI

Lúc này, Hoa Tiểu Bạch đang ngồi ở phía trước điều khiển phi kiếm. Kỉ Tình thì ngồi đả tọa ở giữa. Chỉ có Thương Loan là đang ở cùng Lục Dạ và Độc Cô Vô Song.


Không giống với Lục Dạ bị phong bế khẩu huyệt, chỉ có thể dùng ánh mắt lom lom nhìn Thương Loan. Độc Cô Vô Song lúc này đã mở miệng truy vấn :"Ngươi là gì của sư tôn?"


Không trách hắn nghĩ nhiều được, dù sao hình dạng của Thương Loan hiện tại, thật sự là quá giống Kỉ Tình đi.


"Ta..." Vốn định mở miệng mắng, nhưng linh quang khẽ chuyển, Thương Loan lại thay đổi ý định. Cố ra vẻ ngây thơ, nãi thanh nãi khí nói :"Ta tên Kỉ Bảo Bối."


Mặc dù Thương Loan chưa chủ động nói gì, nhưng câu trả lời ngắn gọn của nó, lại khiến hai tên nghiệt đồ này không khỏi bắt đầu suy nghĩ miên man.


Kỉ Bảo Bối...


Kỉ Tình...


Lại nhìn gương mặt giống như phiên bản thu nhỏ của y, cả hai liền nảy sinh ra một suy đoán đáng sợ.


"Ngươi là nhi tử của sư tôn!" Độc Cô Vô Song gần như thất thố mà gào lên. Nhưng rất nhanh, liền đã lãnh tĩnh lại, không ngừng lắc đầu lẩm bẩm :"Không thể nào, sư tôn không thể có nhi tử được..."


"Có gì mà không thể kia chứ? Dù sao cũng đã 4000 năm trôi qua, vật đổi sao dời, những năm này y đã làm gì, các ngươi biết được sao?" Thương Loan bĩu môi, cố tình đả kích bọn họ.


Lúc này, không riêng gì Độc Cô Vô Song, tâm linh của Lục Dạ cũng chịu phải đả kích vô cùng trầm trọng. Nhưng 'sự thật' đã bày rõ trước mắt, muốn tự lừa mình dối người cũng không được.


Có lẽ là cảm thấy dẫn chứng của mình chưa đủ thuyết phục, Thương Loan còn dùng tay chỉ chỉ Hoa Tiểu Bạch :"Nhìn thấy nàng sao? Nàng chính là sư nương của các ngươi đó."


"Bình thường, nếu nàng hô : 'Kỉ Bảo Bối, ăn cơm đi' thì là đang gọi ta. Còn nếu gọi :'Kỉ bảo bối, tới hôn một cái', thì chính là đang gọi sư tôn của các ngươi."


Theo ngón tay nhỏ bé của Thương Loan nhìn qua. Ánh mắt của Lục Dạ cùng Độc Cô Vô Song liền tựa như bốn thanh dao sắc bén ghim vào sau ót Hoa Tiểu Bạch, khiến nàng không cấm rùng mình một chút.


Nữ nhân này có chỗ nào tốt, thế mà lại dám làm sư nương của bọn họ, ngại mệnh quá dài có đúng không? Nên đem hấp hay đem nướng đây?


Lúc này, nhìn như đang tu luyện, nhưng trên thực chất, Kỉ Tình là đang lén lút theo dõi động tĩnh ở phía sau. Khi nghe tới những lời Thương Loan nói, y kém chút liền đã trực tiếp lật bàn.


Khốn kiếp a! Đừng có mà xâm phạm danh tiết của y! Khẩu vị của y có kém như vậy sao?


Hoa Tiểu Bạch nằm không cũng trúng đạn :..................


Hai tên nghiệt đồ này, nếu tin lời lão quái vật đó nói, thì cứ tự đập đầu vào đậu hũ chết đi. Không tin thì cứ nhìn lại đi, trong lời nói của Thương Loan, có câu nào nó tự thừa nhận mình là nhi tử của y và Hoa Tiểu Bạch đâu!


Song, tức giận thì tức giận, nhưng Kỉ Tình cũng không chủ động đứng ra đính chính. Muốn hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi, ai bảo các ngươi ngu ngốc!


