MAI TRẮNG TRONG TUYẾT

Nhưng hành động tiếp theo của Tiểu Duệ khiến Đại Hổ kinh ngạc đến mức há hốc miệng. Nàng rướn người gắp một đũa to thịt dê bỏ vào bát Đại Hổ.

– Huynh đệ, mấy ngày nay mọi người vất vả rồi.

Vừa nói Tiểu Duệ vừa gắp một lượt thịt dê xào cho tất cả mọi người. Tất cả đưa mắt ái ngại nhìn nhau, không biết phải làm thế nào. Đại Hổ cứng miệng, đành ngậm ngùi uống rượu, đánh trống lảng sang việc thời gian không còn sớm nữa, hắn cũng ăn no rồi, phải đi xem chuẩn bị xe và ngựa.

Mấy người kia thấy vậy cũng lập tức đứng dậy, nói phải chuẩn bị lên đường. Tiểu Duệ thấy vậy thì cười cười, dừng đũa, ung dung đi lên phòng. Chỉ còn lại duy nhất một kẻ từ đầu đến giờ chưa ăn uống gì đành nhón vội mấy chiếc bánh bao trên bàn rồi chạy đi.

Bước ra sân sau, Đại Hổ tức giận đấm mạnh vào bức tường gạch cũ kỹ khiến bức tường rung bần bật. Hắn vốn là thợ rèn, sau đó bị tên con trai của huyện lệnh ức hiếp, cướp thê tử, còn đánh hắn rồi vứt ra đường. Năm đó Đại Hổ bao nhiêu lần đi kiện thì bấy nhiêu lần thua, thậm chí còn phải bán cả gia sản để không bị giam giữ. Chính vì vậy Đại Hổ vô cùng căm hận bọn cẩu quan hống hách, ức hiếp dân lành. Hắn đã bỏ lên núi làm thổ phỉ hai năm, sau đó được người của quận vương thu nhận, cho ăn ở, lại dạy cho biết bao nhiêu bản lĩnh. Hắn khỏe mạnh, học võ mấy năm, thân thủ khá tốt, chính vì vậy thăng tiến rất nhanh. Đây là nhiệm vụ quan trọng nhất Đại Hổ từng đảm nhận, chính vì vậy gặp trục trặc, hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, trong lòng giống như có cả đàn sâu bọ cắn xé.

Phải mất một lúc Đại Hổ mới bình tĩnh lại được. Quận vương đã hạ lệnh đúng ngày đó giờ đó phải đến chỗ hẹn, hắn không thể, cũng không dám chậm trễ. Nhưng Mai Tư Duệ thường thích lừng chừng, nhất định sẽ kéo dài thời gian di chuyển. Ngẫm nghĩ một lát, cũng không còn cách nào khác, Đại Hổ đành quyết định phải đi sớm và dừng nghỉ ngơi muộn hơn thì mới mong đến nơi đúng giờ. Sau khi suy nghĩ và điều chỉnh tâm trạng xong xuôi, Đại Hổ lập tức gọi đám người kia lên đường.

Tiểu Duệ phát hiện xe ngựa hôm nay chạy nhanh hơn bình thường, đường đi cũng xấu hơn khiến chiếc xe chao đảo, nàng phải bám vào bên thành xe để khỏi ngã. Nàng hiểu, bọn họ đã rất gấp rồi. Càng đi, cảm giác bất an trong lòng càng lớn dần.

Hai bên đường toàn là cây cối, con đường nhỏ gập ghềnh, dưới vó ngựa bụi tung mù mịt. Càng đi xuôi xuống, thời tiết càng ấm áp, dễ chịu hơn. Trong rừng đã xanh mướt lá cây, hai bên đường cũng mọc đầy hoa dại. Nhưng giữa những lùm hoa dại xao động, Tiểu Duệ nhìn thấy thấp thoáng thứ gì đó. Nàng ngoái đầu, cố gắng nhìn kỹ, hình như là một bộ quần áo vải thô rách nát. Tiểu Duệ giật mình kinh hãi khi thấy dưới lớp quần áo vải thô rách tơi tả là một cánh tay thò ra. Cánh tay gầy đến mức da bọc xương nhưng cánh tay ấy hình như đã thối rữa, có mấy con ruồi bọ bay vo ve xung quanh.

Chiếc xe ngựa chạy nhanh, chỉ một loáng xác chết đã khuất khỏi tầm nhìn của Tiểu Duệ, nhưng ánh mắt nàng vẫn ghim chặt về phía rừng cây kia. Khung cảnh mới trái ngược làm sao, giữa rừng cây xanh tốt, hoa cỏ đua sắc lại có một xác chết thối rữa bên đường không người chôn cất.

