MAI TRẮNG TRONG TUYẾT

Mùa hạ nóng nực, Tiểu Duệ trốn biệt trong nhà tránh nóng, chỉ có Hắc Tôn, Hắc Mã vẫn thay phiên nhau cơm nước cho nàng. Thi thoảng, nàng còn rủ hai người họ chơi cờ, chơi mạt chược. Mặc dù thiếu một người nhưng bọn họ chơi vẫn cực kỳ vui vẻ. Ban đầu hai tên kia một mực chối từ, cuối cùng bằng tài lôi kéo bền bỉ của Tiểu Duệ khiến bọn họ cũng xiêu lòng, bước vào nhà, ngồi bên bộ bàn ghế kê giữa nhà, cùng nàng chơi mạt chược.

Hôm nay, ba người đang chơi cực kỳ gay cấn, Hắc Mã đã mất một lượng bạc, Tiểu Duệ cũng mất mấy trăm quan, thì một cơn gió lạnh lẽo ập vào phòng. Cả ba kinh ngạc quay người nhìn ra, mùa hè nóng nực, sao lại có cơn gió lạnh lẽo rợn người đến vậy?

Hắc Tôn, Hắc Mã lập tức đứng phắt dậy, luống cuống giấu mấy quân mạt chược vào trong tay áo, đầu cúi gằm. Dương Thiên Vũ đang đứng ngay giữa cửa. Áo trắng như tuyết khẽ lay động, đôi mắt phượng ánh lên vẻ lạnh lẽo kinh người, hắn chầm chậm lên tiếng, giọng nói không lớn nhưng khí lực mạnh mẽ kinh người.

– Ta phái hai ngươi đến đây bảo vệ Mai cô nương. Các ngươi đang làm gì?

Hai người kia lập tức ngoái đầu nhìn Tiểu Duệ, ánh mắt khẩn thiết van nài. Tiểu Duệ thừa hiểu bọn họ đang muốn nàng nói đỡ cho họ, nàng băn khoăn xem có nên nói vài lời không. Nếu nói cho họ, thì những ngày sau này vẫn còn người chơi bài cùng nàng, đi săn cùng nàng. Nhưng nàng cũng muốn mượn tay tên Dương Thiên Vũ kia trừng phạt hai tên đáng ghét này một chút vì tội ngày ba bữa bọn chúng ép nàng uống thứ nước đắng hơn hoàng liên, mật gấu kia.

Thấy Tiểu Duệ không chút dấu hiệu sẽ nói đỡ cho, hai tên kia chỉ còn biết cúi đầu, giọng nói đầy đau khổ.

– Chúng thuộc hạ tắc trách. Xin công tử thứ tội.

Tiểu Duệ gãi gãi đầu, cuối cùng đành miễn cưỡng lên tiếng.

– Dương ca ca, huynh nói xem, cả ngày ba chúng ta ở nhà, buồn chán muốn chết. Ta rủ họ nghĩ ra mấy trò giải trí cho vui thôi, cũng là cách gắn kết tình cảm. Có gì mà huynh phải khiển trách họ chứ.

– Nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ nàng, mải mê chơi bời đến mức ta đến còn không biết, nàng nói liệu có đáng trách tội không?

Tiểu Duệ chép chép miệng.

– Ta chẳng qua chỉ là một kẻ mồ côi nghèo kiết xác, có gì mà cần bảo vệ chứ?

Mắt Dương Thiên Vũ hơi tối lại, hắn đăm chiêu một chút, rồi gật đầu, giọng nói đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

– Nàng nói đúng, là ta quá khắt khe với thuộc hạ.

Hắc Tôn, Hắc Mã liếc nhìn nhau, trong mắt hai người đều hiện lên vẻ không thể tin nổi. Chủ nhân của bọn họ trước nay lạnh lùng, kiêu ngạo, sao lại có chuyện nhận sai với thuộc hạ của mình thế này? Hôm nay đúng là mặt trời mọc ở đằng tây rồi.

– Hai người lui ra ngoài canh gác đi.

– Vâng. – Hắc Tôn, Hắc Mã ôm quyền, vội rời đi.

Dương Thiên Vũ ngồi xuống một chiếc ghế, tự rót cho mình một chén trà.

– Dạo gần đây ta vướng chút công chuyện, không đến thăm nàng được, nàng dạo này thế nào?

– Ta hả? Nhờ ơn công tử vẫn rất tốt, ngày nào cũng ba bữa no say, chẳng phải lo nghĩ gì. Chỉ là… thuốc kia đắng quá. Huynh có thể đổi cho ta loại thuốc ngọt hơn được không?

Dương Thiên Vũ lắc đầu, khóe môi lạnh lùng hơi mỉm cười.

