MẶC HUYÊN


“Ừ, mầy ngày trước…anh và Claire đã được phân công điều tra Phó gia, em nhớ không? Bọn anh vừa nhận được tin từ CIA.

Phó gia và WS có liên quan tới nhau”.
“Nếu vậy, thì ca phẫu thuật cho chủ tịch WS mà Phó Nghi An buột miệng nói với em lần trước…”- Giang Cẩn Huyên dần nhận ra…
“Phải, ngày đó là ngày bọn anh truy đuổi Masaki Ako.

Cô ta biến mất không dấu vết ở bệnh viện chỗ em, chắc chắn không phải là trùng hợp”.
Trông thấy nét mặt lo lắng của Giang Cẩn Huyên, Tử Mặc liền ôm cô vào lòng:
“Bảo bối, đừng lo.

Có anh ở đây”.
Nghe anh nói vậy, cô cũng cảm thấy khá lên, cô ôm lấy tấm lưng rộng ấy của anh: “Em không sao…”
Tử Mặc có thể thấy tay cô đang run rẩy.

14 năm qua, anh trải qua bao nhiêu nguy hiểm, vào sinh ra tử nhiều lần, anh cũng chưa hình dung ra từng ấy năm, cô đã sống như thế nào, có khổ như anh đã trải qua hay không…
Anh cúi người, áp trán sát vào mặt cô.

Cô có thể cảm nhận được hơi ấm phả ra từ gương mặt tuấn tú ấy…
“Em đừng lo.

Chúng ta sẽ ổn thôi”.
Giang Cẩn Huyên gật đầu, cô kéo anh sát xuống, rồi hôn nhẹ lên cánh môi của anh:
“Cảm ơn anh, Tử Mặc”.

Tử Mặc nhìn cô say đắm, rồi hôn đáp lại.

Anh dùng tay áp nhẹ người cô vào tường.

Cẩn Huyên cảm nhận được đầu lưỡi của mình như đang tan chảy, lực hôn của anh cũng mạnh dần lên.
“Anh…yêu em” – Tử Mặc thì thầm vào tai cô, bàn tay cởi từng cúc áo sơ mi của cô ra.
Giang Cẩn Huyên dùng tay cản lấy anh, mặt đỏ ửng: “Anh làm gì vậy?”
Tử Mặc không để cô nói tiếp, liền khóa môi cô lại.

Chiếc áo sơ mi cũng đã bung hết nút, lộ ra chiếc bra màu đen quyến rũ.

Giang Cẩn Huyên cũng đành buông lơi, vì cô biết lần này mình khó thoát khỏi anh.
Đang chuẩn bị vào việc, thì chuông điện thoại ở túi của cô reo lên.

Giang Cẩn Huyên ôm chầm lấy Tử Mặc, rồi nói: “Cứ kệ đi…”
Nhưng tiếng chuông điện thoại cứ cang lên không ngớt, cuối cùng cũng phải thôi thúc Giang Cẩn Huyên nghe máy.

Tử Mặc có chút ấm ức, nhưng anh vẫn phải cố gắng kiềm chế.

Anh vỗ nhẹ lên mặt mình, rồi lẩm bẩm: “Haizz”.
Giang Cẩn Huyên vén tóc sang một bên, đầu dây bên kia là Kiều Nhan Ngọc.
“Cậu vẫn ổn chứ?”
“Nhan Ngọc? Có chuyện gì sao?”

KIều Nhan Ngọc sợ hãi: “Tạ ơn trời, trên báo nói chung cư nhà cậu bị cháy đấy!”
“H…Hả?”
Đúng lúc này, Trịnh Tử Mặc cũng nhận được điện thoại khẩn từ Adam:
“Đội trưởng!! Người của chúng ta thăm dò ở gần chung cư mà bác sĩ Giang sống, chết cả rồi!”

Họ vội chạy về chung cư nơi Giang Cẩn Huyên sống.

Lửa cháy ở tầng 8, là tầng cô sống.

KÍ ức kinh hoàng lúc nhỏ lại ùa về, khiến tâm trí cô rất hoảng loạn.

Ngon lửa bùng cháy mạnh mẽ, khiến cho tâm can cô rất hoảng loạn.

Tử Mặc vội ôm lấy cô, che mắt cô lại:
“Tiểu Huyên, đừng sợ, có anh đây…Đừng sợ…”
Khoảnh khắc này, nước mắt của Tử Mặc bỗng rơi…
Anh lúc bấy giờ mới ý thức được, thì ra 14 năm qua, cô gái anh yêu cũng sống trong đau khổ, dằn vặt như anh…Tới bây giờ, đó vẫn là nỗi ám ảnh trong trái tim của cô ấy…
Masaki Ako đứng từ xa quan sát hai người.

Cô nắm chặt bàn tay, rồi cắn răng: “Trịnh Tử Mặc, tôi sẽ khiến anh mất tất cả…”
“Cô ấy sao rồi?” – Claire lo lắng chạy vào bệnh viện.

Sau khi hay tin Cẩn Huyên ngất đi vì sốc, Claire đã chạy vội vào xem tình hình.
“Chỉ là bị sốc thôi” – Tử Mặc ôm đầu lo lắng.
Claire cắn răng: “Tom và Haven không qua khỏi…Bọn khốn!!”
Tử Mặc đứng dậy, nói với Claire: “Chuẩn bị đi.

Sắp tới, chúng ta sẽ phản công.

Đụng tới giới hạn của tôi, tôi không để yên đâu”..


Bình luận

Truyện đang đọc