MA SƯ XUỐNG NÚI

"Đúng vậy..." Lần này, Kỉ Tình cũng không dám lại xem nhẹ an nguy của chính mình nữa.
Mà nghe y thừa nhận, Tiêu Dật liền đỡ chán, tựa rèn sắt không thành thép nói :"Tại sao thân thể nảy sinh vấn đề lại không nói cho ta? Ngươi có biết là nếu ta phát hiện trễ hơn một chút thì hậu quả sẽ thế nào không?"
"Ngươi sẽ vĩnh viễn biến thành một cái phàm nhân, ngoại trừ tuổi thọ vẫn còn giữ nguyên ra, thì thực lực cũng sẽ hoàn toàn tan biến hẳn."
"Nghiêm trọng tới vậy?" Kỉ Tình nhướng mày, rõ ràng là cảm thấy rất khó tin tưởng.
"Cái gì mà nghiêm trọng như vậy? Phải nói là nghiêm trọng hơn gấp trăm nghìn lần kia kìa. Tình trạng của ngươi khi nãy, cũng đã cách tẩu hoả nhập ma không xa."
Nói tới đây, Tiêu Dật lại không khỏi có phần hiếu kỳ, rốt cuộc là chuyện gì mà lại có thể khiến một kẻ có đầu óc lạnh băng như Kỉ Tình suýt chút lửa giận công tâm.
Thấy Kỉ Tình nhíu mày, tâm tình tựa như có hơi ngưng trọng, Tiêu Dật ngay lập tức liền cho y một liều thuốc an thần :"Ngươi cũng không cần lo lắng quá mức, may là ta phát hiện ra sớm, cũng chưa tới mức không thể nào vãn hồi."
"Loại độc ngươi trúng phải rất là đặc biệt, tựa như giòi trong xương, không ngừng gặm cắn linh lực của ngươi. Nhưng quái dị ở chỗ, lại không hề tổn thương tới căn cơ của ngươi."
"Ta cần phải quay về Tiêu gia pha chế giải dược. Nhiều nhất là ba ngày liền sẽ quay lại giúp ngươi trị dứt độc tính."
Nói tới đây, Tiêu Dật còn nghiêm túc dặn dò :"Có điều, ta khuyên ngươi trong thời gian này, ngàn vạn không nên vận dụng linh lực. Nếu không...hậu quả sẽ lớn đến mức nào, ta cũng không lường trước được."
Siết chặt nắm đấm, Kỉ Tình liền gật đầu. Tâm trạng vốn đã tồi tệ khôn cùng, ngay lập tức liền bị câu nói vô ý của hắn làm chìm xuống đáy cốc.
"Đúng rồi, bốn đồ đệ bảo bối của ngươi đâu? Hai năm không gặp, Tiêu Dao Đỉnh vì sao lại trở nên yên tĩnh như vậy a. Sư tôn là ngươi đây đều đã nằm liệt giường, đám tiểu tử đó tại sao không tranh nhau xum xoe, hiến ân cần?"
"Đừng nhắc tới bọn chúng nữa!" Kỉ Tình vô duyên vô cớ gầm lên, đem Tiêu Dật làm giật nảy, từ trên mép giường rớt xuống sàn nhà.
Nhìn sắc mặt dữ tợn, con ngươi đỏ bừng như sắp nhỏ máu của Kỉ Tình, Tiêu Dật liền len lén đem khỏa tâm đã nhảy lên tới cổ họng của mình nuốt ngược trở xuống, từ trên đất bò dậy.
Không dám nán lại lâu, Tiêu Dật liền xua tay, cố nặn ra một nụ cười tiêu chuẩn :"Cái kia...ngươi trước tịnh dưỡng đi, ta ngay lập tức liền trở về Tiêu gia bào chế giải dược cho ngươi."
Vừa dứt lời, Tiêu Dật liền đã nhanh chân xoay người rời khỏi. Nhưng một khắc sắp bước chân ra khỏi cửa, hắn lại bất chợt ngừng lại, không rõ ý tứ nhắc nhở Kỉ Tình.
"Quên mất còn chưa nói với ngươi, độc dược này, rất có thể là do người thân cận của ngươi hạ vào thức ăn hoặc đồ dùng hằng ngày của ngươi. Cho nên, ngươi nhớ phải cẩn thận đó."
Tiêu Dật đi rồi, lồng ngực đang chập chùng của Kỉ Tình cũng chậm rãi bình ổn lại. Biết rõ bản thân lại lần nữa mất bình tĩnh, y liền không khỏi cười khổ trong lòng.