– Tiểu Duệ, nàng vẫn sợ đắng như vậy.

Hắn vươn tay, định xoa đầu nàng, nhưng Tiểu Duệ vội vàng tránh né. Thực ra, so giữa ba người thì Tiểu Duệ còn cảm thấy thân thiết với Hắc Tôn, Hắc Mã hơn là với Dương Thiên Vũ. Dù sao hai người cũng mới chỉ gặp nhau có hai, ba lần, còn chưa thân thiết tới mức có thể động tay động chân như thế.

Bàn tay của Dương Thiên Vũ có chút cứng nhắc, hắn buông xuống, nhìn Tiểu Duệ, ánh mắt buồn buồn. Rồi hắn nhấp thêm một ngụm trà, che giấu vẻ bối rối trong mắt.

– Tiểu Duệ, ta xin lỗi, ta quên nàng đã quên mất chuyện lúc trước.

– Chuyện lúc trước? Chúng ta từng thân thiết lắm hả?

Dương Thiên Vũ mỉm cười chua chát.

– Dĩ nhiên, chúng ta lớn lên bên nhau, cùng trốn học đi bắt thỏ bắt nhím, câu cá, hái trái, cùng làm đèn lồng, cùng đào hang chuột, chẳng thiếu trò nghịch ngợm gì. Nàng nói xem, liệu có thể không thân thiết?

Tiểu Duệ gật gù, một tháng trời nàng ngày ngày ở bên Hắc Tôn, Hắc Mã cũng cảm thấy nảy sinh cảm giác thân thiết. Nếu những lời Dương Thiên Vũ nói là thật, cả tuổi thơ ở bên nhau, dĩ nhiên hai người rất thân thiết rồi. Quả thực khi nhìn kỹ hắn, nàng cũng thấy có chút quen mắt. Nhưng nàng sợ trí nhớ mình không tốt, có thể có trường hợp tự huyễn hoặc bản thân rằng người xa lạ kia là người thân quen, vậy chẳng phải nàng đang tự lừa mình sao?

– Mấy ngày tới, ta sẽ ở đây với nàng, được chứ?

Vừa nghe thấy câu này của Dương Thiên Vũ, Tiểu Duệ nhảy dựng lên, đầu muốn đụng tới trần nhà. Nàng hét toáng lên.

– Huynh nói gì vậy hả? Ta và huynh nam nữ thụ thụ bất thân, không được, không được…

Thấy nàng rối rít xua tay, miệng không ngừng la hét, Dương Thiên Vũ bất đắc dĩ thở dài.

– Chẳng phải Hắc Tôn, Hắc Mã vẫn ở đây đó sao?

Tiểu Duệ ngẩn tò te một hồi, rồi nhớ ra, nàng phản bác.

– Nhưng hai người bọn họ thay phiên nhau canh gác, cũng chỉ ngủ ở chiếc võng dưới gốc mấy cây lê đằng sau nhà. Còn huynh đường đường là công tử, không thể ngủ như bọn họ đúng không? Mà nhà ta chỉ có mỗi một chiếc giường.

Lúc này Dương Thiên Vũ mới để ý đến vấn đề này, hắn tỏ vẻ bối rối.

– Đừng nói, huynh đòi ngủ trên giường, bắt ta nằm đất đấy chứ?

– Không, làm gì có chuyện đó. – Dương Thiên Vũ cười đầy vẻ vô tội. – Ta sẽ bảo người kê thêm một chiếc giường nữa.

– Nhà ta nhỏ như vậy, lại nghèo nàn, thật không phù hợp với người sang trọng, cao quý như huynh đầu. Ta nghĩ tốt nhất huynh không nên lưu lại đây làm gì. – Tiểu Duệ vẫn ra sức đuổi khách.

– Nàng biết ta lật tung khắp thiên hạ mới tìm thấy nàng, có lý nào ta lại mặc kệ nàng được.

Tiểu Duệ nhìn tên công tử áo trắng như tuyết kia. Với kẻ chỉ biết ăn trên ngồi trốc thế này, nhất định sẽ không chịu nổi khổ cực, nàng gật gù, vẻ đắc ý.

– Được, nếu huynh đã quan tâm tới ta, muốn lưu lại đây mấy ngày thì thôi cũng được. Nhưng ta có một yêu cầu… – Nàng cố tình kéo dài giọng, thấy hắn ra sức gật đầu mới hắng giọng, nói tiếp. – Nhà ta chật chội, không đủ chỗ kê hai chiếc giường, vậy nên huynh chịu khó nằm dưới đất vài hôm. Chắc huynh không phiền đâu nhỉ?

Sắc mặt bình thản của Dương Thiên Vũ hình như hơi tái đi. Tiểu Duệ nhìn thấy vậy, thích thú nói tiếp.

