MA SƯ XUỐNG NÚI

"Đạo hữu quả không hổ là người được thiên mệnh lựa chọn. Động tác xác thực cũng rất nhanh, thoáng chốc liền đã xử lý xong tà vật." Bạch Vũ mỉm cười nói ra lời khen ngợi, vốn là muốn xoa dịu tâm tình của Kỉ Tình. Nhưng nào ngờ, mục đích không thành, trái lại lại còn phản tác dụng.


Từ trong lời nói của hắn tìm được dị trạng, Kỉ Tình liền ngẩng đầu, phượng nhãn xích hồng nói :"Cái gì là thiên mệnh lựa chọn?"


"Không dám giấu gì đạo hữu, cách đây hơn hai vạn năm, Tiên Đế cũng đã được thiên đạo truyền đến khẩu dụ, về việc thế gian sắp xuất hiện khí vận chi tử, cùng một tà vật gây họa thương sinh."


"Ý chỉ của thiên đạo, là muốn để khí vận chi tử tự mình diệt trừ tà vật, mượn nhờ đó được công đức thêm thân. Thuận lý thành chương phi thăng thượng giới." Nói đến đây, Bạch Vũ lại không khỏi hiếu kỳ nhìn Kỉ Tình một chút.


"Bởi vì dù sao, khí vận chi tử cũng không phải là người của vị diện này. Nếu không có công đức trợ giúp, được thiên địa chứng thực, thì cả đời này cũng đừng mong phi thăng thành tiên."


"Cho nên, đây chính là trọng trách, đồng thời cũng là cơ duyên mà thiên gia đã định sẵn cho đạo hữu, không thể thay đổi."


Dứt lời, Bạch Vũ lại không khỏi ở trong lòng tặc lưỡi một tiếng. Thiên đạo đây cũng quá mức ưu ái cho vị khí vận tử này đi?


Khí vận tử?


Nghe thấy ba chữ này, Kỉ Tình chỉ cảm thấy đầu óc mông lung, mụ mị.


Đã từng, y cũng đã ảo tưởng qua chính mình chính là khí vận sủng nhi, là nhân vật chính có kim thân không ngã.


Sau đó, y lại bị hiện thực tàn khốc từng chút một quật ngã. Để rồi khi y đã hoàn toàn thất vọng, triệt để không quan tâm nữa. Thì lại có người nói cho y biết, y vốn liền chính là khí vận chi tử!


Ha ha, nực cười thay.


Liệu có chuyện cười nào buồn cười hơn như vậy nữa không?


Nhìn thấy Kỉ Tình gục đầu không nói, Bạch Vũ lại cho rằng y đang bị niềm vui ngoài ý muốn này làm ngốc. Cho nên, liền tiếp tục dậm mắm thêm muối.


"Lại nói, tất cả đều là vì đạo hữu sinh không hợp thời. Nếu đạo hữu vốn dĩ liền là sinh linh của trần thế này, thì e rằng cũng đã sớm được thiên đạo phủng thành thần."


Nói xong, Bạch Vũ liền im lặng, chờ đợi Kỉ Tình đáp lời. Cũng không làm hắn đợi lâu, Kỉ Tình lúc này rốt cuộc cũng đã chậm chạp xuất hiện phản ứng.


Y từ từ đứng dậy, tóc đen bị gió thổi lất phất bay, hoà cùng hồng y tiên diễm. Y ngẩng đầu, trên gương mặt băng lãnh vạn năm, rốt cuộc cũng bắt đầu xuất hiện cảm xúc.


Không phải vui mừng, hoan hỉ. Mà chỉ là nộ hỏa, phẫn uất, cùng vô hạn không cam lòng.


Y ngửa mặt rống giận, cũng không biết là hướng Bạch Vũ bộc lộ oán niệm, hay là đang chất vấn thượng thiên :"Cái gì mà trời giáng trọng trách, lại nói ta sinh không đúng thời, mệnh trung chú định không thể thay đổi..."