Lúc Kỉ Tình đi đến Ma giáo, thì sắc trời cũng đã sập tối. Bởi vì không lâu trước, Độc Cô Duy Ngã đã hạ lệnh giải tán Ma giáo, nên lúc này, Ma giáo cũng chẳng còn phong quang như xưa, trở nên vắng lặng như tờ.


Nhưng thông qua Bách Lý Lưu Hoa, Kỉ Tình có thể cảm nhận được, Độc Cô Duy Ngã vẫn còn ở đây. Hơn nữa, còn cách y rất gần.


Kỳ thực, y đã đoán đúng, Độc Cô Duy Ngã xác thực là chưa từng rời khỏi nơi này qua. Bởi vì dù không biết y đã làm cách nào, nhưng thông qua tiền lệ của ba vị sư đệ của mình. Hắn có linh cảm, chính mình chạy không thoát.


Mà nếu đã chạy không thoát, thì chi bằng cứ đối mặt đi. Dù sao, chết sớm siêu sinh sớm.


Lúc bước xuống phi kiếm, mắt thấy những người khác muốn đi theo mình, Kỉ Tình liền lạnh mặt phất tay :"Các ngươi đi tìm chỗ đợi đi. Bổn tọa một mình tiến vào là được rồi."


"Nhớ canh giữ bọn họ cho kỹ." Câu cuối, là nói với Thương Loan cùng Hoa Tiểu Bạch.


Nói xong, Kỉ Tình liền đã vén trường bào, súc địa thành thốn, trong nháy mắt đã vượt qua trăm trượng, biến mất trước mặt bọn họ.


Kỉ Tình một đường đi thẳng về trung tâm Ma giáo, vượt qua vô số kiến trúc tráng lệ đến làm người giận sôi.


Rốt cuộc, một phút sau, đến khi trước mặt đã hiện ra hình ảnh của một tòa cung điện đồ sộ, y mới chịu dừng bước lại. Cũng không thèm ngẩng đầu nhìn xem cung điện này tên gì, y liền đã không chút chần chừ đẩy cửa đại điện ra.


'Két'


Âm thanh ván cửa ma sát vào nhau, khiến Kỉ Tình nhất thời có chút câm nín. Nhất là khi còn nhìn thấy được phong cảnh bên trong đại điện.


Gian phòng lúc này đã đóng kín hết cửa, chỉ có từng dãi lụa trắng rũ xuống, xõa tung ra khắp nơi. Đan xen vào đó, là một hàng nến trắng, tỏa ra ánh sáng ma mị, dưới bóng đêm, nhìn xem phá lệ khiếp người.


Kỉ Tình :........................


Cái bầu không khí của phim kinh dị 3 xu này là có ý gì?


Nhìn thoáng qua đại điện một vòng, Kỉ Tình rất nhanh liền tìm thấy thân ảnh của Độc Cô Duy Ngã.


Không giống với tưởng tượng hắn ngồi trên bảo tọa mỉm cười tà mị, hay cầm lấy ma đao chờ sẵn của Kỉ Tình. Lúc này, Độc Cô Duy Ngã thế mà lại mất hết hình tượng rúc vào dưới bàn, không ngừng run lẩy bẩy.


Kỉ Tình :........................


Y có đáng sợ như vậy hay sao?


Cất bước đi tới, Kỉ Tình rất nhanh liền đi đến bên cạnh án kỷ mà hắn đang trốn. Lúc này, y rốt cuộc cũng nghe rõ được hắn đang lẩm bẩm cái gì.


"Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta,..."


Trên đỉnh đầu hiện lên ba sọc đen, Kỉ Tình liền ngồi xổm xuống, đem khăn trải bàn vén lên. Sắc mặt đen như đáy nồi, trầm giọng hỏi :"Ngươi đang làm cái quái gì vậy?"


Ma giáo giáo chủ bá khí trắc lậu, hô phong hoán vũ trong truyền thuyết đâu? Y nhất định là đi nhầm kênh rồi!!?


Ánh nến chiếu vào, vừa nâng mắt, Độc Cô Duy Ngã đã vừa vặn đối diện với một gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Con ngươi hắn trong nháy mắt liền co rụt lại, theo phản xạ rúc sát vào trong vách tường. Kèm theo đó, chính là một tiếng thét chấn động màng nhĩ, khiến chim chóc trong Ma giáo đều bay tán loạn.


"Cứu mạng!!!"


**Sư tôn bất lực thật sự. ?

Bình luận

Truyện đang đọc