Tiểu Duệ dựa người vào xe, trầm mặc suy nghĩ. Nàng biết, việc xác chết bên đường mà không ai quan tâm như thế này chỉ có thể xảy ra giữa thời buổi loạn lạc như hiện giờ. Nếu là lúc thiên hạ thái bình, quan phủ sẽ phải chôn cất những xác chết tứ cố vô danh hoặc không tìm được thân nhân. Nhưng tình hình hỗn loạn, người chết khắp nơi, đâu ai có sức mà quản tất cả?

Nỗi chua xót xâm chiếm trái tim Tiểu Duệ. Vì vương quyền, những người trong hoàng tộc bọn họ đâu ngại hy sinh tính mạng của hàng vạn, hàng triệu lê dân bá tính! Nàng không hiểu, quả thực không hiểu quyền lực có sức hấp dẫn đến mức nào mà có thể khiến con người trở nên máu lạnh vô tình như vậy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Duệ tái xanh, nhưng nàng không khóc, trái tim nàng hiện giờ đã đau đớn đến mức không còn có thể rơi lệ nổi nữa rồi. Cả Mai gia mấy trăm người cũng vì vương quyền mà bỏ mạng. Bản thân này vì mối thù gia tộc mà đang tự dấn thân vào vòng xoáy tranh đoạt ấy, có đáng không?

Có đáng không? Có đáng không? Có đáng không?

Câu hỏi ấy xoáy sâu trong tâm trí Tiểu Duệ, khiến đầu nàng đau như búa bổ.

***

Tại vương phủ.

Mặc dù vương gia đã tỉnh dậy nhưng không khí trong vương phủ lại càng ngột ngạt, mọi người không ai dám nói to hay cười đùa, tất cả chỉ lặng lẽ cúi đầu, kẻ nào to gan lắm thì len lén liếc nhìn nhau một cái. Bởi lẽ, vương gia từ khi tỉnh dậy thì vô cùng tức giận, bắt Hắc Tôn mang người đi tìm vương phi, không tìm được thì cũng không cần về vương phủ nữa, lại cũng không chịu để thái y bắt mạch.

Tối qua, khi Xuân Nhi mang thuốc vào phòng, vương gia đã ném bát thuốc xuống nền nhà vỡ tan. Xuân Nhi mặt cắt không còn giọt máu, vội vã dọn dẹp rồi rời khỏi đó, không dám nhiều lời.

Khi tất cả người của vương phủ đang sợ sệt không biết phải làm sao, một loạt hộ vệ đứng canh và nha hoàn đứng đợi hầu hạ phía ngoài phòng, nhưng không ai dám tiến vào trong thì nghe thấy tiếng người chạy rầm rập, tất cả kinh ngạc ngó nhìn. Một hàng lính ngự lâm quân chạy vào trước, sau đó Lý công công đi vào, đứng giữa cổng vương phủ hô lớn.

– Hoàng thượng giá lâm.

Nghe loáng thoáng động tĩnh, mấy người đang đứng bên ngoài phòng Dương Thiên Vũ vội quỳ rạp xuống hai bên đường, nghênh đón thánh giá.

Dương Thiên Cảnh lông mày nhíu chặt, bước chân sải dài, hai tay chắp sau lưng. Hắn đẩy mạnh cửa, đi thẳng vào phòng Dương Thiên Vũ. Lý công công thấy vậy lập tức tiến lên, đóng cánh cửa lại, sau đó xua đám nha hoàn lui xuống. Hộ vệ canh giữ ở ngoài sân còn Lý công công đứng trên bậc thầm, sẵn sàng đợi hoàng thượng sai bảo.

Dương Thiên Cảnh bước vào, đứng đối diện Dương Thiên Vũ. Lúc này Dương Thiên Vũ mới bình tĩnh ngẩng đầu nhìn. Bốn mắt đối nhau hồi lâu, không ai lên tiếng. Nhìn thái độ lãnh đạm của Dương Thiên Vũ, Dương Thiên Cảnh càng nổi giận. Hồi lâu sau hắn không nhịn được, chỉ tay vào Dương Thiên Vũ.

– Đệ…

Nhưng không nói được hết câu, Dương Thiên Cảnh tức giận phất tay áo, ngồi xuống bàn, tự rót một chén trà rồi uống cạn. Sau đó hắn lại uống liền hai chén trà nữa mới bình tĩnh lại đôi chút. Dương Thiên Cảnh đặt mạnh chén xuống bàn, không nhìn Dương Thiên Vũ, lên tiếng.