"Ta nhổ vào." 'Phi' một tiếng, hai mắt Kỉ Tình liền phản chiếu ra hình ảnh của Nam Thiên Môn cao chót vót, cùng bầu trời xanh thẳm trên đỉnh đầu, trực tiếp cầm lấy Trường Tương Tư, chỉ thẳng thương khung :"Dùng sinh mạng đệ tử của ta, đến lót đường cho ta leo lên..."


"Ngươi đã hỏi qua ý của ta sao? Ngươi cho rằng ta sẽ vui sướng, sẽ cảm kích?"


"Đạp lên xác chết của hắn để một bước lên trời. Bổn tọa thà rằng cả đời đều không thành tiên!"


Kỉ Tình vừa dứt lời, phong vân liền lập tức biến động. Bầu trời vốn trong xanh, không một áng mây, lúc này lại đột ngột giăng đầy mây đen, có sấm chớp ẩn hiện.


Đứng mũi chịu sào, Bạch Vũ chỉ cảm thấy đáy lòng run lên. Vừa hoảng sợ vừa sửng sốt nhìn Kỉ Tình, trong lòng đã sớm loạn tùng xèo.


Xúc phạm thiên đạo, kẻ này là đang muốn tìm chết sao?!!


Thế nhưng, đối diện với khí tức nguy hiểm không ngừng áp gần, Kỉ Tình vẫn như cũ không chút sợ hãi, trực tiếp hạ xuống thiên địa thề nguyện :"Thiên địa chứng giám, Kỉ Tình không muốn thượng thiên cũng chẳng cần thành tiên."


"Ta nguyện ý dùng những công đức này đến phục sinh Độc Cô Vô Song. Bất kể là hắn của thời kỳ đỉnh phong, hay là niên thiếu thơ ấu. Hoặc dù chỉ là một mảnh tàn hồn."


Dư âm của Kỉ Tình buông xuống, bầu trời lúc này cũng đã tối đen. Thiên đạo phảng phất là rất tức giận vì y dám cả gan đối nghịch với chính mình.


Thế nhưng rốt cuộc, hơn nửa khắc trôi qua, thiên phạt vẫn là không có từ trên thiên khung giáng xuống. Trái lại, mây đen lại dần dần xua tan, đến nhanh mà đi cũng nhanh.


"Cái này...liền đi rồi?" Vốn còn định nhắm mắt, không muốn nhìn thấy hình ảnh Kỉ Tình bị cửu tiêu lôi kiếp đánh thành tro bụi. Nhưng đến khi phong vân đều đã kéo đi, Bạch Vũ mới kinh ngạc đến há hốc mồm.


Cho nên, hùng hùng hổ hổ như vậy, thiên đạo vẫn là không nỡ đánh chết y?


Hắc vân xua tan, từng tia sáng yếu ớt cũng chiếu rọi lên mi gian Kỉ Tình, phủ lên thân Trường Tương Tư một tầng hào quang mỏng manh.


Thiên địa là không có cảm tình. Nó chỉ tựa như một cỗ máy, dựa theo lập trình định sẵn mà làm việc. Cho nên, một khắc Kỉ Tình hướng thiên địa phát xuống lời thề, y đã không còn đường hối hận nữa.


Công đức sáng chói trên đỉnh đầu y, lúc này cũng đã đằng không, phảng phất là bị thiên địa thu hồi trở về. Theo sau đó, một mảnh công đức hoàng vân này, liền nhanh chóng hội tụ lại, tựa hồ muốn ngưng thực ra thứ gì đó.


Ở bên trên, nhìn thấy một màn này, Bạch Vũ chỉ cảm thấy đáy lòng đau xót. Công đức to lớn như vậy, cả đời hắn cũng chưa từng nhìn thấy qua a!


"Ngươi nhất định sẽ hối hận." Bạch Vũ dựa theo phán đoán của mình mà trần thuật. Nhưng sự thật chứng minh, một lần này, hắn đã đoán sai rồi.


Kỉ Tình chăm chú nhìn về đoàn hào quang to lớn đang treo lơ lửng trên không. Y chỉ nhàn nhạt lắc đầu, nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên định :"Ta sẽ không."


