MẶC HUYÊN


Masaki Ako không nói gì, tiếp tục đưa cô đi tới chỗ David.

Giang Cẩn Huyên hít thở sâu, có lẽ là cô phải chuẩn bị mạo hiểm một phen đây...
Trịnh Tử Mặc đột nhập vào cửa Tây, nhanh chóng hạ đo ván 3 tên gác cửa.

Anh nhìn đồng hồ, cảm giác vội vã, nóng ruột lại tăng lên.

Anh lấy súng của mấy gã kia, rồi lấy ra băng đạn để tích trữ.

Giang Cẩn Huyên được đưa tới văn phòng tối mật của David.

Sau lưng cô vẫn là Masaki Ako và James Stone.

David nhìn đồng hồ, còn 15 phút nữa.

Hắn truyền lệnh cho Masaki và James: “Đến cửa Bắc chuẩn bị đi”.
“Vâng” – Masaki Ako và James nghe lệnh, lập tức rời đi.

Amber và những người khác đã có mặt ở cửa Nam.

Không ai biết rằng, cửa Tây là nơi Trịnh Tử Mặc đang bí mật đột nhập.

Vì vốn dĩ, cửa Tây thuộc vị trí cai quản của Masaki Ako, nơi mà David cũng không biết rằng chỗ đó có một căn hầm bí mật thông ra ngoài.

Đây là nơi mà cô cùng những kẻ buôn lậu người Nhật bí mật bàn giao hàng cấm với nhau.

Vì Masaki luôn chuẩn bị cho mình một đường lui nhất định.

Masaki Ako đứng ở cửa Bắc, nhìn đồng hồ vẫn còn 10 phút nữa.

Cô biết rất rõ, Tử Mặc đã vào được sâu trong cửa Tây, chẳng mấy chốc sẽ vào được phòng của David.

3 năm trước, lúc anh thâm nhập vào WS, cô đã bí mật nói cho anh căn hầm phía Tây bí mật này.


Cô đưa mắt nhìn về phía xa.

Là một sát thủ, tình yêu quả thật là một điểm yếu chí mạng...
Nhưng có vẻ, Masaki Ako sẽ không bao giờ hối hận, nhỉ? Ánh mắt của cô hướng về ánh trăng:
“Akane, chị tồi thật, nhỉ?”
....
David nhìn Giang Cẩn Huyên đứng im ở cửa.

Cô đảo mắt nhìn quanh, xung quanh phòng chỉ là bốn bức tường, chỉ có cánh cửa sau lưng David là con đường tẩu thoát duy nhất.

Nhưng nếu cô mạo hiểm, dùng kim tiêm đâm vào David, thì cũng chưa chắc cô thoát được ra ngoài...
Còn 5 phút nữa...
Claire nóng ruột chờ bên ngoài, liên lạc qua tai nghe: “Ryder, anh sao rồi”.
Trịnh Tử Mặc đang lần mò trong ống thông gió, anh đang dần tiến tới phòng của David.

“Còn mấy phút?”
Claire sốt sắng: “3 phút nữa...”
Anh kiểm tra máy phát tín hiệu trong túi áo: “Vậy là đủ.

Cô và Adam chuẩn bị theo kế hoạch”- rồi cúp máy.
Claire lo lắng, quay sang nhìn Adam: “Đi nào”.
David liên lạc qua bộ đàm: “Amber, mở cửa Nam”.
Giang Cẩn Huyên lo lắng, chẳng phải nơi giao dịch ở cửa Bắc sao? Chẳng lẽ chúng định...”
Cô sờ nhẹ vào túi quần, kim tiêm vẫn còn ở đó.

Cô liếc nhìn cổ của hắn.

Hắn mặc áo cổ lọ, đã vậy cô khá lo ngại khẩu súng giắt bên cạnh hắn.

Đang không biết phải làm gì, thì bộ đàm của hắn phát ra tín hiệu:
“Amber đây.

Cửa Nam đã bị đột kích!!”
David mặt biến sắc: “Cái quái gì”.
Giang Cẩn Huyên nhân lúc hắn không để ý, liền lao tới giằng lấy khẩu súng từ tay hắn.

Nhưng David cũng không phải ngu ngốc, hắn đánh cho cô một nhát vào mặt, khiến cô ngã ra đất, kim tiêm cũng văng ra cửa.

Hắn rút khẩu súng ra:
“Tưởng cô muốn chết cơ mà? Sao? Muốn tự cho mình một cơ hội cuối cùng hả?”
Giang Cẩn Huyên lùi lại, mặt của cô đã bị thương, máu chảy tí tách xuống sàn...
Từ trên ống thông gió, Trịnh Tử Mặc đá bay cửa chắn, rồi nhảy xuống đá vào David.

Hắn ngã xuống, nhưng lại nhanh chóng đứng dậy, rút súng ra bắn trúng tay anh.

Tử Mặc khuỵu chân xuống, nhưng vẫn nhanh chóng rút dao ra, tấn công tầm gần.

David cũng không phải vừa, hắn chứng tỏ năng lực của một cựu sát thủ bằng cách chắn đường đường dao của anh.

Con dao đặc công hắn cầm trên tay, cùng với nụ cười ma quái của hắn, làm cho Tử Mặc tức điên lên: “Ông khá đấy”.
Tử Mặc liếc nhìn kim tiêm, Giang Cẩn Huyên liền hiểu ý, từ từ tiếp cận ra cửa.

David định lao ra bắt lấy cô, nhưng Tử Mặc đã rạch một đường dao ngay bả vai hắn.

