MẶC HUYÊN


Sau vụ việc ngày hôm đó, lực lượng an ninh của FBI và Interpol đã được cử đến để gia công lớp bảo vệ cho thông tin của các bệnh nhân, nhất là các đặc vụ…
Phó Nghi An hay tin như vậy, thì lèm bèm với anh trai: “Gia Minh, anh nói xem.

Có phải WS đã…”
“Đừng nói lung tung, Tiểu An.

Nếu em không muốn chết”.

Nhà của Kiều Nhan Ngọc…
“Đúng là sợ chết khiếp đi được.

Bây giờ cậu phải làm sao?”
“Tớ đã tạm xin nghỉ một thời gian.

Mọi người trong bệnh viện không thể bị khổ vì tớ được…Còn Tử Mặc, tớ nhất định phải ở bên cạnh anh ấy.


Cậu cũng phải cẩn thận đấy, có lẽ tớ đã gây phiền hà quá nhiều cho mọi người rồi…”
Kiều Nhan Ngọc gật đầu, cô đáp: “Tớ hiểu, nhưng mà…”
Aaron bước ra, nói với Nhan Ngọc: “ Nói chuyện với tôi một chút”.

Từ nãy đến giờ, Aaron và Trịnh Tử Mặc đang bàn với nhau về chuyện của cô…
Giang Cẩn Huyên nghe vậy, thì vỗ vai Nhan Ngọc: “Cậu phải bình tĩnh nói chuyện với anh ấy đấy nhé”.
Nhan Ngọc khẽ gật đầu.

Cô tiễn Cẩn Huyên và Trịnh Tử Mặc ra về.

Kiều Nhan Ngọc ngồi ở phòng khách cùng Aaron, cả căn phòng yên tĩnh đến lạ.

Anh đan hai tay vào nhau, rồi mở lời:
“Cô cũng hiểu tình hình hiện tại rồi nhỉ?”
Kiều Nhan Ngọc gật đầu, hạ giọng: “Ừm, tôi hiểu.

Tiểu Huyên và các anh đã vất vả rồi”.
“Tôi muốn cô và đứa bé được bảo vệ bởi FBI.

Cô thấy sao…” – Aaron liếc nhìn, trông vẻ mặt bất an đó của Nhan Ngọc, anh cũng đã lường trước được phần nào…Anh cũng thấy khó khăn, vì anh không thể cùng lúc bảo vệ nhiều thứ như vậy được…
“Tôi sẽ thương lượng với phía Dior, và sẽ nói cho bố biết sự thật” – Kiều Nhan Ngọc nhìn anh, nở nụ cười dịu dàng.
Aaron nghe vậy thì nhướn mày: “Cô nói sao?”
“Thì nói sự thật thôi.

Rằng tôi có thai với anh, bố tôi tuy ông ấy là một người khó tính, nhưng rất yêu thương tôi, tôi chỉ cần nói cho ông ấy hiểu là được.

Điều quan trọng là, tôi lo bố tôi sẽ gặp nguy hiểm.

Vì Tiểu Huyên không biết rằng, kẻ hại tôi đang ở rất gần…Tôi không muốn cậu ấy lại lo lắng thêm…”
“Chuyện này sẽ làm cánh truyền thông tác động tới cô nhiều đấy”.

“Không sao, tôi sẽ lo được.

Anh nghỉ ngơi đi”- Kiều Nhan Ngọc đứng dậy.

Thời gian gần đây, cô vẫn luôn chăm sóc bản thân rất tốt, và cô có thể cảm nhận được sự sống của sinh linh nhỏ bên trong cơ thể mình…
Nhưng Aaron thì đang rất lo lắng.

Anh đang phải gồng gánh quá nhiều vấn đề.

Bởi lẽ, vấn đề của Nhan Ngọc, làm khơi gợi lại người mẹ đơn thân đã bỏ rơi anh ngày trước…Bây giờ, đứa con này của anh và Nhan Ngọc, làm anh cảm thấy rất đau đáu…
Bầu không khí đang rất ngượng ngùng.

Nhan Ngọc quay sang tìm điều khiển TV.

Vừa mở lên, đã thấy bản tin thời sự phía trước.

Điện thoại của cô chợt reo lên:
“Alo?”
“Đại tiểu thư…Cô mau quay về công ty đi.

Chủ tịch…chủ tịch…Á!!”

“Amy!!!” – Kiều Nhan Ngọc đứng bật dậy.

Aaron vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra.

Đúng lúc này, TV đưa tin:
“Một trong những công ty tài chính lớn nhất của thị trường Trung Quốc ở Mỹ, Kiều thị vừa bị các công ty đối tác tẩy chay, vì đã có được bằng chứng cho rằng Kiều Vinh Đức – Chủ tịch tập đoàn này hối lộ, cổ phiếu của công ty vì vậy cũng đang tụt dốc không phanh.

Theo lời của phóng viên chúng tôi cập nhật, thì ông Kiều Vinh Đức đã nhảy lầu tự sát…Bụp!”- Aaron lập tức tắt TV đi.

Anh lập tức quay sang Kiều Nhan Ngọc.
Nước mắt cô giàn giụa, cô run rẩy nói: “Bố…bố…”
Aaron ngồi xuống cạnh cô, giữ chặt bờ vai nhỏ ấy: “Kiều Nhan Ngọc, cô phải thật bình tĩnh”.
Nhưng điều đó là bất khả thi, Kiều Nhan Ngọc trở nên hoảng loạn.

Cô vùng vằng, tay ôm đầu: “Bố, bố ơi!! Không!!”
“Ryder! Xảy ra chuyện rồi!!” – Aaron lập tức liên lạc với Tử Mặc..


Bình luận

Truyện đang đọc