MẶC HUYÊN


Kiều Nhan Ngọc đứng nhìn bạn thân, trong lòng cảm thấy rất bình yên.

Chỉ là, cô đang có phần hơi bất an, vì đứa trẻ trong bụng cô, dù chưa thành hình nhưng cô vẫn cảm nhận được sự liên kết nào đó rất mạnh mẽ…
“Nghĩ gì mà đờ đẫn ra vậy?”
Nhan Ngọc giật mình, cô quay lại thì thấy Aaron đang mặc một bộ vest âu màu nâu, khoanh tay nhìn cô.
“Sao anh lại…”
“Đi cùng Ryder.

Còn cô? Mọi chuyện trong tầm kiểm soát chứ?”
Kiều Nhan Ngọc nhún vai: “Cũng ổn.

Nhưng có điều, tôi hơi sợ…”
“…”
“Anh có hiềm khích gì với phụ nữ trên thế giới này sao? Tôi thấy anh có vẻ nhạy cảm với vấn đề này”.
Aaron liếc nhìn Kiều Nhan Ngọc: “Ừ, có một số chuyện.

Còn cô, nghe bảo lúc nhỏ cô đã từng bị bắt cóc ở Pháp?”
Cô giật mình, quay sang nhìn anh, ánh mắt nghi ngờ: “Anh điều tra tôi?”
“Ừ.

Tôi phải tìm hiểu xem, mẹ của con tôi là người có lai lịch ra sao chứ”.
Kiều Nhan Ngọc bĩu môi: “Xì.


Đúng vậy, tôi đã từng bị bọn giang hồ ở khu ổ chuột gần thủ đô bắt cóc tống tiền.

Còn anh, không định tiết lộ cho tôi một chút thông tin gì sao? Mà thôi bỏ đi, anh dù sao cũng là đặc vụ ngầm, tôi cũng không muốn tìm hiểu sâu làm gì”.
Aaron thở dài, anh nhìn người phụ nữ này, trong lòng bỗng cảm thấy tôn trọng nhiều hơn.

Anh lại tiếp:
“Mọi chuyện càng ngày càng phức tạp.

Tôi chỉ hi vọng cô có thể tự bảo vệ bản thân và đứa trẻ an toàn.

Sau khi tôi và Ryder giải quyết xong mọi chuyện, tôi sẽ bàn lại với cô về vấn đề này”.
Kiều Nhan Ngọc nghe vậy thì nắm lấy tay áo anh: “Chuyện? Là chuyện liên quan tới Tiểu Huyên đúng không? Anh nói đi, rốt cuộc cậu ấy sẽ ổn chứ?”
“Cô không nên biết nhiều, Kiều tiểu thư.

Cô nên lựa chọn, giữa con mình và bác sĩ Giang, vì cô không thể cùng lúc bảo vệ hai thứ.

Vả lại, cô nghĩ Ryder sẽ dễ dàng để bác sĩ Giang gặp nguy hiểm sao?”
“Anh nên nhớ, nếu Tiểu Huyên là người có nhóm máu hiếm…”
“Haizz.

Cô nghĩ lần mà Ryder bị thương, ai là người truyền máu cho hắn? Thằng nhãi đó nhóm máu AB RH –“.
“Chẳng lẽ…Anh ấy cũng…” – Kiều Nhan Ngọc tròn mắt.


Cô không nghĩ là có sự trùng hợp đến như vậy”.
Aaron khoanh tay, nhìn về hướng Giang Cẩn Huyên: “Thế mới nói, họ chính là định mệnh đấy”.
Kiều Nhan Ngọc gật đầu, cô mong là sẽ không xảy ra chuyện gì…
Phó Nghi Huyền đứng từ phía xa, trông thấy Kiều Nhan Ngọc trò chuyện với Aaron, ả thầm trong bụng: “Gã đó là ai vậy nhỉ?”

Trụ sở FBI…
“Tin tình báo của chúng ta đã đúng.

David đã bắt đầu hành động rồi”.
Claire đặt tập tài liệu xuống: “Chuyện này chắc chắn có liên quan tới vụ việc bắt cóc nữ y tá trong bệnh viện Washington lần trước”.
Trịnh Tử Mặc trầm tư, anh đan hai tay vào, nghiêm giọng: “Mẫu ADN mà Masaki Ako có được trong tay, chắc chắn đã giúp cô ta biết được thân phận thực của bác sĩ Giang”.
Adam không giấu nổi vẻ lo lắng: “Vậy chúng ta nên làm gì?”
“Trước mắt, tôi sẽ bảo vệ cô ấy.

Tôi cũng sẽ hỗ trợ mọi người trong việc điều tra WS.

Còn về Amber, hãy cử người theo dõi cô ta thêm”.

Cuối buổi họp, mọi người đều trở về phòng làm việc, chỉ còn Tử Mặc và Claire ở lại.

Trông thấy vẻ mặt căng thẳng của anh, Claire liền nói:
“Anh lo rằng cô bác sĩ đó sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Tử Mặc dừng viết.

Anh trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Cô ấy là người rất mạnh mẽ.

Vả lại, dù có chuyện gì, tôi cũng sẽ bảo vệ cô ấy”.
Claire gật đầu: “Ừ”.

Cô nắm chặt bàn tay, cô cũng phải cố gắng hơn, ít nhất là để bảo vệ cho anh….


Bình luận

Truyện đang đọc