Hắn lùi lại, rồi tặc lưỡi:
“Thằng khốn”.
Vừa dứt lời, Giang Cẩn Huyên đã cho hắn một nhát kim chí mạng vào cổ.

Cô dùng hết sức nhấn kim tiêm, Tử Mặc cũng dùng dao đâm cho hắn một nhát chí mạng vào bụng.

Đôi mắt hắn đục ngầu, nhìn Tử Mặc tràn ngập oán hận, rồi ngã xuống.


Tử Mặc vội chạy tới bên Giang Cẩn Huyên:
“Tiểu..Tiểu Huyên....”
Giang Cẩn Huyên rưng rưng nước mắt, ôm chặt lấy anh.

Tử Mặc đỡ cô dậy, rồi chạy ra cửa.

Anh dùng kĩ năng để bẻ khóa, rồi nắm chặt tay của cô: “Em chạy được không?”
Cô gật đầu.

Nhưng thứ chờ đợi họ phía trước không phải là cánh cổng bình yên, mà là những lính đánh thuê của David.

Chúng đã được lệnh đổ xô về đây để thủ tiêu anh.

Tử Mặc để Giang Cẩn Huyên ra sau lưng mình, rồi rút súng ra, bách phát bách trúng từng tên một.

Giang Cẩn Huyên cũng lanh lẹ, cô nhặt súng của một tên đã ngã xuống, lên đạn rồi bắn vào 1 tên phía xa.

Tử Mặc có một chút bất ngờ về kĩ năng lắp băng đạn của cô.

“Em học nhanh vậy sao?”
“Thủ khoa trường y” – Cô mỉm cười nhìn anh.

Chớp mắt, họ đã cùng xử lí xong đám lính đánh thuê kia.
Lúc này, cửa Bắc đã nhận được tín hiệu từ Claire: “Claire đây, tôi đã đột nhập được vào bên trong.

Anh ở đâu?”
“Cố gắng bắt được James và Masaki Ako.

Tôi sẽ đưa Tiểu Huyên ra ngoài 2 phút nữa....”
“Tử Mặc, không!” – Giang Cẩn Huyên hét lớn, dùng lực tay đẩy anh sang một bên.

Tiếng súng nổ ra.
Bốn bề trở nên im lặng...
Ở cửa Bắc, Claire đang một mình đối chọi với Masaki Ako và James.

Chờ cho James thay đạn, cô và đồng đội liền lao ra, sử dụng dao đặc công.

James với thân thủ nhanh nhẹn đã nhanh chóng đánh bay con dao trong tay Claire, hạ gục người đồng đội kia.
James rút súng ra, chuẩn bị xuống tay với Claire, thì Masaki Ako bắn văng khẩu súng khỏi tay hắn.
James trừng mắt: “Masaki?”
“Từ bỏ đi, James” – Masaki Ako lạnh lùng nói.

Claire có chút bàng hoàng, nhưng cũng nhân cơ hội đá vào chân của James, nhanh chóng khống chế bằng con dao khác kề sát cổ hắn.

Người của Brad vừa hay ập vào, tóm gọn cả James lẫn Masaki Ako.

Masaki Ako không một chút kháng cự, cô rút súng ra, dí thẳng đầu mình, mang trong mình ý định tự sát.

Claire sửng sốt nhìn cô: “Này!!”
“Bốp!!” – Aaron xuất hiện từ đằng sau, đánh mạnh vào gáy làm Masaki ngất đi.

Anh đỡ cô ta, rồi nói:
“Cô tưởng nếu chết đi, thì mọi tội lỗi cô làm sẽ được cho qua hết sao?”
Claire thở phào nhẹ nhõm: “Aaron...may mà anh về kịp.

Chờ đã, Adam đâu? Adam!! Anh nghe rõ tôi không?” – Cô vội gọi vào bộ đàm.
Cửa Nam...
Xung quanh la liệt những xác lính đánh thuê ngã xuống, chỉ còn lại Adam và Khúc Uyển Du.

Khúc Uyển Du xuất hiện một vết dao cứa lên mặt, Adam thì bị vết thương ở vai rách ra, máu không ngừng thấm qua áo...
Cả hai đang chĩa súng vào nhau...
“Bỏ súng đi, em không còn đường chạy đâu”- Adam lạnh lùng nói.

Khúc Uyển Du nhìn anh, cô vẫn kiên định với khẩu sáng trên tay.
“Ngay từ đầu, cứu anh là kế hoạch của em rồi đúng không?”
Nghe tới đây, Khúc Uyển Du có chút lay động...Nước mắt của cô không hiểu vì sao mà tuôn ra...
Khúc Uyển Du nở nụ cười, dí thẳng súng lên thái dương của mình.

Adam tái mặt, tiến lại gần.

Khúc Uyển Du hét: “Lùi lại”.
Adam run rẩy, giơ tay ra: “Amber, em mau bỏ súng xuống”.
Khúc Uyển Du nhìn kĩ lại gương mặt đẫm máu ấy của Adam, rồi nhẹ nhàng nói: “Yêu anh không nằm trong kế hoạch của em”.
Adam đau khổ hét lớn: “Đừng!!”
Tiếng súng nổ ra đồng thời với phía cửa Tây, Khúc Uyển Du ngã xuống.

Aaron và Brad đã tìm thấy Adam, nhanh chóng chạy tới chỗ anh: “Adam!!!”
Adam đau khổ, khóc thảm thiết bên thi thể của Khúc Uyển Du: “Kh...Không...!”.


Bình luận

Truyện đang đọc