– Ta đã muốn lờ đi nhưng đệ lại làm náo loạn lên như thế. Rốt cuộc đệ muốn sao hả?

Dương Thiên Vũ uể oải trở người, dựa vào thành giường, dưới lưng kê chiếc gối màu xanh nhạt thêu hoa tường vi, chiếc gối này Tiểu Duệ từng rất thích, mỗi lần đi ngủ nàng đều tranh. Dù cho Dương Thiên Vũ sai người làm chiếc khác giống hệt nàng cũng vẫn không thích, chỉ thích mỗi chiếc này mà thôi. Hình như căn phòng này đâu đâu cũng in dấu kỷ niệm của Tiểu Duệ. Hắn thở dài, chầm chậm đáp lời hoàng thượng.

– Hoàng huynh, đệ đã nghĩ ra rồi. Chắc chắn là hắn đã sắp xếp vụ Dung phi và lần này là Tiểu Duệ. Hắn muốn đánh chúng ta từ mọi hướng.

– Đệ… – Nghe thấy Dương Thiên Vũ bình tĩnh nói mấy lời này, Dương Thiên Cảnh càng nổi giận. – Đệ biết rõ như vậy mà còn không chịu khám bệnh, không chịu uống thuốc? Đệ có biết tình hình đang nguy ngập thế nào không? Hả?

Dương Thiên Cảnh lần đầu tiên mất bình tĩnh thế này. Từ trước đến nay hắn luôn là người điềm đạm, bình tĩnh, luôn biết khống chế bản thân để lần lượt xử lý mọi vấn đề. Nhưng hiện giờ thù trong giặc ngoài trùng trùng, ngay những kẻ chung chăn gối với hắn và Dương Thiên Vũ cũng bị kẻ khác điều khiển, quay mũi giáo về phe mình, chưa kể Nhữ Lam và Thiên Tước bắt tay nhau làm loạn. Dương Thiên Vũ trước giờ xử lý mọi việc gọn ghẽ đột nhiên xốc nổi như tiểu tử mới lớn. Tất cả những việc này khiến hắn thực sự không còn khống chế được tình hình cũng như tâm tính của bản thân mất rồi.

Dương Thiên Vũ thấy hoàng thượng như vậy thì cười cười.

– Huynh có thể rót cho đệ một chén trà không?

Nhìn vẻ mặt của Dương Thiên Vũ, Dương Thiên Cảnh là người thông minh, một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Hắn lập tức rót một chén trà, đưa đến bên Dương Thiên Vũ.

– Đệ đang bày trò quỷ gì vậy?

Dương Thiên Vũ ung dung nhấp một ngụm trà, hàng mày đậm hơi cau lại vì vết thương trên ngực.

– Hoàng huynh, bọn chúng chẳng phải đang muốn huynh mất đi một người trợ lực sao? Vậy thì hãy để cho bọn chúng tưởng đã đạt được mục đích đi.

Dương Thiên Cảnh kinh ngạc nhìn Dương Thiên Vũ, nhìn một lúc, đột nhiên bật cười. Cả tháng nay rồi hắn mới cười. Tiếng cười không lớn nhưng vô cùng sảng khoái.

Sau đó Dương Thiên Cảnh ngồi xuống chiếc ghế đối diện Dương Thiên Vũ, chăm chú nhìn hoàng đệ của mình, hỏi.

– Nói rõ ta nghe tất cả mọi chuyện đi.

– Hoàng huynh, Tiểu Duệ vẫn yêu ta. Dù người của Dương Thiên Khanh nói rằng ta là kẻ thù của nàng, nhưng nàng cũng không nỡ đâm nhát kiếm đó vào tim ta.

– Chuyện này không cần kể, ta muốn nghe trọng tâm. – Dương Thiên Khanh ngắt lời.

– Đó là trọng tâm. Huynh không hiểu sao, bọn họ còn chưa nắm được Tiểu Duệ.

– Có nghĩa là… – Dương Thiên Cảnh nghi hoặc.

Dương Thiên Vũ gật đầu.

– Ta đã sai người bí mật bám theo bọn chúng rồi, chỉ chờ gió đông mà thôi.

Sau đó, Dương Thiên Vũ nhấp thêm một ngụm trà, kể tỉ mỉ mọi chuyện xảy ra mấy ngày nay cho hoàng thượng nghe.

Bình luận

Truyện đang đọc