MA SƯ XUỐNG NÚI

Lúc này, ở trong trướng bồng, Kỉ Tình vẫn còn đang xoắn xuýt trước sự táo bạo của ba người bọn họ. Khi khổng khi không lại đột ngột thổ lộ, muốn y phải làm thế nào cho phải đây.


Chấp nhận cũng không được, lộ ra có phần cơ khát quá mức. Còn nếu từ chối...


Thì trong lòng không hiểu sao lại có chút tiếc nuối.


Chỉ là, ngay khi Kỉ Tình sắp sửa cho ra đáp án. Mà ba người Độc Cô Duy Ngã cũng vô cùng chuyên chú chuẩn bị lắng nghe, thì âm thanh hốt hoảng của Hoa Tiểu Bạch liền đã cắt ngang hết thảy :"Chân Quân, đại sự không ổn!"


"Có chuyện gì?" Buông chén rượu xuống, Kỉ Tình liền vén trường bào đứng dậy, hướng Hoa Tiểu Bạch dò hỏi.


Lúc này, Hoa Tiểu Bạch cũng đã trực tiếp xông thẳng vào trong trướng bồng. Thậm chí ngay cả ba người khác ở đây cũng không để ý, liền đã bắt lấy ống tay áo của Kỉ Tình, hướng bên ngoài lôi đi :"Đại sự không ổn! Nói chung là...Chân Quân tự đi mà nhìn đi..."


Bị Hoa Tiểu Bạch kéo ra ngoài, Kỉ Tình mới phát hiện, thì ra bên ngoài lúc này cũng đã sớm tụ tập vô số người. Tất cả bọn họ không chút khác biệt, đều đang trợn mắt há mồm, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời đằng xa.


Nâng mắt nhìn theo, đến tận khi nhìn thấy được 'đại sự' trong miệng của Hoa Tiểu Bạch. Sắc mặt vạn năm bất biến của Kỉ Tình, cũng không khỏi đọng lại.


Huyết vụ!


Cả một góc trời vốn đang tối đen, lúc này cũng đã bị vô số sương mù thôn phệ. Đám sương mù này, không chỉ đỏ tươi như máu, mà còn tạo thành hình dạng của một đầu huyết lang.


Đối với dị tượng này, chỉ cần là người trong tu tiên giới, từng đọc qua chút sách cổ, thì đều biết nó tượng trưng cho thứ gì.


Huyết Lang Thôn Thiên - một trong những hung tượng hàng đầu tam giới. Một khi nó xuất hiện, liền chứng tỏ cho việc thế gian xuất hiện đại tà vật. Hoặc là có kẻ đang vận dụng huyết tế, tụ tập oán khí của chúng sinh.


"Cấp báo!" Đúng lúc này, một tên môn hạ đệ tử không biết là của môn phái nào cũng lập tức cất giọng đánh vỡ sự tĩnh mịch ở đây :"Người của Thịnh Khải hoàng triều cùng mười bốn môn phái khác đều đã biến mất không thấy!"


"Cái gì!!? Bọn họ tại sao lại biến mất vào thời khắc quan trọng thế này?!!" Tính cách vốn cũng không phải là rất tốt, Vệ Danh ngay lập tức liền chửi đổng.


Lúc này, nhìn Huyết Lang Thôn Thiên, lại ngẫm nghĩ lời bẩm báo của tên đệ tử kia. Rất nhanh liền nghĩ tới một ít điểm mấu chốt, Kỉ Tình rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, trực tiếp một chưởng đập vào trên trụ đá ở bên cạnh mình.


"Đám phế vật thành sự thì ít, bại sự có thừa!"


Là ai cho bọn họ lá gan đi vào đại bản doanh của Thái Ly chứ? Muốn tìm đường chết cũng phải kéo người khác làm đệm lưng à? Đây có khác gì là đưa dê vào miệng cọp đâu chứ?!!


Ở bên cạnh, đám người đều câm như hến. Dù là người mù đi nữa, thì đều vẫn có thể cảm nhận được lửa giận thiêu đốt trên người Kỉ Tình.


Ngón tay siết chặt, vang lên tiếng răng rắc. Kỉ Tình liền khoát tay, lạnh giọng hạ lệnh :"Tập hợp binh lính, cùng bổn tọa tiến đánh Nam Bình Thôn!"


"Vâng." Không dám khước từ, chúng nhân ngay lập tức liền hô vang, bắt đầu tập trung lại, dàn trận cùng Kỉ Tình hành quân về phía chân trời đằng xa.


Đội quân mất chưa tới nửa khắc, liền đã xuất hiện ở thượng lưu sông Thanh Hà. Nhưng không để bọn họ đặt chân vào trong sơn cốc, Lục Dạ liền đã lên tiếng, thu hút sự chú ý của đám người :"Khoan đã!"


"Tiếu Diện Quân có phát hiện gì sao?" Đối với Lục Dạ, Phượng Tịch vẫn là có một chút kính trọng cơ bản.


Gật đầu, Lục Dạ liền từ trên mặt đất nhặt lấy một viên đá. Khẽ nghiêng người, đem hòn đá ném vào trong sơn cốc. Nhưng cũng vào lúc này, dị biến lại bất ngờ xảy ra. Viên đá kia chỉ vừa mới vượt qua được ba trượng, liền đã đột ngột bốc hơi khỏi tầm mắt của đám người.


"Đây là..." Giang Tử Khâm xem như là có chút hiểu biết, trong nháy mắt liền nhìn nhận vấn đề :"Huyễn trận?"


"Đúng. Nơi đây đã bị người thiết lập huyễn trận, nếu không chú ý, chỉ cần bước vào trong, trong nháy mắt liền sẽ vô thanh vô tức tiến nhập vào huyễn cảnh mà chủ nhân của huyễn cảnh sắp đặt sẵn."


Tài nghệ của mình hiếm khi có đất dụng võ, Lục Dạ liền nói đến hăng say :"Huyễn trận này được thiết lập vô cùng tinh vi. Xem ra, chủ nhân cũng là người am hiểu về trận pháp."


"Có điều, hắn lại không may đụng phải ta. Muốn giải trừ huyễn cảnh này không khó, chỉ cần..."


'Đùng'


Tiếng ầm vang cùng dư ba vang lên, làm dây cột tóc của Lục Dạ đều bị cuốn bay phất phới. Khói bụi mù mịt, vừa quay đầu nhìn lại, Lục Dạ liền đã bắt gặp hình ảnh Kỉ Tình đem chảo đen thu về. Mà huyễn trận to lớn trước mặt, cũng đã sớm tịch diệt từ lâu.


Lúc này, huyễn cảnh biến mất, không gian đã trở lại trạng thái ban đầu, nên Kỉ Tình cũng không còn cố kỵ gì nữa, trực tiếp dẫn đầu vượt qua sông :"Lằng nhằng rỗi việc."


Đứng trước vũ lực tuyệt đối, vạn vật đều chỉ là mây bay. Nếu vấn đề có thể giải quyết bằng bạo lực, vậy thì đó cũng không còn là vấn đề.


Lục Dạ :.....................


Sư tôn, ngài không thể cho ta một chút mặt mũi được sao?


Hiển nhiên, trên cơ bản là không! Kỉ Tình vừa dẫn đầu đi vào, những người khác cũng đã lập tức theo sau, chỉ còn một mình Lục Dạ hóa đá tại chỗ. Một lúc sau mới kịp phản ứng lại, vội vã đuổi theo.


"Sư tôn, chờ ta với!"

Bình luận

Truyện đang đọc