Cứ cái đà này, dù không tẩu hoả nhập ma, y sớm muộn cũng sẽ nảy sinh tâm ma, đọa nhập vào ma đạo.
Ngay khi Kỉ Tình đang miên man bất định, thì cửa phòng lại bất ngờ bị người đẩy ra. Y ngẩng đầu, liền bắt gặp Lục Dạ đang bưng lấy một chén cháo bước vào.
"Sư tôn, ngài tỉnh rồi sao?" Nhìn thấy Kỉ Tình, Lục Dạ giống như là sửng sốt một chút. Ngay cả động tác cũng hơi dừng lại, một mặt hối lỗi nói tiếp.
"Đệ từ ban nãy đi hậu sơn hái thuốc, nghe thấy tiếng thét của sư tôn, nên mới lập tức quay về. Vốn định vào xem tình trạng của ngài, nhưng mắt thấy Tiêu lão tiền bối đã chăm sóc cho sư tôn, nên đệ tử mới lui ra, đi nấu cháo cho ngài."
Không biết có phải là bóng ma tâm lý hay không, Kỉ Tình hiện tại xác thực là có chút mẫn cảm đối với hai chữ 'đệ tử' này. Nhưng nhìn bộ dạng dương quang sáng lạn cùng ánh mắt trong suốt của Lục Dạ, y vẫn là tạm gác lại lo âu.
"Mang qua đây."
"Vâng, sư tôn." Mắt híp thành hình nguyệt nha, Lục Dạ liền cười bưng cháo đi tới, trực tiếp ngồi vào bên mép giường của Kỉ Tình.
Nhìn chén cháo loãng trong tay hắn, Kỉ Tình không hiểu vì sao lại có chút nhớ nhung mùi vị của sủi cảo mà Độc Cô Vô Song làm.
Chỉ là, một khắc nghĩ tới những gì hắn đã làm lên người mình, cảm giác hồi tưởng vừa dâng lên liền đã triệt để bị dập tắt.
Lúc này, Lục Dạ đã múc một muỗng cháo, bắt đầu thổi cho Kỉ Tình. Ngay khi hắn đang chuyên tâm, thì bên tai lại ngoài ý muốn truyền tới thanh âm của Kỉ Tình :"Lục Dạ, trong bốn đệ tử, chỉ có ngươi là người đối xử với vi sư tốt nhất..."
"Nếu biết trước đám sư huynh của ngươi đều là hạng người lòng muôn dạ thú như vậy. Vi sư thà rằng trước kia chỉ nhận một mình ngươi."
Động tác của Lục Dạ hơi cứng lại, bên dưới tóc mai là một đôi mắt ẩn chứa vô vạn cảm xúc, không tài nào hiểu rõ được.
"Sư tôn, ngài đang nói đùa gì vậy..." Giả vờ như không hiểu ý tứ trong lời nói của y, Lục Dạ liền nâng muỗng cháo đến bên miệng y, ánh mắt nhu hòa như đang dỗ ngọt tiểu hài tử.
Bị Lục Dạ nhìn như vậy, Kỉ Tình chỉ cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Nhìn muỗng cháo trắng kề bên khóe môi, ngay khi y sắp há miệng, thì lời nói của Tiêu Dật lại bất chợt như kinh lôi vang lên trong đầu.
"Độc dược này, rất có thể là do người thân cận hạ vào thức ăn hoặc đồ dùng hằng ngày của ngươi. Ngươi nhớ phải cẩn thận..."
Thức ăn hoặc đồ dùng hằng ngày...
Nhớ phải cẩn thận...
Vô số hình ảnh như một cuốn phim bắt đầu đảo ngược trong đầu Kỉ Tình. Có ấm trà cùng canh hầm mà Lục Dạ mỗi ngày đều nấu cho y uống. Có bát sủi cảo y ăn trước lúc bế quan. Còn có cả túi thơm y đeo tùy thân chứa hương liệu kỳ quặc kia...
Kỉ Tình xin thề, đây có lẽ là lần đầu tiên trong cuộc đời, trí nhớ của y lại có thể rõ ràng, thanh minh đến vậy...
Nhưng cũng bởi vì minh bạch, nên lần nữa nhìn lại bộ dạng ngây ngô của tiểu đồ nhi, toàn thân của y mới phát lạnh, như vừa từ trong hàn đầm vớt ra.

Bình luận

Truyện đang đọc