MẶC HUYÊN


“Ra là vậy”- Giang Cẩn Huyên trầm ngâm hẳn.

Cô đang lo lắng cho Kiều Nhan Ngọc, vì cô biết với tính tình cứng đầu của cô ấy, sẽ không có chuyện cô ấy thỏa hiệp với Aaron, nhất là bây giờ sự nghiệp của Nhan Ngọc đang lên như diều gặp gió này.

Không cần nói cũng biết, nhất định Kiều Nhan Ngọc sẽ lựa chọn tự sinh, rồi tự nuôi đứa trẻ này.
Sau khi kiểm tra định kỳ xong, Trịnh Tử Mặc chạy ra chỗ của cô.

Giang Cẩn Huyên đứng dậy :
“Anh có sao không ?”
Tử Mặc lắc đầu, đáp : “Không sao, khỏe lắm”.
Brad vỗ vai anh, rồi hạ giọng : “Làm tốt lắm, nhiệm vụ càng về sau sẽ rất khó khăn, chúng ta tuyệt đối không được khinh suất.

Giờ thì nghỉ ngơi chút đi, tài liệu về vụ kia sắp được chuyển tới”.
Trịnh Tử Mặc quay trở lại với nét mặt nghiêm nghị : “Tôi đã rõ rồi”.

Anh quay sang nói với Giang Cẩn Huyên :
“Anh phải đi đây, xin lỗi vì đã không thể dành chút thời gian cho em”.
“Em hiểu, đừng lo cho em.


Em sẽ gọi taxi đưa về bệnh viện”.
Tử Mặc xoa đầu cô, rồi đi cùng Brad đến văn phòng.

Aaron cũng đi theo hai người họ, chỉ còn lại Claire và Giang Cẩn Huyên.
“Bác sĩ Giang”.
“Cô Claire” – Giang Cẩn Huyên nở nụ cười hiền dịu với cô.

Cô biết rất rõ người phụ nữ trước mặt có một tình cảm hệt như cô dành cho Tử Mặc, nhưng cô vẫn rất tôn trọng người này, vì cô ấy đã vào sinh ra tử nhiều lần cùng anh, lại còn bảo vệ anh rất nhiều lần...
“Cô cần tôi đưa về bệnh viện chứ ?”
Giang Cẩn Huyên lắc đầu : “Không cần đâu, phiền cô rồi”.
“Cô không sợ sao ?”
Giang Cẩn Huyên chợt khựng lại.

Cô quay lại, rồi từ tốn trả lời :
“Sợ điều gì ?”
“Cô là người thông minh như vậy, ắt hiểu rõ tôi đang nói về điều gì” – Claire điềm đạm đáp.
Cẩn Huyên dựa người vào tường, khoanh tay :
“Ừ, tôi biết.

Tôi ấy à, sợ chứ.

Tôi sợ anh ấy gặp nguy hiểm vì tôi, tôi cũng rất sợ bản thân sẽ mất anh ấy”.
Claire “hừm” một tiếng, rồi đáp : “Tôi và các đồng nghiệp sẽ cố gắng bảo vệ anh ấy, coi như đền ơn cứu mạng của cô, bác sĩ Giang”.
“Tôi biết ơn điều đó, Claire.

Nhưng tôi hi vọng, sẽ có một ngày tôi bảo vệ được anh ấy.

Xin phép” – Nói rồi cô rời đi.

Claire đứng bất động tại chỗ, nước mắt cô bỗng rơi, cô biết là mình chẳng thể trông đợi điều gì cho đoạn tình cảm với Tử Mặc, nhưng tại sao cô vẫn thấy đau lòng thế này...!
Kiều gia....
Kiều Nhan Ngọc và bố đang dùng bữa tối.


Dạo gần đây Kiều Vinh Đức thấy con gái mình rất lạ, trông cái cách cô xử lí công việc, có vẻ nhanh nhạy hơn thường ngày, rất vội vã là đằng khác.
“Con đang gặp vấn đề gì sao ? Cứ vùi đầu vào công việc mãi”.
Kiều Nhan Ngọc lắc đầu : ‘Không có gì đâu bố.

Mọi thứ vẫn ổn”.
“Ta biết, con đang làm rất tốt.

Nhưng suốt ngày vùi đầu vào công việc như vậy cũng không được.

Con và Tiểu Huyên, hai đứa cứ thế làm ta lo lắm đấy”.
Kiều Nhan Ngọc xua tay : “Ôi dào, con đã nói là không sao mà”.
Trở về phòng, Kiều Nhan Ngọc ngả mình lên giường.

Cô nhìn vào khoảng trắng trên trần nhà, trong lòng đăm chiêu suy nghĩ về chuyện của mình và Aaron.
Cô nhớ lại lời mà anh nói trước khi đi :
“Phải.

Tôi là một người không đáng để cô tin tưởng.

Nhưng ít nhất, một người phụ nữ tự mình nuôi con, chẳng khác gì tự bê đá đập vào chân mình vậy”.
Kiều Nhan Ngọc nhăn mặt, đạp vào gối ôm : “Anh ta nói gì vậy chứ.

Một mình nuôi con thì đã sao ? Nói như thể anh ta hiểu phụ nữ lắm vậy !?”

Nhưng nghĩ lại, tình thế bây giờ quá khó khăn...
Sự nghiệp của cô đang lên.

Cánh truyền thông, rồi còn mấy kẻ mà Alex thuê nữa, lũ người đó đang rình rập cô.

Còn Aaron, anh ta là FBI, nhưng vậy thì sao ? Một người mà nguy hiểm lúc nào cũng vây quanh như vậy, cô nào dám phó mặc mình và con cho người đó chứ ?
Aiss đúng là điên thật mà !!!
Cô nhìn vào tấm thiệp cưới mà Aaron đưa hôm trước.

Đám cưới của gã và Ashley...
.....
“Alo....” – Giang Cẩn Huyên nghe điện thoại.

Cô vừa họp ở bệnh viện xong.
“Ngày mai là đám cưới của Ashley đấy...
“À...” – Giang Cẩn Huyên vò đầu, cô suýt thì quên mất.

Cô cũng đã nghe chuyện Alex giở trò với Kiều Nhan Ngọc, nên cả 2 vẫn đang lo lắng cho lễ cưới ngày mai, vì không có ai đảm bảo sự an toàn cho 2 người họ cả.


Bình luận

Truyện đang đọc