– À đúng rồi, nhà ta nghèo khó, ngày ngày phải vào rừng hái rau dại, huynh cũng đi cùng luôn đúng không?

Hừ, để xem tên công tử bột nhà ngươi nói dối không biết chớp mắt sẽ bị lòi đuôi cáo như thế nào. Nhìn ngươi quần là áo lượt thế kia, làm sao có thể làm mấy trò trèo cây hái quả, săn thỏ săn nhím… được chứ?

– Được, chỉ cần được ở bên Tiểu Duệ, ngủ dưới đất ta cũng bằng lòng.

Hai mắt Tiểu Duệ to như cái đèn lồng, nàng kinh ngạc nhìn tên công tử ngồi đối diện, lại bắt đầu ung dung thưởng trà. Hừ, nàng sẽ đợi xem hắn kiên trì được mấy hôm?

Chiều hôm ấy, sau khi mặt trời đã bớt gay gắt, bốn người nai nịt gọn gàng, chuẩn bị vào rừng săn thỏ. Vốn dĩ Dương Thiên Vũ luôn đưa khá nhiều tiền nên họ chỉ đi săn cho vui, mấy ngày mới bắn một con để đổi món, còn lại chủ yếu chỉ để có cảm giác chạy nhảy săn đuổi trong rừng mà thôi.

Tiểu Duệ tung tăng chạy trước, nàng lúc nàng cũng vui vẻ, hoạt bát líu lo với Hắc Mã và Hắc Tôn khiến đôi khi hai người họ thấy hàn khí vờn quanh mình, kinh hãi lùi ra xa, luôn giữ khoảng cách với Tiểu Duệ. Chỉ có Tiểu Duệ không hay biết gì, vẫn lôi lôi tay áo Hắc Tôn.

– Hắc Tôn, bụi quả hôm trước chúng ta tìm thấy có khi chín rồi đấy. Ta qua đó xem đi.

– Để ta dẫn nàng đi. – Dương Thiên Vũ chen ngang.

– Nhưng huynh có biết chỗ đâu mà đòi dẫn.

– Hả? – Dương Thiên Vũ uy phong lẫm liệt giờ bỗng cứng họng, không biết phải nói gì.

– Hắc Mã, sao huynh lề mề chậm chạp vậy hả? Có nhanh chân lên không? Bằng không bỏ huynh lại đó.

Hắc Mã lề rề tiến về phía ba người kia, trong lòng thầm kêu khổ, hắn cũng mong bị bỏ lại lắm, để không phải chịu đựng ánh mắt như đao kiếm của chủ nhân. Nhưng khổ nỗi Tiểu Duệ cứ nhất quyết lôi kéo hai người họ đi cùng, phen này về chắc chắn phải chịu phạt rồi. Mặt mũi Hắc Mã, Hắc Tôn đều nhăn nhó hơn cả Tiểu Duệ lúc phải uống thuốc.

Tiểu Duệ đi trước dẫn đầu, ngay sau nàng là Dương Thiên Vũ, hai tên Hắc Mã, Hắc Tôn đi cuối, tiến về phía bụi cây dại hôm trước ba người tìm thấy. Những chùm quả dại chín đỏ mọng, nhìn như những chuỗi hồng ngọc sáng lấp lánh ẩn mình giữa tán lá xanh biếc. Tiểu Duệ sung sướng quay người, tính gọi Hắc Tôn tiến lên hái trái cho nàng. Nhưng chỉ thấy nháy mắt một cái, Hắc Tôn đã lẩn mình phía sau một bụi cây rậm, không chút dấu vết. Ánh mắt Tiểu Duệ còn chưa kịp lia qua đã thấy người bên cạnh nhanh như cắt ẩn thân vào sau một gốc cây to. Chỉ còn trơ lại mình nàng và vị công tử áo trắng như tuyết. Đi vào rừng từ nãy đến giờ, vạt áo dài màu trắng đã lem một ít bụi bẩn, nhưng Tiểu Duệ nào có cái gan sai bảo người này chứ. Nàng thở dài, định tiến vào bụi cây hái trái thì một bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay nàng, giữ lại.

– Để ta.

Nói rồi bóng áo trắng tung người, đôi giày đạp nhẹ lên cành lá lào xào, hắn nhẹ nhàng như chim yến, lướt về phía bụi cây, hai tay hái hai chùm quả đỏ mọng, chân không chạm đất, lại xoay người, mượn lực của đám cành cây để quay về. Tiểu Duệ nhìn nam nhân áo trắng di chuyển nhẹ nhàng như không, trong lòng thầm thán phục khinh công trác tuyệt của Dương Thiên Vũ.

Bình luận

Truyện đang đọc