"Ta tu tiên, cũng chỉ vì cầu hai chữ bình an. Nếu đã có thể sống yên bình, hạnh phúc. Thì làm người hay thành tiên, cũng có gì khác nhau sao?"


Kỉ Tình đều đã nói đến mức này, Bạch Vũ rốt cuộc cũng không còn lời nào để nói được nữa. Hắn thở dài, chậm rãi xoay người đi trở về trong vết nứt. Theo sau đó, ống tay áo liền phất lên, đem hư không chắp vá lại, hoàn nguyên như lúc ban đầu.


Không quản Bạch Vũ có đóng lại lối vào Nam Thiên Môn hay không. Lúc này, toàn tâm toàn ý của Kỉ Tình đã sớm bị ánh sáng chói lóa trên bầu trời thu hút mất.


Dưới ánh mắt khó giấu nổi kinh hỷ của y, một bóng người cũng  đang chậm rì rì được công đức đúc tụ ra. Đầu tiên là thân thể, tay chân, sau đó lại đến y phục, bội kiếm,... Gần như là đem hắn của nguyên dạng đều tái tạo ra.


Đến khi tu vi của hắn đều đã được nâng tới Nguyên Anh cảnh, thì công đức kim quang mới hoàn toàn mất đi. Cùng lúc đó, thân thể hắn cũng triệt để mất đi trọng lực mà rơi xuống.


"Vô Song!" Kỉ Tình lập tức phi người đến, đưa tay đem thân thể đối phương ôm trọn vào lòng. Ở trong không trung khẽ điểm một chút, vạt áo xoay tròn, liền ổn trọng rơi xuống đất.


"Vô Song, ngươi tỉnh lại đi!"


Tựa hồ là nghe thấy tiếng gọi của y, nam nhân vốn đang nhắm chặt mắt kia rốt cuộc cũng có phản ứng. Mi mắt hắn run nhẹ, chậm rãi mở ra. Bên trong là một mảnh mê mang, phảng phất vẫn còn chưa nhận rõ tình trạng của mình lúc này.


"Sư tôn..." Tựa như lần đó được Kỉ Tình ôm vào lòng, ngữ điệu của Độc Cô Vô Song lúc này vẫn giống y như đúc trước đó :"Ta còn sống sao..."


"Vô Song, là sư tôn đã dùng công đức mà bản thân lấy được đến phục sinh ngươi." Độc Cô Duy Ngã lập tức đỡ lấy tay Cố Thừa Trạch đi tới.


Lúc này, Lục Dạ cũng vòng qua bên cạnh, hướng Kỉ Tình dò hỏi ý kiến :"Sư tôn, nếu không để ta xem thử tình trạng thân thể của nhị sư huynh một chút đi a?"


"Mặc dù tu vi thụt lùi, nhưng chí ít nhị sư huynh còn sống, như vậy liền tốt rồi. Nếu không, sư tôn nhất định sẽ rất đau lòng." Cố Thừa Trạch cũng mỉm cười thành khẩn, từ tận đáy lòng cảm khái.


Lúc này, nâng mắt nhìn bốn người bọn họ, tựa như một dòng nước ấm chảy qua tim. Độc Cô Vô Song liền chậm chạp đưa mắt nhìn Kỉ Tình, đưa tay nắm lấy tay y :"Sư tôn, bọn họ nói thật sao? Ngài thật sự sẽ đau lòng vì ta?"


"Đương nhiên là không." Kỉ Tình chắc nịch phản bác. Nhưng ngay khi những người khác cho rằng y lại muốn công tâm hắn, thì y lại chợt thấp giọng nói :"Bổn tọa làm sao có thể không đau lòng vì ngươi được chứ?"


"Ngươi giống như bọn họ, đều là những người quan trọng nhất đối với bổn tọa."


"Cho nên, chúng ta cùng về nhà thôi."


-------------Chính văn hoàn-------------

Bình luận

Truyện đang đọc